Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Bóng đêm thâm trầm, lục môn khắc hoa khắc cỏ chìm dưới ánh trăng sáng tỏ phủ xuống, lộ ra vẻ an bình tĩnh mịch.
Khương Tự gật đầu với A Man một cái, nhẹ giọng nói: " Đi thôi."
A Man được phân phó, từ trong túi tiền bên hông lấy ra một cái chìa khóa, nhẹ chân nhẹ tay đi ra phía trước mở khóa.
Theo chìa khoá nhẹ nhàng chuyển động, khóa cửa phát ra tiếng tạch tạch rất nhỏ, đồng thời mở ra.
Lòng bàn tay A Man cầm chìa khoá đã ươn ướt, nhẹ nhàng thở ra đồng thời chỉ cảm thấy tim đập như sấm.
Khương Tự thấy thế, lộ ra nụ cười nhạt.
Trước đó không lâu nàng phân phó A Man uống rượu cùng bà tử quản chìa khóa nhị môn, đợi khi bà tử uống đã nhiều, thì thừa cơ tìm chìa khoá rồi ấn mấy cái lên mấy cục xà bông thơm đã chuẩn bị sẵn, cầm ra bên ngoài đánh mấy cái chìa khoá mới.
Chỉ có điều tạo ra chìa khoá như vậy có thể mở cửa hay không toàn bộ còn nhờ vào vận khí, cũng may trong năm cái chìa khoá cuối cùng cũng có một chìa là có thể mở được.
A Man từng chút từng chút đẩy cửa ra, hai mắt lóe sáng :" Cô nương --"
Lúc này bỗng nhiên nghe được một tiếng cọt kẹt vang lên, ở trong màn đêm chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang thì có vẻ phá lệ chói tai.
Chủ tớ hai người nhìn nhau, đều nhìn tới trong mắt đối phương vẻ hoảng sợ.
Khương Tự rất nhanh phản ứng lại, dắt A Man cúi thấp người lướt đi, đột nhiên nhìn thấy bà tử canh cửa đi tới, xoa xoa mắt đi hướng nhà xí, lại không hề nhìn về bên này chút nào.
Khương Tự vội chui qua cửa hông, A Man theo sát phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sợ bóng sợ gió qua đi, A Man lộ ra nụ cười may mắn: " Nguy hiểm thật!"
Khương Tự đã chỉnh lý tốt tâm tình, thản nhiên nói: " Không nên nhiều lời, mau mau đi thôi."
Chủ tớ hai người men theo góc tường đi về phía trước, sau khi đi ước chừng thời gian uống cạn chén trà nhỏ Khương Tự bỗng nhiên ngừng lại.
A Man ngắm nhìn bốn phía, có chút mờ mịt: " Cô nương, chúng ta làm sao ra ngoài nha?"
Nàng có thể nghĩ cách lấy được chìa khóa mở nhị môn, nhưng đại môn thì lại không thể, cũng không có đạo lý thiếp thân nha hoàn của cô nương lại đi tìm lão đầu gác cổng uống rượu được.
" Đi theo ta. " Khương Tự vòng qua một lùm hoa mộc, xoay người đẩy ra cỏ xanh tươi tốt ở góc tường, thình lình lộ ra một cái cửa hang.
A Man đột nhiên mở to hai mắt: " Cô nương, nơi này sao lại có một cái hang?"
Khương Tự cũng không trả lời, mà là cúi người từ cửa hang chui ra ngoài, bị gió đêm ngoài phủ thổi đến, ngước nhìn bầu trời đêm có một lát xuất thần.
Khi đó, huynh trưởng Khương Trạm ở trong mắt nàng là một người không học vấn không nghề nghiệp, nàng vẫn luôn xa cách hắn, có một lần ngẫu nhiên nhìn thấy hắn bò ra từ trong cái hang này, hiển nhiên là chuồn êm ra ngoài chơi.
Nàng lúc ấy chỉ cười lạnh một tiếng, đối với hắn càng thêm coi thường, thậm chí ngay cả tâm tư thông báo với quản sự lấp cái hang này lại cũng không có.
Dưới cái nhìn của nàng, huynh trưởng của nàng chính là bùn nhão không đỡ nổi tường, đã không còn bất kỳ điều gì cứu vãn nữa, còn không bằng tránh xa chút cho thanh tĩnh.
Thế nhưng Khương Trạm lại chết vào cuối mùa thu sau khi nàng xuất giá, khi nghe tin dữ nàng mới thình lình phát hiện hóa ra nàng cũng sẽ thương tâm.
Vị huynh trưởng mà dù sau khi bị phụ thân dùng roi quất cho một trận vẫn cất công đem bánh ngọt hoa hồng liên dung mua được trên đường tới cho nàng đã không còn nữa rồi.
" Cô nương -- " A Man từ cửa hang chui ra ngoài nhìn thấy Khương Tự xuất thần, khẽ gọi một tiếng.
Khương Tự thu hồi suy nghĩ, tự giễu cười một tiếng.
Khi đó mình thật sự là mỡ heo làm tâm trí mê muội, Đại đường huynh nhà Nhị thúc dù xuất sắc vượt trội cũng sẽ không cho nàng bánh ngọt hoa hồng liên dung, mà huynh trưởng của nàng dù không biết cố gắng thế nào, thì trong lòng rõ ràng rất yêu thương nàng.
" Đi thôi. " Khương Tự khôi phục bình tĩnh, tính toán thời gian một chút, mang theo A Man bước nhanh về hướng hồ Mạc Ưu.
Cũng may đương triều hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, mà hồ Mạc Ưu cùng phủ Đông Bình Bá đều ở thành tây, nên rất thuận tiện cho Khương Tự.
Chủ tớ hai người vội vàng đuổi tới nơi đó, mượn ánh trăng sáng tỏ, từ xa liền thấy được một đôi thân ảnh đứng lặng ở bên hồ.
A Man lúc ấy liền kinh ngạc, hạ giọng nói: " Cô nương, thật sự có người!"
Khương Tự mặt không biểu tình chỉ chỉ một khối đá cứng viết ba chữ to " Mạc Ưu Hồ " đứng sừng sững bên bờ hồ.
Khối đá kia cao chừng nửa trượng, người trốn ở sau tảng đá dư sức.
A Man hiểu ý, đi theo Khương Tự núp ở chỗ kia.
Khương Tự tay vịn vách đá, trong lòng bàn tay truyền đến ấm áp nhàn nhạt, là hơi nóng mà ban ngày vách đá tích tụ còn chưa tiêu tan.
Rất nhanh liền có tiếng khóc nức nở theo làn gió bên hồ thổi đến, Khương Tự nhịn không được nhìn qua.
Ánh trăng sáng ngời, soi sáng dáng vẻ của hai người.
Nam tử thân hình hơi gầy, cao hơn nữ tử gần một cái đầu, chính là vị hôn phu Quý Sùng Dịch của Khương Tự.
Ánh mắt Khương Tự từ trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quý Sùng Dịch lướt qua, rơi vào trên mặt nữ tử.
Nàng vẫn luôn rất tò mò, vị nữ tử có thể làm cho Quý Sùng Dịch giữ gìn không động vào vị thê tử tân hôn hoa như ngọc lấy một chút rốt cuộc trông như thế nào.
Lúc nàng gả qua, thì nữ tử kia đã không còn trên nhân thế, cho đến tối nay mới có cơ hội dòm ngó chân dung.
Nữ tử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, dưới hàng mày liễu là một đôi mắt to ngậm sương mù, cứ việc đứng dưới ánh trăng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được màu da không tính là trắng nõn.
Tâm tình của Khương Tự trong nháy mắt có chút phức tạp.
Bình tĩnh mà xem xét, thì nữ tử này cũng được coi là mi thanh mục tú tiểu gia bích ngọc, nhưng so với tiểu mỹ nhân đứng đầu vẫn có chênh lệch rất lớn, hơn nữa nàng về sau còn nghe nói vị dân nữ này cũng không đọc qua sách vở gì......
Ánh mắt Khương Tự lần nữa chuyển sang mặt của Quý Sùng Dịch, nhìn thấy trên mặt hắn rõ ràng có sự thống khổ cùng nôn nóng, không thể không thừa nhận, nàng đây là bại bởi tình yêu chân thành nha.
" Dịch lang, chàng, chàng mau hồi phủ đi, đã khuya lắm rồi, nếu như bị phát hiện sẽ phiền toái đó. " Nữ tử cúi đầu, thanh âm mang theo nghẹn ngào.
Quý Sùng Dịch vươn tay đỡ lấy hai vai nữ tử, ngữ khí kích động: " Ta không đi. Xảo Nương, nàng chẳng lẽ không biết ta sắp thành hôn? Trong nhà vốn dĩ đã nhìn ta chằm chằm, ta đi lần này chỉ sợ đến trước khi thành thân sẽ không gặp được nàng nữa......"
Ánh mắt Khương Tự đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
Hóa ra người trong lòng Quý Sùng Dịch kêu Xảo Nương.
Trách không được sau ngày thứ hai bọn họ thành thân A Xảo tiến vào hầu hạ nàng, nghe nàng gọi một tiếng ' A Xảo ', thì ánh mắt của Quý Sùng Dịch liền như đao quét đến, sau đó phẩy tay áo bỏ đi, ngay cả kính trà cũng đến trễ.
Phu nhân An Quốc Công, cũng chính là mẹ chồng nàng đương nhiên sẽ không trách tội con trai mình, lại cho rằng là nàng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, lúc kính trà cố tình làm khó nàng một phen mới coi như bỏ qua.
Xảo Nương thê lương cười một tiếng: " Hiện tại không đi thì thế nào? Dịch lang, chàng vẫn phải về nhà, thời gian sớm hay muộn đối với chúng ta mà nói có gì khác nhau đâu? Về phần sau này...... Nếu chàng thành thân thì hãy đối tốt với thê tử của chàng, quên ta đi, ta, ta cũng sẽ quên chàng --"
Quý Sùng Dịch đột nhiên che miệng Xảo Nương lại, thanh âm cao lên: " Ta không cho phép!"
" Dịch lang -- " Xảo Nương quay mặt đi, nước mắt ào ào rơi xuống.
Khương Tự mắt lạnh nhìn, bắt đầu khẩn trương lên.
Nhìn tư thế này, hai người cũng sắp tự tử đi?
Hi vọng kế tiếp mọi chuyện có thể thuận lợi......
" Xảo Nương, nếu không chúng ta bỏ trốn đi! " Quý Sùng Dịch xúc động dâng cao, nắm chặt tay Xảo Nương muốn đi ra ngoài.
Xảo Nương giãy dụa lắc đầu: " Dịch lang, chàng bình tĩnh một chút, bỏ trốn khẳng định không thể thực hiện được --"
Quý Sùng Dịch đột nhiên xoay người, cúi đầu lấy môi ngăn chặn miệng đối phương.
A Man che miệng thở một hơi khí lạnh, tức giận đến nỗi túm chặt ống tay áo của Khương Tự.
Khương Tự lại thờ ơ, tính toán sau khi hai người tự tử thì nên bắt đầu hành động.
Hai người hôn đến chỗ động tình, ngoại trừ tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập và không còn thanh âm nói chuyện, thì hai người cứ hồn nhiên vùi đầu từng bước một lui về sau, theo sát đó là một tiếng bùm thật lớn truyền đến.
Khương Tự không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Hả? Cái này với lời đồn nghe được không giống nhau nha!