Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Trong đình viện lúc này, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, tầm mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Khương Thiến.
Trong lòng Phùng lão phu nhân lại có cảm giác thở dài một hơi.
Quả nhiên là thế, gà cảnh trong giấc mộng đó chính là chỉ Nhị nha đầu!
Gió nhẹ thổi tóc mai trên trán Khương Thiến bay lên, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
“ Làm sao lại......” Khương Thiến lầm bầm, mờ mịt nhìn về phía Tiêu thị.
Giờ phút này trong đầu nàng trống rỗng, ngay cả giác quan cũng đều chết lặng, chỉ quanh quẩn một cái ý niệm trong đầu: Lưu tiên cô không phải bị mẫu thân mua rồi sao, vì cớ gì mà nàng lại thành người bị tà ma bám thân?
“ Tiên cô có phải tính sai rồi không?” Tiêu thị xanh mặt tiến lên một bước, còn cố ý nhấn mạnh trên hai chữ ‘ tính sai ’.
Lưu tiên cô vẻ mặt lạnh nhạt: “ Phu nhân nói đùa, người có thể tính sai, định hồn linh không có đạo lý tính sai.”
“ Nhưng cái này không phải ——” Ánh mắt Tiêu thị rơi vào linh đang trong tay Lưu tiên cô, mi tâm khóa chặt, ngữ khí ý vị thâm trường, “ Linh này, có phải hỏng rồi không?”
Lưu tiên cô cười cười, tùy ý đi về phía trước hai bước, giơ lên linh đang lắc trước mặt Lục cô nương Khương Bội.
Linh âm thanh thúy vang lên lần nữa.
Bà lui lại, lần nữa rung chuông với Khương Thiến.
Linh đang cứ như bị câm không hề phát ra tiếng vang nào.
Tràng diện lần nữa an tĩnh lại, trong yên tĩnh có thêm một loại xấu hổ không nói ra được cùng với sự kính sợ khó hiểu.
“ Không thể nào là Thiến Nhi, tiên cô ——” Tiêu thị nắm thật chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, hai chữ ‘ Tiên cô’ bị bà ta cắn đến cực nặng.
Lưu tiên cô khẽ thi lễ với Tiêu thị: “ Phu nhân, thiên ý không thể trái, đây không phải ta có thể quyết định.”
Bà đây chính là ăn ngay nói thật, nếu bà có thể quyết định thì sao làm ra nhiều phiền toái như vậy được.
“ Nếu Tiên cô đã tìm ra tà ma, liền mời làm phép trừ tà đi.” Phùng lão phu nhân thúc giục nói.
“ Lão phu nhân ——”
“ Đủ rồi!” Phùng lão phu nhân không chút khách khí đánh gãy lời Tiêu thị, lạnh lùng nói, “ Tiên cô là ngươi mời đến, ngươi chẳng lẽ không đồng ý kết quả này?”
Bờ môi Tiêu thị run lên, một chữ đều nói không nên lời.
Đến lúc này bà mới kinh khủng phát hiện, lần này thật sự là bê tảng đá đập chân mình.
Người là bà mời đến, hiện tại điều tra ra tổn hại lão phu nhân chính là con gái bà, bà cũng không thể nói Lưu tiên cô từng lén lút nhận tiền của bà được?
Tiêu thị lần đầu tiên cảm nhận được tư vị người câm ăn hoàng liên, mặt không biểu tình nhìn Lưu tiên cô: “ Vậy thì mời tiên cô mau mau làm phép đi, để cho lão phu nhân mau chóng khôi phục.”
Lưu tiên cô có chút thần thông không phải giả, nhưng bà cũng không tin con mắt của lão phu nhân thật sự có thể bởi vì làm một trận phép mà trở nên tốt lên, đến lúc đó bà sẽ nói với lão phu nhân rằng Lưu tiên cô không có bản lĩnh thật sự, lần nữa mời người khác đến.
Đương nhiên, nếu như Lưu tiên cô dựa theo lúc trước chỉ ra Khương Trạm, sau khi làm phép xong mà con mắt của lão phu nhân vẫn không thấy tốt hơn chính là một loại cách nói khác.
“ Vậy ta bắt đầu đây.” Lưu tiên cô cất linh đang vào trong ngực, hai tay không ngừng bấm đốt xoay quanh Khương Thiến.
Những người khác vô ý thức xê dịch sang bên cạnh.
Khương Thiến lẻ loi đứng ở nơi đó, nghe Lưu tiên cô nói lẩm bẩm, một gương mặt xinh đẹp hết trắng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, như bảng pha màu.
“Đi!” Không biết xoay bao lâu, Lưu tiên cô bỗng nhiên giơ một tay lên, trên tay đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.
Tiếng kinh hô vang lên không ngớt.
Ngón tay mang theo ngọn lửa rơi vào đầu vai Khương Thiến.
“A ——” Khương Thiến không khống chế được hét ầm lên.
Ngoài dự liệu chính là, ngọn lửa kia cứ vậy mà dập tắt, cũng không có bén lửa lên y phục của Khương Thiến.
“ Đó là cái gì?”
Ánh mắt Phùng lão phu nhân co lại.
Vị trí đầu vai Khương Thiến dần dần hiện ra một vùng màu đỏ, màu đỏ kia càng ngày càng tiên diễm, khiến cho người ta nhịn không được liên tưởng đến máu tươi.
Lại qua một lát, vùng màu đỏ kia dần dần phai nhạt, cuối cùng biến mất không dấu vết, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
“ Được rồi, tà ma đã trừ, mắt bệnh của lão phu nhân không quá ba ngày là có thể tốt lên.” Lưu tiên cô khẽ thở dốc một hơi, cười nói với Phùng lão phu nhân.
“ Thật ư?” Phùng lão phu nhân gấp gáp hỏi.
Trên mặt Lưu tiên cô mang ý cười cao thâm khó dò gật gật đầu, khóe mắt khẽ liếc qua Khương Tự trong đám người.
Bà nào có biết được có thể tốt lên hay không, này đều là tiểu cô nãi nãi nói à.
Hôm đó ở trong trà lâu Thiên Hương, tiểu cô nãi nãi nói chỉ cần bà làm theo lời, mắt bệnh của Đông Bình Bá Lão phu nhân không quá ba ngày sẽ bình thường, hứa rằng bà sẽ được cả danh lẫn lợi.
Uy hiếp thêm lợi dụ, không phải do bà không gật đầu.
“ Tiên cô vất vả rồi.” Phùng lão phu nhân lộ ra tươi cười thực tình, liếc mắt ra hiệu với A Phúc.
A Phúc lập tức dâng lên một cái hầu bao khá phình.
“ Ta mệt mỏi. Tiêu thị, hai ngày này ngươi cẩn thận chiêu đãi tiên cô, đừng làm mất lễ nghĩa.” Phùng lão phu nhân giao phó.
Lưu tiên cô đã dám trước mặt mọi người nói mắt bệnh của bà không quá ba ngày sẽ khỏi, bà đã tin năm phần, nhưng dù sao cũng là việc liên quan đến bản thân, lưu Lưu tiên cô ở trong phủ ba ngày là thỏa đáng nhất.
Còn phải ở lại?
Lưu tiên cô nghe xong liền choáng váng, nếu không phải nhiều năm qua luyện thành da mặt dày, thì e rằng đã bị lộ mánh khóe ngay tại đây rồi.
Bà theo góc độ không thể phát hiện quét Khương Tự một chút.
Đứng trong đám tỷ muội, thiếu nữ xinh đẹp như Hải Đường nở rộ, mặt không biểu tình khua tay thành một thủ thế “ Sáu”.
Đào mộ tổ, truyền bát quái!
Lưu tiên cô: “......”
“ Vậy liền làm phiền.” Lưu tiên cô thi lễ với Tiêu thị.
“ Tiên cô khách khí, nếu như chiêu đãi không chu đáo, mong rằng lượng thứ.” Tiêu thị cơ hồ cắn nát răng ngà, nhìn Lưu tiên cô đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Phùng lão phu nhân không vui nói: “ Vậy thì hãy chiêu đãi cho thật tốt.”
Tiêu thị lập tức lúng túng.
Một bên tam thái thái Quách thị suýt nữa cười ra tiếng.
Bà đã thật lâu không thấy được Nhị tẩu kinh ngạc như thế rồi, lần gần nhất vẫn là bởi vì Tứ cô nương, chẳng lẽ đây sắp thành thói thường rồi?
Ừm, ngẫm lại đã cảm thấy thống khoái.
“ Con dâu đã biết.”
Phùng lão phu nhân gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Khương Thiến.
Khương Thiến lúc này còn chưa hồi phục từ trong đả kích, ngập ngừng nói: “Tổ mẫu ——”
Vẻ chắn ghét trên mặt Phùng lão phu nhân không còn che giấu, thản nhiên nói: “ Nhị nha đầu, ta đã sớm nói qua, ngươi đã gả làm vợ người ta, không có chuyện gì thì đừng có về nhà ngoại, miễn cho Hầu phủ nói ngươi không tuân thủ bổn phận làm dâu.”
Thân thể Khương Thiến lưng lay, cắn môi nói: “ Cháu gái đã biết.”
Giữa mẫu thân và Lưu tiên cô đến tột cùng xảy ra điều gì sai lầm? Phần nhục nhã này, nàng suốt đời khó quên.
“ Phùng ma ma, dìu ta vào nhà đi, nơi này gọi người thu thập cho tốt.”
Sau khi Phùng lão phu nhân vào nhà, đám người đứng ở trong viện yên lặng tản đi, trước khi rời đi không khỏi nhìn Khương Thiến thêm một chút.
Từ rày về sau, Khương Thiến ở chỗ lão phu nhân đã chính thức thất sủng.
Khương Trạm bồi Khương Tự đi ra ngoài, lờ mờ nghe được sau lưng truyền đến giọng nói: “Nhị muội, muội không sao chứ?”
Đây là Đại công tử Khương Thương, huynh trưởng sinh đôi của Khương Thiến.
Khương Thiến trầm thấp nói gì đó, phía sau không cách nào nghe rõ.
“ Mã hậu pháo.”
Thấy Khương Tự nhìn về phía hắn, Khương Trạm nhếch miệng: “ Nếu bà cốt kia dám nói là muội, ta sẽ ngay lập tức đánh cho bà ta đến mẹ đều nhận không ra, xem bà ta còn có thể giả thần giả quỷ gạt người nữa không!”
Khương Tự cười một tiếng: “ Muội biết nhị ca lợi hại nhất.”
Khương Trạm tuyệt không nghĩ tới Khương Tự thổi phồng đến mức trực tiếp như vậy, bên tai liền đỏ lên, lung tung nói lảng đi: “ Tứ muội cũng không tin bà cốt kia ăn nói lung tung đúng không?”
Thiếu nữ vẻ mặt thuần chân: “ Muội tin nha.”
“ Cái gì?” Dưới chân Khương Trạm trượt đi suýt chút nữa thì té.