Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Hán tử một bước nhảy vọt tới trước mặt A Phi, một phen nắm chặt cổ áo của hắn, khàn cả giọng hét: “ Hắn nói bậy, hắn nói bậy!”
A Phi bị lắc lư như cọng mì run rẩy không thôi, suýt nữa thì phun luôn cả cơm mới ăn trước đó.
Hán tử dần ngừng lại động tác, ôm đầu ngồi xổm xuống bứt tóc, một bộ dạng cực kỳ thống khổ.
A Phi nhìn hán tử một chút, thế rồi xoay người bỏ đi.
Lúc A Phi đi đến đầu bờ ruộng, hán tử đột nhiên nhảy dựng lên đuổi theo, ngăn ở trước mặt A Phi.
Trái tim A Phi lập tức treo lên.
“ Hắn còn nói cái gì?”
“ Hết rồi.”
“ Hết rồi?” Hán tử hiển nhiên không thể tiếp nhận câu trả lời này.
“ Thật sự hết rồi, nàng giao cho ta chờ ở chỗ này, sau khi nhìn thấy ngươi thì nói câu nói kia rồi có thể đi.” A Phi đàng hoàng nói.
Hắn kỳ thật cũng rất tò mò, Khương cô nương làm sao lại biết một hán tử nhàn rỗi ở trong một cái trấn nhỏ cách xa ngoài mấy trăm dặm như thế, còn nói cho hắn biết sau khi đem tin cho người này xong, người này nếu như rời đi, liền bảo hắn tới mộ phần này trông coi.
A Phi cũng không ngốc, thậm chí bởi vì từ nhỏ đã trà trộn nơi chợ búa nên có vài phần khôn vặt, chuyện này hắn càng nghĩ càng kinh ngạc.
Khương cô nương bảo hắn canh ở chỗ này, là đã liệu được người này sẽ chạy tới tự sát?
Trong lòng A Phi mơ hồ phát lạnh.
Khương cô nương làm sao biết được? Chẳng lẽ lại có thể biết trước?
Nghĩ đến đau đớn cứ đến nửa đêm là khó có thể chịu đựng vài ngày trước đó, rồi từng chuyện từng chuyện mấy ngày này, A Phi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi thật sâu.
Sự sợ hãi ấy không chỉ bởi vì vị hán tử cảm xúc không yên lúc nào cũng có thể nổi điên giết người trước mặt, mà là vị thiếu nữ mỹ mạo có lúm đồng tiền như hoa ở kinh thành xa xôi kia.
Nhưng mà ngoại trừ sợ hãi, A Phi lại bỗng dưng sinh ra mấy phần hưng phấn.
Hắn dù sao cũng là một nam nhân, dù xuất thân ti tiện ngay cả sách đều chưa từng đọc qua, nhưng nam nhân nào lại thật sự cam tâm cả đời tầm thường kia chứ?
Người như hắn, ở trong mắt những quý nhân đó chính là một kẻ dơ bẩn hư hỏng trên đường, khát vọng một vị quan lớn trọng thần có quyền thế nào đó ưu ái hắn hoàn toàn là người si nói mộng.
Khương cô nương thần kỳ như vậy, mà hắn trong lúc vô tình lại cùng vị cô nương thần bí khó lường này gặp nhau, có lẽ chính là tạo hóa kiếp này của A Phi hắn thì sao?
Bắt lấy cơ hội này!
Đáy lòng A Phi đột nhiên xuất hiện thanh âm này.
Nếu Khương cô nương đã có thể nói sau khi cho một trăm lượng tạ ơn lại tiện tay cho thêm một trăm lượng, đủ để chứng minh hắn chỉ cần cẩn thận thay Khương cô nương làm việc, tương lai chỗ tốt là không thiếu được.
Ở kinh thành xa xôi, Khương Tự cũng không biết, sau khi A Phi tận mắt thấy nàng “liệu sự như thần” lại liền khơi dậy dã tâm mà tuyệt đại đa số nam nhân đều sẽ có, mà nàng cho thêm một trăm lượng kia thì lại thành lực lượng chống đỡ dã tâm của A Phi.
Bất luận kẻ nào cũng không nguyện ý đi theo một hỗn chủ tử tâm ngoan thủ lạt đồng thời còn vắt chày ra nước cả.
“ Lão ca, ta đi cái.” A Phi gượng cười hai tiếng, cẩn thận từng li từng tí nhích sang bên cạnh, chuẩn bị lách qua hán tử chặn đường.
Hắn tương lai còn muốn trở nên nổi bật, cũng không thể bỏ mạng như thế này được.
Thấy hán tử không có phản ứng, A Phi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian chạy lên phía trước.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, A Phi dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Hán tử mặt không biểu tình theo sát phía sau.
“ Lão ca, ngài đi theo ta làm gì hả?” A Phi suýt nữa khóc lên.
“ Ta muốn đi gặp hắn.” Hán tử nhét trâm vàng vào trong ngực, không định chết nữa.
Nếu như đuổi tới bích lạc hoàng tuyền mà vẫn không thể cùng vị hôn thê bên nhau, vậy chết với hắn mà nói liền không còn lực hấp dẫn.
A Phi thần sắc xoắn xuýt.
“Không thể gặp?”
“ Nàng không nói......” A Phi kỳ thật cũng không hiểu an bài của Khương Tự.
Nếu như Khương cô nương không thèm để ý sống chết của nam nhân trước mắt, vì sao lại muốn hắn canh mộ phần nhiều ngày như vậy?
Nhưng nếu như quan tâm sự sống chết của người đàn ông này, vậy sao lại chỉ để lại một câu rồi coi như xong, tốt xấu gì cũng phải giao cho hắn làm tốt chuẩn bị khổ sở khuyên can chứ?
Đây thật ra là A Phi nghĩ phức tạp thôi.
Với Khương Tự mà nói, do nàng biết việc hán tử tự sát, cảm động với tấm si tình của hán tử làm người đứng xem nguyện ý chủ động kéo một phen, nhưng nếu như một người ôm quyết tâm chết, nàng cũng không thể trông cậy vào thân thể nho nhỏ A Phi liều mạng ngăn người lại được?
Loại chuyện này, chính là làm hết sức mình nghe thiên mệnh mà thôi.
Mạng là của chính hán tử, cuối cùng có thể làm chủ vẫn là chính hắn.
Thấy hán tử nhắm mắt theo đuôi đi theo, A Phi thở dài: “ Thôi bỏ đi, ngươi thích theo thì cứ theo đi, nhưng trước tiên nói rõ, nàng ở kinh thành ——”
Ánh mắt hán tử co rụt lại, cắt ngang lời A Phi: “ Kinh thành?”
“ Đúng vậy, xa lắm, ngươi thật sự muốn đi với ta?”
Thần sắc hán tử ngược lại kiên định: “ Đi.”
Hắn vừa mới ở kinh thành giết một người, bây giờ lại trở về cũng không có cảm giác khiếp đảm.
Hiện tại mặc dù hắn bỏ đi suy nghĩ tìm chết, nhưng đối với cái mạng này cũng không để ý mấy, hắn chỉ muốn gặp người đã đẩy hắn ra khỏi sương mù một lần thôi.
Về phần sau khi gặp người kia xong thì làm gì, hán tử không nghĩ đến.
“ Cho dù ngươi đến kinh thành, nàng cũng không nhất định sẽ gặp ngươi.” A Phi nhắc nhở lần nữa.
Người ta là quý nữ vọng tộc, có thể liên hệ với hắn đều là một sự ngoài ý muốn, có nguyện ý gặp vị trước mặt này hay không thật đúng là khó nói.
Hán tử không nói thêm gì nữa, đứng ở bên người A Phi.
“ Được, lời ta đã nói ở trước rồi, tùy ngươi vậy.”
Một thanh niên hơi có vẻ nông nổi bộp chộp, một hán tử lạnh lùng trầm mặc ít nói, cứ như vậy kết bạn lên đường.
Kinh thành đã tiến vào tháng năm, trời bắt đầu nóng lên, nhưng lại không so được với lúc cực nóng của tháng sáu tháng bảy, chính là thời điểm tốt để tổ chức các kiểu yến hội tấp nập.
Thế nhưng các phu nhân quý nữ trong vòng dần dần phát hiện phu nhân Trường Hưng Hầu thế tử đã vắng mặt nhiều buổi yến hội.
Điều này cũng không kỳ quái, bị tà ma ám vào người còn làm hại đến tổ mẫu nhà mẹ đẻ, dù là ai gặp phải chuyện như vậy cũng phải một thời gian dài không có mặt mũi gặp người.
Ngày tháng của Khương Thiến so với sự tưởng tượng của mọi người còn khổ sở hơn nhiều.
Trong phòng ngủ của vợ chồng Trường Hưng Hầu thế tử, tản ra hương vị lả lướt khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.
Trường Hưng Hầu thế tử Tào Hưng Dục mặc y phục buộc đai lưng, một cước đạp lên bộ ngực của Khương Thiến, mặt không biểu tình hỏi: “ Chuyện ta bảo ngươi xử lý, rốt cuộc lúc nào mới có thể làm xong?”
Trên người ngay cả một góc vải vóc che chắn đều không có, Khương Thiến run rẩy lông mi, cắn môi nói: “ Ta...... Ta gần đây không tiện về Bá phủ......”
Tổ mẫu là người thế nào nàng biết rõ rành rành, trước mắt trên dưới Hầu phủ đối với việc nàng mất mặt ở nhà mẹ đẻ bên kia vẫn chỉ giữ thái độ quan sát, nếu như nàng về nhà ngoại rồi bị đuổi ra ngoài, vậy thật sự là ngay cả tấm màn che cũng đều mất luôn.
Đến lúc đó, một nữ nhân không có nhà mẹ đẻ ủng hộ lại chưa sinh nở, nhà chồng ai còn coi trọng?
“ Ai bảo ngươi trở về? Ngươi mời nàng đến đây!” Tào Hưng Dục thu hồi chân, nhéo nhéo cái cằm Khương Thiến.
“ Nàng ta......” Khương Thiến nghĩ đến ánh mắt quạnh quẽ của Khương Tự, chần chờ một chút.
“ Làm sao, không mời nổi?”
Trái tim Khương Thiến run một cái, cắn răng nói: “ Ta đi mời, ngươi chờ một lát......”
“ Tốt, ngươi đừng làm như muốn chết thế, ta chỉ nghĩ ở chỗ gần nhìn nhiều một chút, lại không có ý định làm gì muội muội ngươi.” Tào Hưng Dục được lời chắc chắn, hài lòng gật gật đầu, sửa sang vạt áo rồi đi ra ngoài.
Khương Thiến nhìn chằm chằm bóng lưng Tào Hưng Dục rời đi, thần sắc hết sức phức tạp.
Nam nhân này là tên biến thái, mà nàng trở thành thê tử của một tên biến thái, dường như cũng không còn đường khác mà đi nữa.