- Trang chủ
- Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
- Chương 347: Cho ta công đạo
Tác giả: Trì Đường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không phải có câu nói oan có đầu nợ có chủ sao, vì sao tới phiên mình thì lại thành ra thế này?!
Sở Niệm đứng chết trân tại chỗ thực sự tức giận, không thể đi ra khỏi cửa, còn bị Tử Lam Sam chế giễu. Dạo này gặp cái vận hạn khỉ gió gì vậy chứ!
Ý vị thâm trường nheo mắt, cô không cho rằng Tử Lam Sam ‘trùng hợp’ xuất hiện, là vì tới giúp mình.
Quay sang ra hiệu Trịnh Nam bảo hộ Thích Tiểu Vi, Sở Niệm đi tới chỗ Tử Lam Sam, cố ý đứng cách một đoạn, ngồi xuống.
“Nói đi, lần này ngươi lại muốn làm gì?”
“Ồ, ngươi tựa hồ không sợ ta?” Sở Niệm không run rẩy sợ hãi làm Tử Lam Sam có bất ngờ, đó giờ gặp nhau ba lần, thì tới hai lần là cô nàng tới để giết Sở Niệm rồi.
“Sợ ngươi, thì ngươi không giết ta sao??” Sở Niệm không chút khách khí ném cho cô nàng một ánh mắt xem thường, nữ quỷ này… Thật đúng là đồ ngốc!
Tính tình thẳng thắn của Sở Niệm cũng làm Tử Lam Sam thay đổi cảm giác về cô. Không cười nhạo âm hiểm như trước, cô ta giương khóe môi cười. “Ha ha, có ý tứ, có ý tứ! Trách không được Hạn Bạt vì ngươi, đều cam tâm tình nguyện chắp tay dâng đồ của mình cho người khác.”
“Hạn Bạt?” Đây là Sở Niệm lần thứ ba nghe thấy hai chữ này, cũng có lần cô hỏi bà nội, Hạn Bạt rốt cuộc là cái thứ gì. Nhưng là bà cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi hết nửa ngày, ấp úng đến cuối cùng cũng chưa nói rõ ràng.
Lần trước trong ảo cảnh thì Tử Lam Sam đã từng nói với Thương Sùng hai chữ này. Sở Niệm ngồi trên ghế xoay người đảo mắt, cô đang suy nghĩ có nên lợi dụng cơ hội lần này hỏi cô ta rõ ràng về vấn đề này không.
Ra vẻ kinh ngạc, mở to đôi mắt nai, Sở Niệm nhìn Tử Lam Sam, gãi gãi đầu
"Tử Lam Sam, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như không đánh không quen đúng không?"
"Hở? Ngươi muốn nói cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi ngươi là... Hạn Bạt... rốt cuộc là cái gì vậy?"
Lần này đến phiên Tử Lam Sam mở rộng tầm mắt, cô ta kinh ngạc cau mày, âm thanh đề cao lên vô cùng kích động. “Ngươi thế nhưng không biết Hạn Bạt là gì? Vậy ngươi có biết hay không…”
“Có biết hay không cái gì?” Tử Lam Sam kịp thời im bặt làm Sở Niệm trong lòng bực bội, cái loại cảm giácnghẹn khuất này quả thực tựa như đáp án sắp biết đến nơi rồi lại bị đối phương lấp bí mật lại một lần nữa.