- Trang chủ
- Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
- Chương 420: Không chút lạc quan
Tác giả: Trì Đường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lôi Báo bị vứt bỏ lại tòa nhà, ngày hôm sau bị cảnh sát mang theo nhân viên y tế đến mang đi. Không ai biết làm sao gã trốn thoát được khỏi trại giam trông giữ nghiêm mật, cũng không ai biết điện thoại báo là do ai gọi.
Ông nội Tô Nga chết là trừng phạt gã tham lam, không biết thỏa mãn. Mà Lôi Báo sự tình… Cũng coi như là trừng phạt.
Cánh tay hắn cùng xương đùi bị dập nát thương tổn vĩnh viễn, quãng đời còn lại trong trại giam thì gã cũng chỉ còn là kẻ tàn phế.
Ba hôm sau, Hoành Thu lại bị thu mua. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là Empire sau khi thu mua lại giải tán toàn bộ Hoành Thu, khiến một doanh nghiệp từng hô mưa gọi gió tại Mộ Thành hoàn toàn biến mất.
Trong mắt giới thương nhân việc này là vô cùng buồn cười và k hông thể tin được. Vì sao lại có người vung nhiều tiền như vậy rồi biến tất cả thành bọt biển!
Các tòa soạn báo lớn đều vây quanh ngoài cửa Empire, nhưng điều khiến họ thất vọng chính là tổng tài trẻ tuổi có hành vi dị thường kia… không đến công ty suốt mấy ngày nay.
Là anh tài đột nhiên quật khởi, rồi lại bị mọi người lãng quên.
Mộ Thành ngoài việc biết tổng tài của Empire là một người đàn ông, còn lại không biết thêm một thông tin nào khác.
Khi Sở Niệm tỉnh lại đã là đêm hôm sau. Mặc dù thân thể suy yếu, cô cũng chỉ muốn về nhà.
Đó là bến cảng tránh gió cho cô từ nhỏ tới lớn… cô dùng thời gian hai ngày, dọn dẹp lại căn nhà rách mướp của mình.
Hiện tại Thương Sùng luôn bên cô suốt 24 giờ. Nha đầu này hiện không ăn không uống, quan trọng hơn sống chết của Tư Đồ Nam rất nhiều.
Những bài vị tổ tiên trước đây được cung phụng hiện tại bị cô ném ra cửa giống như rác rưởi. Trên ban thờ chỉ còn lại bài vị của bà nội và ba mẹ cô.
Trong nhà vẫn như cũ, điều mà ngày nào cô cũng làm là tự mình đốt lên cây nhang trầm mà trước đây bà nội vẫn thích.
Còn nhớ lần đầu tiên bà muốn cô mua cây nhang to, cao hơn một mét này… khi đó… cô đúng là không hiểu chuyện. Cô tiếc tiền… cho rằng không có tác dụng thực tế.
Đôi mắt sưng đỏ của cô rơi xuống một giọt nước mắt. Bà nội, chỉ cần bà quay trở về, Niệm Niệm cái gì cũng không tiếc.
Cảm giác đau đớn muốn chết có lẽ là thế này, không còn niềm tin, không có chỗ dựa, sống vật vờ như một phế nhân chờ chết.
Cảnh tượng như vậy chính là điều Thương Sùng không muốn thấy nhưng vẫn phải nhìn thấy suốt mấy ngày nay. Hắn cau mày, thở dài. Hóa ra mình cũng có lúc không biết phải làm thế nào như vậy.
Cảm giác bất lực thật khiến cho lòng người chán ghét.
Rõ ràng biết rằng Sở Niệm đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình như vậy, nhưng cứ tiếp tục sẽ không phải tốt lành gì cho bản thân cô.
“Nha đầu, nếu bà em thấy em như vậy chắc chắn đau lòng lắm.” Thương Sùng quỳ bên cạnh cô, vỗ vai cô trấn an.
Mỗi ngày, hắn lặp lại không dưới mười lần những lời này, vô dụng, nhưng không thể mất kiên nhẫn.
Sở Niệm rũ đôi mắt không còn tiêu cự, chết lặng quỳ trên đất, mờ mịt như chỉ còn vỏ ngoài trống rỗng.
Bác sỹ cùng y tá được mời tới ở trong phòng, không nói một lời. Bọn họ biết trách nhiệm của chính mình là cái gì, cho nên vẫn kiên nhẫn.
Hoa Lệ trong phòng khách vô cùng nôn nóng đi đi lại lại không ngừng, tuyệt vọng vậy, Sở Niệm là không muốn sống nữa sao!
Ánh mắt tàn nhẫn, bước lui ra phía sau chủ nhân. Hoa Lệ cắn môi, xoay chuyển đôi mắt. Bước nhanh đi đến phía sau Sở Niệm, dùng tay đánh vào cổ cô.
Sau bao ngày, Sở Niệm rốt cuộc phát ra một thanh âm, ăn đau ‘a’ một chút, sau đó trước mắt tối sầm, thân thể xụi lơ hướng một bên ngã xuống.
Cũng may Thương Sùng tay mắt lanh lẹ đem cô kéo vào trong lòng ngực, lo lắng sờ sờ gương mặt Sở Niệm, nhíu mày không vui. “Hoa Lệ, ngươi làm gì vậy!”
“Chủ nhân, không làm vậy, chẳng lẽ ngài thật tính toán nhìn nàng chết sao?”
Hoa Lệ rối hết cả lên, dù sao chỉ cần có thể cứu sống Sở Niệm, dù là biện pháp nào, nàng đều phải thử xem!
Liên tục mấy ngày không ăn không uống, đã làm thân thể Sở Niệm suy kiệt. Hơn nữa trước mắt vấn đề nghiêm trọng nhất, chính là nữ nhân này… Đã xuất hiện hiện tượng mất nước nghiêm trọng.
Chủ nhân từng nói qua, Sở Niệm là một cô gái trước giờ không khóc. Nhưng trong ba ngày ngắn ngủi này, cô như chảy hết nước mắt trong suốt mười mấy năm qua.
Không ngừng khóc cũng được, ít nhất cũng phải uống nước chứ.
Nhìn đôi môi khô nứt nẻ của Sở Niệm, chủ nhân à, Hoa Lệ nhẫn tâm cũng vì tốt cho cô ấy.
Thương Sùng ôm Sở Niệm sao lại có thể không biết Hoa Lệ dụng tâm lương khổ, hắn bất đắc dĩ mà nhăn mày, sau đó ôm cô đứng lên.
Bước vào phòng ngủ Sở Niệm, Thương Sùng mím môi, thanh âm lạnh lẽo. “Kêu bác sỹ và y tá vào đây.”
“Dạ.”
…
Trong trại thái không ngủ không nghỉ, Sở Niệm lúc này quả thật vô cùng mệt mỏi.
Trong mộng, cô đi trên một con đường đen ngòm, khó khăn lê bước, trước mắt mờ mịt…
Nội à… bà đang ở đâu.
…
Bác sỹ nhanh chóng kiểm tra cho Sở Niệm, sau khi kêu y tá chuẩn bị xong xuôi hết, mới khó khăn mà tháo khẩu trang xuống, mở ra ngoài.
“Người bệnh thân thể hiện tại đã xuất hiện dấu hiệu mất nước nghiêm trọng, không thể đi bệnh viện thì tôi chỉ có thể tạm thời dùng thuốc để giảm bớt bệnh tình của cô ấy. Tôi cũng sẽ truyền đường và dung dịch dinh dưỡng cho người bệnh, nhưng với thân phận bác sỹ tôi cần nói đúng sự thật cho các vị… thân thể ngừoi bệnh thật sự không có chút lạc quan nào.”
Lời của bác sỹ thật khiến Hoa Lệ kinh ngạc mở to hai mắt, thật cẩn thận mà nhìn chủ nhân sắc mặt càng ngày càng kém. Cô nhăn chặt ấn đường, hướng bác sĩ hỏi: “Không phải chỉ có thân thể mất nước cùng một chút dinh dưỡng sao? Không lạc quan? Bác sĩ, tôi không rõ.”
Bác sĩ nhịn không được dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, ông có thể nhận rõ so với cô gái trước mặt này thì người đàn ông đứng bên cạnh mới là người khiến ông lạnh run cả người.
Nuốt nước bọt, bác sỹ sợ hãi liếc Thương Sùng rồi mới nói tiếp.
“Cô gái bên trong cơ thể thật sự cần đường và dinh dưỡng, nhưng mà…”