Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Khương Tự cùng Khương Tiếu thật vất vả trở lại Đông Bình Bá phủ, tất nhiên là phải đến Từ Tâm Đường giải thích lý do trở về nhanh như vậy một phen.
Tam thái thái Quách thị vừa nghe nữ nhi nổi bệnh sởi, đau lòng không thôi, lôi kéo Khương Tiếu vừa đi vừa thấp giọng quở trách.
Khương Tự đứng ở trên đường mòn đá xanh, nhìn hai mẹ con dần dần đi xa trong lòng dâng lên nhè nhẹ ghen tị.
Nàng không có mẫu thân, cũng không biết bị mẫu thân quở trách là cảm giác gì.
Đúng lúc này, Khương Tiếu bỗng nhiên quay đầu, vẫy vẫy tay với Khương Tự.
Khương Tự sững sờ, mím môi nở nụ cười.
Hâm mộ thì hâm mộ, nàng lại không có thời gian đa sầu đa cảm.
Khương Tự ngay cả Hải Đường cư cũng không về, trực tiếp đi thư phòng tìm Khương An Thành.
Khương An Thành và Khương Tam lão gia cùng nhau quản lý sản nghiệp Bá phủ, ngày thường Khương Tam lão gia chạy vạy bên ngoài là khá nhiều, mà Khương An Thành hơn phân nửa thời gian sẽ lưu tại trong phủ.
Lúc này ông đang ở thư phòng ngủ gật, vừa thấy Khương Tự tới thì lập tức tinh thần tỉnh táo.
“ Có phải quấy rầy phụ thân rồi không?”
“ Không có, vi phụ vừa rồi đọc sách đúng lúc xem đến mệt mỏi.”
Khương Tự liếc nhìn vết hằn bị đè ra bên má trái của Khương An Thành, nghiêm túc nói: “ Phụ thân đọc sách chú ý nghỉ ngơi, cẩn thận làm bị thương hai mắt.”
Khương An Thành lấy quyền đè môi ho nhẹ một tiếng: “ Vi phụ sẽ chú ý khổ nhàn kết hợp. Tự Nhi không phải đi Trường Hưng Hầu phủ à, sao hôm nay đã trở lại rồi?”
“ Tam tỷ có chút khó chịu, con liền bồi tỷ ấy trở về.”
Khương An Thành lại hỏi thêm tình huống của Khương Tiếu, nghe nói không có gì đáng ngại thì yên lòng, vui mừng khấp khởi thầm nghĩ: Vẫn là nữ nhi tri kỷ, vừa hồi phủ đã biết đến thăm lão tử, không giống cái thằng hỗn trướng Khương Trạm kia, cả ngày chơi bời lêu lổng ở bên ngoài.
“ Phụ thân, nữ nhi muốn tìm người nghe ngóng chút chuyện.”
Từ trong túi gấm trên người nữ thi lấy được Bình An phù có ghi ‘ Chùa Linh Vụ’, nhưng mà nàng chưa từng nghe nói qua về chùa Linh Vụ, trước mắt A Phi còn chưa trở lại trong tay cũng không người có thể dùng, nghĩ đi nghĩ lại, không bằng trực tiếp tìm phụ thân hỏi thăm một chút.
“ Tự Nhi muốn hỏi điều gì?”
“ Phụ thân có từng nghe nói về chùa Linh Vụ không?”
“ Chùa Linh Vụ?” Khương An Thành nhíu mày suy tư, một lát sau lắc đầu, “ Vi phụ xưa nay không tin những cái này, đối với cái này cũng không rõ ràng lắm. Tự Nhi nghe ngóng cái này, lẽ nào muốn đi bái Phật?”
Khương Tự cảm thấy có chút thất vọng, lại ở trong dự liệu.
Nếu như phụ thân thật sự biết, đó mới là vận khí.
“ Trên đường trở về ngẫu nhiên nghe một tiểu nương tử ven đường nói cái gì mà chùa Linh Vụ hương hỏa rất linh nghiệm, nếu như đi bái Phật có thể tâm tưởng sự thành, nữ nhi liền hiếu kỳ hỏi thăm một chút.”
Khương An Thành cười rộ lên: “ Tam thúc con chạy nhiều chỗ, chờ hắn trở về ta hỏi một chút, nói không chừng hắn biết đó. Nếu mà không biết, vi phụ liền phái người ra ngoài hỏi thăm một chút.”
Mặc kệ linh hay không linh, nữ nhi cao hứng là được.
“ Nếu phụ thân phái người nghe ngóng, cũng không nên để cho quá nhiều người biết.”
Khương An Thành ngẩn người, sau đó cười to: “ Tự Nhi yên tâm, vi phụ lặng lẽ phái người ra ngoài nghe ngóng.”
Nữ nhi thẹn thùng như thế, chẳng lẽ muốn cầu nhân duyên?
Thấy Khương An Thành cười thành cái dạng này, Khương Tự biết ông hiểu lầm, lại không giải thích.
Nàng muốn vạch trần bộ mặt thật của Trường Hưng Hầu thế tử, cùng lúc đó cũng muốn tận lực phòng ngừa Bá phủ bị liên lụy vào.
Nói cho cùng, vẫn là trong tay không có người có thể dùng được, mà nàng một nữ hài tử chưa xuất các làm việc cũng không tiện.
“ Vậy nữ nhi sẽ không quấy rầy phụ thân tiếp tục xem sách nữa.” Khương Tự nhún gối hành lễ, rời khỏi thư phòng trở lại Hải Đường Cư.
A Man cùng A Xảo vừa gặp Khương Tự trở về, lập tức vui mừng hớn hở chào đón.
“ Tiểu tỳ đang lo lắng một mình cô nương ở tại Hầu phủ không quen đây.” A Man khẩn trương đánh giá Khương Tự, đau lòng nói, “ Cô nương đều gầy rồi.”
Khóe miệng A Xảo giật giật.
Mới một ngày!
“ Được rồi, bưng cho ta ly nước mật ướp lạnh đến đây.”
Từ Trường Hưng Hầu phủ đến Bá phủ một đường bực dọc, Khương Tự tạm thời không muốn vào nhà, dứt khoát ngồi xuống ngay bàn đu dây dưới tàng cây.
A Xảo vội vào nhà bưng nước mật tới, Khương Tự nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“ Tứ muội, nghe nói muội trở về rồi.” Khương Trạm hứng thú bừng bừng chạy vào.
Trời nóng nực, Khương Trạm một đường chạy tới sắc mặt ửng đỏ, trên trán lấp lánh tất cả đều là mồ hôi, nhưng cố tình dáng dấp hắn đẹp mắt, nhìn qua không có chút nào lôi thôi lếch thếch, ngược lại có loại tinh thần phấn chấn sức sống bừng bừng.
Loại tinh thần phấn chấn này, tựa như có thể xua tan sương mù trong lòng người.
Khương Tự không khỏi cười: “Nhị ca mới từ bên ngoài trở về à? A Xảo, đi bưng cho Nhị công tử một chén nước mật.”
Khương Trạm đi nhanh tới, nhẹ nhàng đẩy đẩy đu dây, sau đó ngồi xuống băng ghế đá cách đó không xa, con ngươi đen nhánh tràn đầy hưng phấn: “ Có chuyện tốt muốn kể cho muội muội nghe.”
“ Ồ, chuyện tốt gì?”
“ Tên tiểu tử họ Quý lúc đón dâu ngồi ngựa cao to bị Nhị Ngưu cắn cho!”
Hắn vẫn luôn nhìn Nhị Ngưu không vừa mắt, vạn vạn không nghĩ tới Nhị Ngưu và hắn lại là người trong đồng đạo!
Không đúng, đồng đạo trung khuyển!
Cũng không đúng......
Khương Trạm có chút loạn, dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao quay đầu cho Nhị Ngưu hai cân thịt bò chín là được.
“ Muội muội không cao hứng? “ Thấy Khương Tự cũng không có bao nhiêu vui mừng, Khương Trạm kinh ngạc hỏi.
Khương Tự nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười lên.
Thật lòng mà nói, đúng là có vài phần mừng thầm.
Cứ việc nàng thừa nhận Quý Sùng Dịch không thích mình không có sai, thế nhưng cửa hôn sự này lại không phải Đông Bình Bá phủ vội vàng định.
Lúc trước chủ động cùng Đông Bình Bá phủ kết thân chính là An Quốc Công phủ, mà lúc phụ thân còn đang do dự, vỗ bộ ngực cam đoan đem gả nữ nhi qua sẽ không lỗ cũng chính là An Quốc Công.
Đời trước, người trong lòng Quý Sùng Dịch chết, nản lòng thoái chí cưới nàng, nhưng lại hoàn toàn coi nhẹ nàng.
Nàng có thể cảm giác được, Quý Sùng Dịch không cách nào trách tội phụ mẫu, thế là đem cái chết của người trong lòng giận chó đánh mèo đến trên đầu nàng. Cứ như không có cửa hôn sự này, hắn liền có thể kiệu lớn tám người khiêng cưới người trong lòng vào cửa.
Cũng có lẽ, sau khi mất đi người trong lòng, chỉ có hận nàng mới có thể để hắn có động lực sống tiếp.
Thế nhưng loại lạnh nhạt khiến người ta ngạt thở ấy, cơ hồ có thể bức điên tất cả mọi nữ tử bình thường.
Dù cho lúc sau có những kinh nghiệm kia, nàng vẫn nhịn không được mà nghĩ, nếu quả thật nản lòng thoái chí, sao không dứt khoát xuất gia? An Quốc Công có ba người con trai, vốn cũng không cần Quý Sùng Dịch kéo dài hương hỏa.
Hoặc là liều chết kháng nghị, chẳng lẽ vợ chồng An Quốc Công nhất định phải không trâu bắt chó đi cày sao?
Cưới nàng, Quý Tam công tử có cái mà ăn nói với phụ mẫu, có cái mà bàn giao với thanh danh của An Quốc Công phủ, chỉ riêng có nàng là thành vật hi sinh hiến tế cho tình yêu của bọn họ.
Thấy Khương Tự lộ ra ý cười rõ ràng, Khương Trạm cũng cười theo, mấy ngụm uống cạn nước mật ướp lạnh mà A Xảo đưa tới, đứng dậy vòng đến phía sau bàn đu dây đẩy nàng.
“ Tứ muội.”
“ Hửm?”
“ Tên tiểu tử họ Quý kia không ra sao cả, về sau muội chắc chắn gặp được người càng tốt hơn.” Khương Trạm nói đến đây thì sinh lòng hiếu kì, “ Tứ muội vừa ý dạng người gì? Nhị ca bằng hữu nhiều, có thể giúp muội lưu ý.”
Khương Tự cười nhẹ nhàng nói: “ Có thể có nhị ca tốt như vậy muội đã hài lòng rồi.”
Còn những hồ bằng cẩu hữu kia của Nhị ca, vẫn là thôi đi.
Khương Trạm ngẩn người, khuôn mặt đột nhiên trướng thành vải đỏ, vội vàng tìm cái cớ chạy trối chết.
Khương Tự không nghĩ tới Khương Trạm da mặt mỏng như thế, cười cười từ trên bàn đu dây đứng dậy, một lần nữa thay qua một thân y phục mang theo A Man ra cửa.
Nếu Úc Thất thông qua Nhị Ngưu truyền thư cho nàng, vậy nàng liền đi hỏi thăm rõ ràng cũng tốt.
~~Vũ: Ta lặn hơi lâu nhỉ! 😊😊Sẽ gắng bù chương cho các tình yêu. hì hì