Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Úc Cẩn do Hiền Phi sinh ra, mà Hiền Phi là cô ruột của Quý Sùng Dịch.
Hôm nay Quý Sùng Dịch đại hôn, về tình về lý Úc Cẩn đều nên xuất hiện ở hiện trường hôn lễ An Quốc Công phủ.
Ở kiếp trước, cũng xác thực như thế.
Cho nên khi tình huống có khác biệt với kiếp trước, Khương Tự kinh ngạc cực kỳ.
Từ khi nàng trùng sinh đến nay, xác thực thay đổi rất nhiều chuyện, mà những chuyện đó là nàng cố ý gây nên, chuyện nàng chưa hề nhúng tay theo lý thuyết hẳn là phải theo quỹ tích kiếp trước phát triển tiếp.
Là điều gì làm Úc Cẩn có thay đổi?
Khương Tự nhất thời tâm loạn như ma, nghĩ không ra đầu mối.
Đầu kia đám người, Úc Cẩn nghênh đón ánh mắt của Khương Tự, cười khẽ với nàng.
Khương Tự dưới phản xạ có điều kiện lập tức buông màn cửa xe xuống.
Tấm màn thêu trúc văn mỏng thấu lịch sự tao nhã còn đang nhẹ nhàng lắc lư, giống như thiếu nữ lắc lư tâm sự.
Úc Cẩn thấy phản ứng của Khương Tự, nao nao, đáy mắt toát ra mấy phần mất mát, sau đó bất đắc dĩ cười cười, ở trong biển người yên lặng quay người rời đi.
Khương Tự cắn cắn môi, dưới ma xui quỷ khiến lại đem màn cửa nhấc lên.
Ngoài cửa sổ vẫn người người nhốn nháo, nhưng không thấy thân ảnh người kia nữa.
Khương Tự buông màn cửa sổ xuống, dựa vào vách xe trầm mặc.
“ Tứ muội, muội bị chú chó vừa rồi hù đến rồi hả?” Khương Tiếu phát giác thần sắc Khương Tự khác thường, một cái tay chạm vào đầu vai đối phương.
Cũng chỉ là một chuyến đến Trường Hưng Hầu phủ, mà tỷ muội hai người đã tự nhiên mà thân cận với nhau như thế.
“ Không có.” Khương Tự cười cười.
Nhị Ngưu chính là một con chó không chịu cô đơn, trêu đùa tân lang quan một chút tính là gì, không có kéo một cỗ thi thể từ trong hoa viên Trường Hưng Hầu phủ ra đường cái tản bộ, nàng đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Khương Tự nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy Úc Cẩn cũng không dễ dàng gì.
Thân là chủ nhân, hắn hẳn là không ít lần thu thập cục diện rối rắm nhỉ?
Úc Cẩn đang bị Khương Tự đồng tình trở lại căn nhà trong hẻm Tước Tử, hô một tiếng với cái sân trống rỗng: “Nhị Ngưu, ra đây!”
Không bao lâu, Nhị Ngưu vẫy đuôi đi ra, vui vẻ chạy đến trước mặt Úc Cẩn nhả mũ của tân lang quan xuống.
Úc Cẩn nhìn lông công đen nhánh trên mũ dạ.
Hắn khả năng nuôi phải một con chó tinh......
Ám vệ Long Đán không biết từ chỗ nào xông ra, chạy tới cáo trạng: “ Chủ tử, Nhị Ngưu thật quá mức, sao có thể quấy rối ở trên đại hỉ sự của biểu công tử chứ!”
Con chó hoang này thế mà còn được sủng hơn so với hắn ở trước mặt chủ tử, hắn chờ cơ hội bỏ đá xuống giếng này đã rất lâu rồi!
“ Quấy rối?” Úc Cẩn nhướng mày, sau đó vuốt vuốt đầu Nhị Ngưu, “ À không, ta cảm thấy Nhị Ngưu rất hợp ý ta.”
Long Đán nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thành thật: “ Chủ tử, ngài nhất định là gạt ta đi?”
Úc Cẩn liếc Long Đán một cái.
Long Đán vò đầu.
Không có đạo lý nha, tân lang quan là biểu đệ của chủ tử, Nhị Ngưu quấy rối như thế vì cớ gì mà còn được khen ngợi?
Chẳng lẽ là —— Biểu công tử đắc tội chủ tử?
Long Đán tâm niệm xoay chuyển, lại chết sống nghĩ không ra Tam công tử An Quốc Công phủ rốt cuộc làm sao mà đắc tội chủ tử nhà mình.
Chủ tử mới từ phía Nam trở về không lâu, coi như giữa biểu huynh đệ không có tình cảm gì, theo lý thuyết cũng không nên như thế mà.
Nhị Ngưu đắc ý hướng Long Đán sủa một tiếng.
Long Đán chán nản.
Tâm thật đau, chủ tử cùng Nhị Ngưu nhất định có cộng đồng bí mật gì đó mà hắn lại không biết!
Long Đán đang trong cơn hối hận, người gác cổng tới bẩm báo: “ Người trong cung đến.”
“ Mời vào.” Úc Cẩn thản nhiên nói.
Nhị Ngưu lập tức ngậm mũ dạ trốn đi.
Không bao lâu người gác cổng dẫn một thái giám mặt trắng không râu đi tới.
“ Gặp qua điện hạ.”
“ Công công tới có việc?” Úc Cẩn vẫn như cũ ngồi trên băng ghế đá, không có đứng dậy.
Thái giám đến đây không dám có gì bất mãn, cười nói: “ Nương nương phái nô tài đến hỏi một tiếng, điện hạ hôm nay vì sao không đi cùng vương gia tới Quốc Công phủ chúc mừng.”
Vương gia trong miệng thái giám là huynh trưởng ruột của Úc Cẩn, đứa con thứ tư của đương kim Thánh thượng, đã được phong Tề vương.
Lại nói, tình cảnh của vị Thất hoàng tử Úc Cẩn này có chút xấu hổ.
Ngày hắn sinh ra, Cảnh Minh đế mới đăng cơ không lâu bỗng nhiên đổ bệnh không dậy nổi, chúng ngự y thúc thủ vô sách, Thái hậu rơi vào đường cùng sai người dán thiếp hoàng bảng cầu y, cuối cùng yết bảng chính là một đạo sĩ.
Đạo sĩ chỉ ra Cảnh Minh Đế đột nhiên bị bệnh có liên quan với Thất hoàng tử mới sinh ra, hai cha con bát tự tương xung, không thể bình yên chung sống, muốn để cho Hoàng Thượng khỏi bệnh, thì Thất hoàng tử nhất định phải di cư ra ngoài cung, tròn mười tám tuổi mới có thể phụ tử gặp nhau.
Thái hậu nửa tin nửa ngờ, mắt thấy Cảnh Minh Đế chậm chạp không tốt lên đành phải ôm thái độ muốn thử một chút đem Thất hoàng tử dời ra khỏi cung, ai ngờ Cảnh Minh Đế thật sự chậm rãi khá hơn.
Từ đó về sau Úc Cẩn rốt cuộc không trở lại hoàng cung nữa.
Dựa theo lễ chế Đại Chu, hoàng tử tuổi tròn mười sáu cần ra cung phong vương, mà lúc Úc Cẩn tròn mười sáu tuổi lại đang ở phía Nam, dưới tình trạng không người thu xếp gốc rễ liền mơ hồ bị bỏ qua.
Bây giờ Úc Cẩn trở lại kinh thành, bởi vì còn chưa đầy mười tám tuổi không gặp được mặt Cảnh Minh Đế, Tông Nhân Lệnh không đoán được thái độ của Hoàng Thượng đối với vị hoàng tử này, tất nhiên cũng sẽ không ở không đi tìm việc phong vương này nọ.
Cứ như vậy liền tạo thành một cái cục diện khó xử, Bát hoàng tử còn nhỏ hơn so với Úc Cẩn cũng đã được phong Tương vương, mà Thất hoàng tử vẫn là Thất hoàng tử......
Úc Cẩn đối với điều này lại một chút cũng không thèm để ý.
Hắn chỉ là một tên hoàng tử râu ria, muốn lấy được thứ trong lòng muốn mới lại càng dễ hơn.
Không nói những cái khác, nếu như Thái tử muốn cưới một cô nương từng lui hôn, đó là khó như lên trời.
Nghĩ vậy, khóe miệng Úc Cẩn hơi cong, ngốc ngốc cười rộ lên.
Thái giám đến đây ngẩn ngơ.
Mặc dù Thất Hoàng Tử cười lên còn đẹp hơn so với những mỹ nhân trong cung, thế nhưng vị điện hạ này đến tột cùng đang cười cái gì?
Sẽ không phải từ nhỏ chịu đủ đãi ngộ bất công, tính cách vặn vẹo chứ?
Tựa như xác minh suy nghĩ trong lòng thái giám, Úc Cẩn thu hồi suy nghĩ thản nhiên nói: “Ách, ta lười đi.”
Thái giám: “......”
Đợi một hồi, Úc Cẩn hỏi: “ Công công còn có việc sao?”
Thái giám thiếu chút nữa lau nước mắt.
Điện hạ ngài cho lý do trực tiếp như vậy, bảo hắn làm sao bây giờ?
Sau khi hồi cung Hiền Phi nương nương hỏi đến, hắn nói một câu Thất hoàng tử điện hạ lười đi, ngẫm lại phản ứng của Hiền Phi nương nương liền không rét mà run mà.
“ Liền...... Cứ như vậy sao? Quốc công phủ là nhà ngoại ngài......”
Úc Cẩn lạnh lùng nhìn thái giám một chút, dường như chê hắn lắm miệng: “ Không quen.”
Nói đến đây, Úc Cẩn cười lạnh trong lòng.
Đâu chỉ không quen nhà ngoại tổ, chính là những người huyết mạch tương liên trong hoàng cung kia, với hắn mà nói lại có gì khác biệt so với người xa lạ đâu?
Phụ hoàng là vua của một nước, thân thể vạn kim, tin vào lời của đạo sĩ sợ hắn ảnh hưởng hắn miễn cưỡng có thể hiểu được, nhưng mà mẫu phi hắn sau nhiều năm hắn bị đưa ra hoàng cung như vậy đừng nói tìm cách gặp hắn một lần, ngay cả một kiện y phục một đôi giày cũng đều chưa từng đưa cho hắn lấy một lần.
Khi còn nhỏ Úc Cẩn từng ủy khuất, từng oán hận, mà bây giờ hắn đối với những điều này chỉ còn lại có hờ hững.
Đúng là không quen mà.
“Công công muốn lưu lại dùng cơm sao?”
“ Nô tài đa tạ điện hạ, có điều nương nương vẫn chờ nô tài trở về phục mệnh đó.” Thái giám cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘ phục mệnh’, xem như cho Úc Cẩn cơ hội đổi giọng.
Úc Cẩn mày kiếm khẽ nhếch: “Tiễn khách.”
Một con chó lớn uy phong lẫm liệt không ai bì nổi vẫy đuôi chạy tới.
Thái giám cơ hồ là chạy như bay.
Úc Cẩn nhìn nhìn Nhị Ngưu, thở dài: “ Ta nói bảo Long Đán tiễn khách.”
Nhị Ngưu ngẩng đầu nhìn trời.
Cái gì cơ? Nó một chữ đều nghe không hiểu.