Tác giả: Trì Đường
Chương 228
Tips Đây, Đừng Làm Phiền Ta
Cẩm Mặc mí mắt giật giật, sau phút giây trầm luân làm hắn vừa vui thích vừa có chút mệt, càng làm giọng hắn vào giờ phút này trở nên đặc biệt mị hoặc. Không giống ngày thường lạnh lùng trong trẻo mà trở nên trầm ấm, có chút giống với Thương Sùng.
“Em yên tâm, chủ nhân nếu đã quyết định muốn đi tìm cô ấy thì khẳng định cũng sẽ không đánh trống lui quân.”
Xoay người từ sau ôm lấy eo Hoa Lệ, Cẩm Mặc nói: “Đừng nghĩ nữa, có lẽ ngày mai chủ nhân sẽ gọi điện thoại cho chúng ta.”
……
Lệch múi giờ làm cho người ta thật khó chịu, đối với Sở Niệm thì điều khiến nhiều người phiền não lại thành chuyện tốt.
Sở Niệm từ nhỏ đều thường xuyên ngày đêm điên đảo, bởi vì mây việc bắt ma trảo quỷ gì đó đều phải thực hiện sau 12h đêm.
Tróc quỷ xong thì lại quay lại quy luật bình thường, nha đầu này cũng không khỏi bị mất ngủ.
Tuy rằng tới Paris hai ngày rồi cũng có chút lãng phí, nhưng được ngủ đủ giấc làm cho Sở Niệm sắc khí tốt hơn trước rất nhiều..
Nằm trên giường thoải mái vươn người, quấn chặt chăn làm Sở Niệm bỗng cảm thấy cũng nên lên kế hoạch cho ngày mai một chút.
Phong cảnh trên tờ rơi giới thiệu của khách sạn nhìn không tồi, nhưng mà mấy câu giới thiệu thì một chữ cô xem cũng không hiểu.
Không lẽ cô phải đi tìm phiên dịch rồi mới ra cửa sao?
Sở Niệm chống tay lên cằm, khuôn mặt nhăn nhó thở ngắn than dài.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Sở Niệm xoay người, trùm chăn qua đầu rồi dùng tiếng Anh sứt sẹo mà nói lớn: “Tôi không gọi phục vụ, gõ lộn phòng rồi.”
Cũng không thể trách là cô quá lười không phải sao?
Cô đang ở nơi tha hương, đừng nói là cảnh vật không quen thuộc, mà là ở Paris nên cô cho rằng không có khả năng sẽ gặp được ai biết mình.
Dù sao mình cũng không gọi điện kêu phục vụ, nên Sở Niệm cho rằng người đang gõ cửa phòng chính là lộn số phòng.
Nha đầu này…
Người đàn ông đứng ngoài cửa khẽ lắc đầu bất đắc dĩ. Hắn đã dùng hết dũng khí tới gõ cửa phòng đó. Chỉ là người trong phòng còn coi hắn là ngừoi phục vụ.
Người phục vụ ư?
Hắn giống sao?
Dù sao chính mình cũng đã đuổi tới nơi thì làm sao cũng không thể rút lui có trật tự. Nắm chặt tay, hắn thể hiện dáng vẻ ‘ hôm nay em mà không mở cửa thì anh đứng gõ cả đêm.’
Năm phút trôi qua, cô gái trong phòng dường như vẫn không có phản ứng. Hắn cũng không để ý khách phòng khác đã bị hắn kinh động mà tiếp tục gõ.
Sở Niệm bực bội, cuối cùng từ trên giường ngồi dậy. Rất là bực bội mà gãi tổ quạ trên đầu, cô đi dép lê vào, moi tiền mặt trong ví ra rồi đi tới cửa phòng.
Kéo chốt khóa, mở cửa, cũng không buồn nhìn tới ai đứng trước cửa phòng, Sở Niệm đem mớ tiền trong tay nhét vào túi áo của người đứng ngoài cửa.
Cô không kiên nhân, khẽ nhếch môi nói: “Tiền boa đây, đừng gõ cửa nữa.”
Nói xong, cũng không đợi người đứng ở đối diện phản ứng, Sở Niệm liền nhanh chóng xoay người đi vào phòng, nâng tay định đóng cửa.
Thật vất vả mới khiến cô nàng đi mở cửa, người đứng bên ngoài sao có thể như vậy mà để yên?
Nhanh chóng đưa tay đặt ở cửa phòng, hắn hướng tới cô nhẹ giọng gọi.
“Sở Niệm…”
Sở Niệm còn đang cầm lấy then cài cửa thì bàn tay chặn vào, cô nhanh chóng cau mày, thân hình cứng lại, cúi đầu xoay người sang chỗ khác.
Trước mắt cô là đôi chân thẳng tắp, quần tây may thủ công thẳng tắp như thông thường, ánh mắt đen như màn đêm, không nhiễm chút phong trần.
Trên người là áo gió đen, thắt lưng đen làm nổi bật dáng người hoàn mỹ.
Áo sơ mi trắng với hàng khuy vàng xa hoa mở hai khuy, cổ áo rộng mở…y như lần đầu tiên gặp gỡ…tất cả đều làm tim cô đau đớn đến run rẩy.
Cằm hoàn mỹ, mũi cao thẳng, khuôn mặt đó làm người ta không thể quên đi được.
Trong lòng Sở Niệm kinh hoàng, đôi mắt không dám chớp nhìn hắn.
Dường như cảnh tượng trước mắt làm cô cảm thấy không thể tin được. Cô nhìn thấy trong mắt hắn lúc này chỉ có hình dáng của mình.
Cô muốn hỏi hắn rằng tại sao hắn lại ở đây.
Cô muốn hỏi… năm ngày qua, hắn có khỏe không?
Người mà mình ngày đêm tơ tưởng đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến bao nhiêu tức giận ai oán đều tan như bọt nước.
Không đúng!
Sở Niệm cố sức lắc đầu, cô cố gắng tự nói với mình rằng cô ra đi vì muốn rời xa hắn.
Có lẽ là hắn vì mình mà đi tới đây
Có lẽ, hắn không bỏ được mình nên mới có thể đến đây tìm mình.
Nhưng mà… rồi sẽ ra sao?
Nếu mình dễ dàng tha thứ cho hắn
Nếu hắn vẫn không chịu thành thật với mình.
Sự việc năm ngày trước rồi sẽ lại xảy ra thêm một lần nữa!
Hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt cô, Sở Niệm nhíu mày, lạnh lùng:
“… anh, tại sao lại ở đây?”
Thương Sùng đứng đối diện cô mà lòng đau xót, dù đã nghĩ tới việc cô sẽ dùng thái độ này mà đối xử với mình vô số lần sau này, nhưng khi gặp phải hắn vẫn như bị người ta nhéo vào tim, làm hắn nghẹn thở trong giây lát.
Cố nén suy nghĩ muốn đem cô vào lòng, Thương Sùng nhìn Sở Niệm nói: “Anh nhớ em….nên đi tìm em.”
- ------------------
Hôm nay nhà mèo có việc nên up hơi trễ và ít:( nên mọi người chịu khó nha nha nha