Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Đó là một cái cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi.
Nhỏ gọn tinh xảo, có giá trị không nhỏ.
Khương Tự đương nhiên sẽ không cho rằng cúc áo này được giật xuống từ trên người hai gã sai vặt, như vậy đáp án còn lại liền rất rõ ràng: Cái cúc áo này được giật xuống từ trên y phục của hung thủ hại nữ hài chết thảm cũng chính là Trường Hưng Hầu thế tử!
Có thể sử dụng phỉ thúy làm cúc áo y phục, chất vải tất nhiên là vô cùng tốt, sau khi thiếu một cái cúc áo liền ném y phục đi ngay khả năng cũng không lớn.
Vậy bộ y phục ấy sẽ bị xử lý như thế nào đây?
Tám chín phần mười sẽ cất vào trong hòm trước, rồi chờ có một cái cúc áo phỉ thúy mới tương xứng.
Đương nhiên, đây là phỏng đoán theo lẽ thường, mọi thứ đều có ngoài ý muốn, nếu như món y phục ấy có tổn hại, thì hơn phân nửa sẽ bị vứt bỏ.
Nhưng mà điều này cũng không sợ, coi như y phục bị vứt bỏ, thì cúc áo phỉ thúy dư lại cũng không có khả năng ném đi, vẫn sẽ được giữ lại.
Nói cách khác, những cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi nhất định sẽ còn để ở chỗ ở của Trường Hưng Hầu thế tử.
Mà cái này, chính là chứng cứ trực tiếp nhất vạch tội Trường Hưng Hầu thế tử chính là hung thủ!
Khương Tự chịu đựng kích động vội vàng đem tay trái của nữ thi khép lại một lần nữa.
Nàng biết người sau khi chết đi không bao lâu thi thể sẽ xuất hiện cứng ngắc, đến lúc đó muốn không chút tổn thương nào mà gỡ ra tay trái của nữ thi lần nữa liền không có khả năng.
Mà cái cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi vô cùng trọng yếu này cần phải lưu ở trong tay nữ thi, sau đó không lâu sẽ lấy làm chứng cứ xác nhận hung thủ.
Làm xong những cái này, Khương Tự kéo ga giường lên, ngay khi ga giường vết máu loang lổ sắp che khuất khuôn mặt xinh đẹp lại tái nhợt phát xanh của nữ hài, Khương Tự khe khẽ thở dài, vươn tay dừng ở trên ánh mắt nữ hài, lẩm bẩm nói: “ Muội muội, ngươi yên tâm đi đi, mối thù của ngươi ta sẽ thay ngươi báo. Đến lúc đó ngươi lại mở mắt ra nhìn, thế gian này luôn có công đạo tồn tại.”
Nếu như không có, nàng liền cùng ông trời cường ngạnh tạo ra một cái công đạo!
Khương Tự thu tay lại, hai mắt nữ hài trợn lên khép lại.
Giờ khắc này, chớp mũi Khương Tự ê ẩm, trong lòng tựa như đốt một ngọn lửa hừng hực, có loại xúc động muốn khóc.
Hiện tại còn không phải thời điểm thống khoái khóc lóc.
Khương Tự thay nữ thi đắp kín ga giường, ngồi dậy cuối cùng nhìn nữ thi lẻ loi trơ trọi nằm dưới đất một chút, đạp trên ánh trăng thong dong đi về.
Không bao lâu, hai gã sai vặt tay nắm tay, từng bước một di chuyển về phía bụi hoa Thược Dược.
Hai người tay cầm tay dĩ nhiên không phải bởi vì tình cảm tốt, mà là vừa rồi suýt nữa bị hù dọa cho sợ vỡ mật, sau khi tỉnh táo lại biết không thể không trở về xử lý nữ thi nhưng mà ai cũng không muốn đi ở phía trước, dứt khoát lôi kéo tay tới đây, cũng coi là có nạn cùng chịu, ai cũng không thiệt thòi.
“ Lộ, Lộ Tử ca, huynh nói vừa rồi ta thật là hoa mắt sao?” An Tử run rẩy hỏi, bắp chân cùng bụng không ngừng run lên, so với giọng nói còn run rẩy lợi hại hơn.
Lộ Tử nhìn qua tốt hơn An Tử rất nhiều, cố gắng trấn định nói: “ Không phải hoa mắt thì là cái gì? Trên đời này không thể nào có quỷ!”
Thế tử gia chà đạp chết tiểu nương tử khẳng định không thể giữ lại ở trong hoa viên như thế, hắn không hề lừa gạt An Tử, vạn nhất An Tử thật sự bị dọa đến chết cũng không muốn tới, công việc chôn xác chẳng phải là rơi vào trên đầu một mình hắn ư?
“ Nhưng, nhưng ta vừa rồi thật sự nhìn thấy nữ quỷ, Lộ Tử ca huynh thật sự không nhìn thấy?” An Tử vẫn không thể tin được, lề mà lề mề không đi về trước.
Lộ Tử hung hăng liếc mắt: “ Không thấy được! Nếu không phải ngươi vừa rồi đột nhiên kêu la quỷ sau đó nhanh chân bỏ chạy, làm sao lại dọa đến ta cùng chạy theo?”
Hắn đương nhiên thấy được, thế nhưng lời này có thể nói cho An Tử sao? Nhất định không thể rồi!
“ Vậy...... Thật là ta hoa mắt?”
“ Không phải hoa mắt là cái gì? Ngươi ngẫm lại xem, trên đời này thật sự có lệ quỷ lấy mạng à, thế những tiểu cô nương chôn ở dưới hoa Thược Dược ấy sao một chút động tĩnh cũng không có chứ? Được rồi, nhanh nhanh chôn xong thi thể còn trở về ngủ, lại lề mề trời đều muốn sáng rồi.”
An Tử do dự gật đầu, miễn cưỡng bị thuyết phục.
Hai người đi tới trước bụi hoa Thược Dược, gặp nữ thi còn nằm nguyên tại chỗ, đều nhẹ nhàng thở ra.
“ Làm việc đi.” Lộ Tử cầm lấy cái xẻng lúc trước chạy trốn bị dọa đến ném lên mặt đất, nhổ một ngụm nước bọt lên trên hai tay.
An Tử đặt mông ngồi sập xuống đất, tay chỉ nữ thi run rẩy kịch liệt nói không ra lời.
“ Sao thế?” Lộ Tử không khỏi nắm chặt cái xẻng, nhìn lại theo phương hướng ngón tay An Tử chỉ.
“ Tay, tay......” An Tử run rẩy nói, hiển nhiên bị dọa thảm rồi.
Lộ Tử đột nhiên ngửi thấy một cỗ mùi khai của nước tiểu.
An Tử rốt cuộc nhìn thấy cái gì, lại bị sợ tè cả ra quần?
Sắc trời quá mờ, Lộ Tử nhất thời không thấy rõ, không khỏi tiến lên một bước nhìn về vị trí hai tay của nữ thi.
Một cánh tay tinh tế từ trong ga giường vươn ra, trong tay thình lình cầm một cái xẻng!
Lộ Tử chỉ cảm thấy ông một tiếng, nhiệt huyết chạy trốn vọt tới trán.
Đến lúc này hắn cũng không còn cách nào lừa mình dối người được nữa, bọn hắn thật sự gặp quỷ!
Lộ Tử lảo đảo lùi lại ngã ngồi xuống dưới, đặt mông ngồi vào trên đùi An Tử.
Lộ Tử thất thố hiển nhiên thành một cọng rơm đè sập chút lý trí cuối cùng của An Tử, hắn bỗng nhiên đẩy Lộ Tử về phía trước, nhảy dựng lên nhanh chân bỏ chạy.
Mặc kệ, mặc kệ, thà rằng bị thế tử chơi chết cũng không muốn bị nữ quỷ lấy mạng đâu.
Thật sự có quỷ a!
Đáng thương cho Lộ Tử dưới sự ứng phó không kịp bị An Tử đẩy thành dáng vẻ chó đớp cứt, cái cằm đúng lúc nện trúng chân nữ thi.
Lộ Tử: “......”
Sau khi An Tử chạy được một khoảng cách lại phát hiện sau lưng không có động tĩnh, nhịn không được quay đầu lại.
Nữ quỷ không nhúc nhích?
An Tử không khỏi dừng bước.
“ Mau trở lại!” Lộ Tử thở ra một hơi khống chế thanh âm hô một tiếng.
An Tử đứng bất động ở chỗ cũ, chỉ cảm thấy giữa hai chân gió mát sưu sưu.
“ Mẹ thằng ngu, ngươi thật sự muốn lôi kéo ta chết cùng hả?” Lộ Tử chửi ầm lên, “ Không thấy là nữ thi không có phản ứng à, còn không mau tới đào hố!”
“ Lộ Tử ca, nói không chừng nữ quỷ cố ý dẫn dụ ta đi qua, tiện thể một mẻ hốt gọn hai ta đó!” An Tử lòng bàn chân mọc rễ, chết sống không động đậy.
Lộ Tử lúc này ngược lại không thèm đếm xỉa.
Ai thảm giống như hắn không, cái cằm gối lên chân nữ thi, còn đặt mông ngồi trúng bãi nước tiểu của người khác, nữ quỷ dứt khoát tính bóp chết hắn đây mà!
Lộ Tử sinh ra một cỗ dũng khí vò đã mẻ không sợ rơi, đứng lên vung cái xẻng bắt đầu đào hố.
An Tử vẫn đứng ở cách đó không xa nơm nớp lo sợ nhìn xem, làm tốt chuẩn bị tùy thời co cẳng bỏ chạy, cứ như vậy nhìn một hồi phát hiện nữ thi không nhúc nhích, dần dần tỉnh táo lại.
“ Ngươi muốn xử đến hừng đông hả?” Lộ Tử rống lên một tiếng.
An Tử đấu tranh một chút, chậm rãi đi tới.
Hai người cùng nhau đào hố, lại đều là quen tay, tốc độ đột nhiên nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc liền đào ra một cái hố.
Trước đã có nữ quỷ hiện hình, ai cũng không lo nhìn nhiều, nơm nớp lo sợ đẩy nữ thi vào trong hố rồi chôn, mau chóng rời khỏi mảnh đất kinh khủng này.
Trở lại trong phòng, hai gã sai vặt không thèm rửa tay liền cắm đầu đến trên giường, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Đại đa số thời điểm, so với khi đang trải qua thì sau khi xong việc còn khiến người ta sợ hãi hơn, mà theo thời gian dần dà lên men sẽ trở thành cơn ác mộng không vứt đi được.
“ Lộ Tử ca, việc này nói với thế tử gia không?”
“ Nói cái gì? Nói với thế tử gia chúng ta gặp quỷ? Thế tử gia có thể tin? Đến lúc đó còn cho rằng chúng ta có tâm tư khác, chúng ta liền phải đi làm bạn với nữ quỷ đó.”
“ Không nói, không nói.”
Hai gã sai vặt đạt thành nhất trí, mở to mắt nhìn chằm chằm xà nhà đến bình minh.
Một bên khác, Khương Tự xuyên qua khu vườn bóng tối dày đặc, muốn đi đến trước một gốc cây, một cái bóng đen lại nhào tới.