Tác giả: Trì Đường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 226
Bẫy Nhau!
Trước kia ở trong ấn tượng của hắn, Hoa Lệ luôn là cô gái không hiểu chuyện tùy ý làm bậy, to gan lớn mật.
Chính là trải qua việc đêm qua, hắn cảm thấy cảm nhận về Hoa Lệ hoàn toàn đổi khác.
Có lẽ là do mình vẫn luôn coi Hoa Lệ như trẻ con, có lẽ lại do chính mình luôn luôn thô tâm đại ý không có phát hiện cô đã thay đổi.
Vẫn là chủ nhân nói rất đúng, Hoa Lệ có được sự thẳng thắn cùng tùy ý mà mình không bao giờ có được.
Chính là bởi vì nàng tính cách tùy ý làm bậy, cho nên mới ngay lúc hắn không còn gì cả mà yên tĩnh đợi hắn suốt 500 năm.
Cũng đúng là bởi vì nàng tính cách to gan lớn mật, cho nên mới sẽ lần lượt ép được chủ nhân nói ra những lời yêu thương đó.
Một lần nữa nghiêm túc đánh giá Hoa Lệ trước mắt, Cẩm Mặc trong lòng đột nhiên sinh ra một tình cảm mới lạ.
Cũng không đợi Hoa Lệ mở miệng dò hỏi, hắn liền lần đầu tiên chủ động đem cô ôm vào lòng, hôn lên đôi môi cô.
……
Sau khi vượt vô số đèn đỏ trên đường, nửa tiếng sau Thương Sùng đã tới sân bay.
Đem xe đậu yên vị, hắn chạy nhanh vào đại sản, đang muốn đến quầy vé thì điện thoại báo có tin nhắn.
Thương Sùng cúi đầu, đọc tin nhắn
Cẩm Mặc:
Chủ nhân, Sở Niệm sáng nay bay chuyến 9 giờ rưỡi bay đi Paris. Dù cô ấy mua hai vé, nhưng theo ghi hình tại sân bay thì cô ấy đi một mình. Cẩm Mặc đã đặt vé sớm nhất cho người đi Pháp, chuyến 12:45 cất cánh. Dự kiến 1h sáng tới nơi. Vé Cẩm Mặc đã gửi kèm. Tôi nên đặt khách sạn trước hay chờ lúc tìm ra khách sạn của Sở Niệm rồi mới giúp người đặt?
Thương Sùng hơi hơi mím môi dưới, nhanh chóng nhấn vài phím trên điện thoại.
Lập tức đi đến cửa lên máy bay, đổi phiếu, đăng ký, đi vào kiểm tra an ninh
Mười lăm phút sau, chuyến bay thứ hai trong ngày đi Paris cất cánh.
……
Mặc Vân Hiên đẩy cửa phòng Nhạc Du thấy cô đang thất hồn lạc phách ngồi ở mép giường, thật đúng là hoảng sợ.
Kiên nhẫn dò hỏi mới biết được đêm qua cô đã tâm sự với Sở Niệm, ban nãy còn nói chuyện với Thương Sùng.
Duỗi tay đem Nhạc Du ôm vào lòng, Mặc Vân Hiên nói: “Nhạc Du, em đã giúp Sở Niệm. Dư rồi, giờ cũng chỉ có thể dựa vào thầy Thương.”
Nhạc Du thở dài, đem đầu dựa vào ngực Mặc Vân Hiên. “Chính là Niệm Niệm không có cho em nói cho thầy Thương biết bạn ấy xuất ngoại. giờ em làm vậy…”
“Em yên tâm, Sở Niệm nhất định sẽ không giận em.”
Mặc Vân Hiên nghĩ tới việc mà Nhạc Du đang lo lắng trong lòng, hơi hơi mỉm cười, mở miệng nói: “Giống như em và thầy Thương đã nói, Sở Niệm cho dù cáu kỉnh, cũng không phải thật sự sẽ muốn rời thầy ấy. Chỉ cần thầy Thương nói tốt với cô ấy thì cô ấy vui vẻ đều không kịp, làm sao giận em được.”
“Nhưng mà em sợ nhất là lỡ Niệm Niệm nổi tính bướng bỉnh, anh biết bạn ấy cố chấp cỡ nào không?” Nhạc Du nói: “Lỡ thầy Thương không tìm thấy bạn ấy? Hoặc lỡ em giúp bậy thì sao?”
“Sẽ không, thầy Thương nhất định có thể tìm được Sở Niệm.” Mặc Vân Hiên dấu đi cảm xúc trong mắt, giơ tay yêu chiều bóp mũi cô. “Em không cần nghĩ bậy bạ nhiều như vậy, phải tin tưởng tình cảm của Sở Niệm với thầy Thương.”
“Được, em nghe anh.”
“Vậy em ngoan ngoãn ở chỗ này ngồi xem TV, anh xuống dưới lầu lấy cho em chút trái cây.” Mặc Vân Hiên đứng dậy. “Em hôm nay buổi sáng khẳng định đều chưa có ăn gì, em đó, trước nay đều không biết tự lo.”
Nhạc Du sắc mặt cuối cùng có chút chuyển biến tốt đẹp, nghịch ngợm mà chun mũi với Mặc Vân Hiên, liền ngoan ngoãn bắt đầu xem TV.
Mặc Vân Hiên cười cười, xoay người đóng lại cửa phòng.
Xác định vị trí của mình nói chuyện người trong phòng không nghe được, hắn mới lấy điện thoại trong túi ra nhấn gọi.
“Anh, là em Vân Hiên đây, em gọi để nói anh một việc. Sở Niệm xuất ngoại, hẳn là cùng Thương Sùng cãi nhau. Nếu anh còn không bỏ xuống được thì mau gọi cho cô ấy đi.”
……
Paris là thành phố biểu trưng cho sự lãng mạn, nơi này không chỉ có phong cảnh vô cùng đẹp mà kiến trúc cũng rất xuất sắc.
Dù lúc này đã gần mười giờ tối, nhưng phố lớn ngõ nhỏ vẫn vô cùng nhộn nhịp.
Sở Niệm cũng đã từng nghĩ tới muốn tới Paris, cảm thụ một chút hơi thở lãng mạn nơi này. Nhưng khi thật sự tới đây cô mới phat hiện rằng thành thị náo nhiệt cùng lãng mạn không thể làm tiêu bớt sự hoang vắng trong lòng mình.
Cô không khỏi suy nghĩ, nếu là cô và Thương Sùng cùng nhau đi tới nơi này. Thì tâm tình cô lúc này, có thể hay không sẽ tốt hơn rất nhiều?
Quả nhiên, loại tâm tình ỷ lại, tình cảm này thật quá đáng sợ. Cho dù cô cố gắng kìm nén thế nào thì cũng nhịn không được mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ tới hắn.
Thương Sùng…… Anh hiện tại có khỏe không? Anh liệu có giống em… không lúc nào không nghĩ về anh…
….
Bởi vì thường xuyên trốn học nên tiếng Anh của Sở Niệm cũng không tốt.
Nhưng ít nhất vẫn còn ổn, dùng những câu chữ trong phim Mỹ hay xem, cuối cùng cũng tìm được một khách sạn.
Cũng vì lý do tâm tình không tốt, nên phá lệ keo kiệt, cô đặt một phòng ở tầng cao.
Cửa sổ sát đất nhìn về quảng trường, chiếc giường tròn thật to thoải mái, nhìn tới sau cùng đã làm cho gương mặt xinh xắn của cô có chút tươi tắn hơn.
Tắm rửa, thay quần áo…… Sau một ngày di chuyển Sở Niệm cuối cùng có chút buồn ngủ. Nghe TV chiếu gameshow như ông nói gà bà nói vịt, không đến mười phút, cô đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Chẳng qua Sở Niệm không biết, lúc cô cùng Chu Công thân mật hẹn hò thì một người nam nhân, đã vào ở phòng đối diện phòng cô.
Bởi vì lần này tới Paris, vốn dĩ là ý tưởng đột phát, nên nằm trên giường Sở Niệm còn chưa biết hôm nay muốn đi đâu.
Trời xa đất lạ thì không sao, nhưng không nói chuyện được mới là việc lớn.
Nhớ tới lúc nãy gọi điện thoại cho tổng đài, Sở Niệm lại trầm mặt xấu hổ.
Cô rõ ràng nói là muốn sandwich cùng cà phê, người phục vụ ở khách sạn vừa rồi lại bưng tới cho cô bánh mì cùng sữa bò.
Tuy rằng nói cũng đều có thể ăn, nhưng là…… mình biểu đạt không tốt.
Cầm lấy cái bánh mì to như nắm tay cắn một miếng, Sở Niệm cảm thấy, không lẽ suốt thời gian ở Paris cô phải ăn cái này sao?
Ông nói gà bà nói vịt quả nhiên là bẫy nhau mà!
Nếu biết trước cô sẽ học tốt…biét trước thì sẽ không bao giờ rêu rao câu nói “Dân trung quôc không cần học tiếng nước ngoài!”