Tác giả: Trì Đường
Chương 203
Anh Đây Kêu Là Ngu Ngốc!
Vương Lượng sửng sốt, mím môi, cúi gằm mặt.
Đích xác, trước khi Thương Sùng nói những lời chính mình rước nay đều không có nghĩ tới sẽ phát sinh hậu quả như thế nào.
Tại vì từ lúc biết đến giờ, đại não Vương Lượng đã sinh ra mặc định đem Sở Niệm cùng Thương Sùng trở thành siêu nhân bách chiến bách thắng. Cho nên, chính mình mới có thể vẫn luôn da mặt dày dùng mệnh, đi uy hiếp Sở Niệm nhúng tay chuyện kia.
Hắn dù sao cũng chỉ có một thân một mình, nếu thật sự bỏ mạng thì chỉ có mình thôi, nhưng nếu làm liên lụy Sở Niệm cùng Thương Sùng thì…
Vương Lượng nói: “Xin lỗi Sở Niệm, vừa rồi là anh quá để tâm vào chuyện vụn vặt. Không, không suy xét qua những việc này……”
Sở Niệm hừ một tiếng, chui hẳn vào lòng Thương Sùng, sau đó không thèm nhìn hắn.
“Thần tượng…” Vương Lượng bất đắc dĩ, đành phải hướng Thương Sùng cầu cứu.
Thương Sùng liếc hắn một cái, vân đạm phong khinh mà cong khóe môi. “Muốn cho Sở Niệm không tức giận, kỳ thật cũng rất đơn giản. Chỉ cần ngươi đáp ứng không đi nhúng tay sự tình trường học kia, thì oán khí trong lòng oán cô ấy cũng tự nhiên liền biến mất.”
“Vương Lượng, ngươi thật sự là cảnh sát. Chính là ngươi cũng minh bạch, trên thế giới này không phải sự tình nào cũng có thể nhúng tay. Vì cái gì không để cho mình thoải mái chút, sao cứ phải cứng nhắc lao vào chỗ chết như vậy?”
Ý của Thương Sùng, Vương Lượng sao có thể không hiểu. Chỉ là lúc trước chính mình xung phong đi làm cảnh sát, cũng chỉ là không muốn cuộc sống cứ bình lặng vậy thôi.
Không ai sẽ cảm thấy chính mình sống thời gian quá dài, nhưng mà… Cứ như vậy thờ ơ tồn tại, thật sự chính là cách sao?
Ngước mắt nhìn Sở Niệm như cũ không để ý tới mình, nội tâm Vương Lượng một mảnh giãy giụa.
Hắn biết nếu chính mình vẫn là khăng khăng muốn đi trường học kia, Sở Niệm cùng Thương Sùng cũng không có khả năng thật sự ngồi yên không nhìn đến. Bất quá lúc ấy, chính mình cũng thật sự sẽ liên lụy đến hai người bọn họ.
Nhưng là nếu hắn thật sự không để ý tới sự tình phát sinh ở ngôi trường kia, Vương Lượng không dám tưởng tượng lúc sau còn sẽ có bao nhiêu học sinh xảy ra chuyện.
Quản, mặc kệ?
Một chữ hoặc là hai chữ, nhìn như đơn giản nhưng câu trả lời mắc nghẹn trong họng hắn như nghẹn xương cá làm hắn như thế nào cũng không phát ra nửa điểm thanh âm.
Giằng co, xấu hổ, thậm chí chân tay luống cuống, mọi cảm xúc đều giống chiếc đèn chuyển màu, nháy mắt khiến cho sắc mặt Vương Lượng trong chốc lát tái nhợt, trong chốc lát lại phiếm hổ thẹn ửng đỏ.
Thương Sùng nhướng mày liếc Vương Lượng một cái, cũng không hề mở miệng cùng hắn nói cái gì. Rũ mắt, nhìn như chuyên tâm bắt đầu thưởng thức sợi tóc đen của Sở Niệm vương trên tay mình.
Mùi trên người cô gái nhỏ này cho dù hắn đã ngửi qua bao lần vẫn cảm thấy vô cùng thơm, không hề có mùi nước hoa, nhưng lại rất ngọt lành làm trái tim hắn đập cuồng loạn.
Mũi sữa tắm đu đủ trên người cô, chỉ phảng phất thôi cũng thật mê hồn. Hắn vô thức liếm môi trên, ánh mắt hiện lên vẻ xao động.
Tóc cô rất dài, cũng thật mềm. Nhẹ nhàng, mềm mại thu hút ánh nhìn. Hắn đang suy nghĩ tới việc hay mình cũng mua một chai dầu gội giống cô về dùng.
Thực ra hắn có thể cảm giác được ánh mắt Vương Lượng, đáng tiếc hắn cũng không biết rằng quyết định của Thương Sùng chỉ phụ thuộc một câu nói của Sở Niệm mà thôi.
Sở Niệm không muốn làm, hắn cũng không muốn làm.
Sở Niệm muốn đi nháo, hắn cũng sẽ cùng cô đi nháo.
Không phải không có chủ kiến, chỉ là không có gì quan trọng hơn cô mà thôi.
Hai người đàn ông đồng thời im lặng, thậm chí còn trầm mặc lâu như vậy. Trốn trong lòng ngực Thương Sùng, Sở Niệm rốt cuộc ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn ánh mắt tràn ngập tình yêu của Thương Sùng, sau đó mới nghiêng đầu nhìn về phía Vương Lượng sắc mặt càng ngày càng không tốt.
Cau mày, Sở Niệm mang vẻ mặt hận sắt không thành thép. “Vương Lượng, có phải hay không, tới giờ mà anh vẫn là không muốn buông tay?”
Chấp niệm thật quá khủng bố, chỉ là lòng hiếu kỳ quấy phá mà thôi, cũng đã làm cho con cừu con hiền lành biến thành con trâu đực ngoan cố.
Sở Niệm bất đắc dĩ, thật không hề muốn đi quản hắn sống chết!
Vương Lượng vuốt vuốt ngón tay. “Anh biết con người của anh thực cố chấp, nhưng là anh cũng không nghĩ lừa gạt em. Chuyện này……”
Hắn nói còn không có nói xong, di động trong túi áo khoác Vương Lượng liền vang lên.
Vô cùng ăn năn mà nhìn mắt sắc mặt Sở Niệm xanh mét, sau đó hắn mới lấy điện thoại ra, đặt ở bên tai. “Đội trưởng.”
“Được…em đã biết…… Đội trưởng yên tâm, em về ngay… được, gặp lại sau.”
Ngồi đối diện Vương Lượng Sở Niệm dù không có nghe được nội dung trò chuyện trên điện thoại, nhưng mà từ biểu tình hắn đột nhiên bắt đầu hưng phấn, chuyện kia phỏng chừng… Là chạy không được!
Nghiến răng, Sở Niệm nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn bình tĩnh chút.
Chờ hắn hoàn toàn cúp điện thoại xong, cô mới tiếp tục hỏi Vương Lượng: “Nói nốt cho xong.”
“Vừa rồi là đội trưởng cho anh gọi điện thoại, hắn nói…vụ án ở trường học đã phân về cục của chúng ta. Hơn nữa người phụ trách……vẫn là anh.”
Tuy rằng trả lời của Vương Lượng cùng việc Sở Niệm đưa ra, không quá giống nhau. Chính là, đáp án lại là tương đồng.
Vương Lượng nói: “Lúc trước ta thật là bởi vì lòng hiếu kỳ, chỉ là hiện tại, lại biến thành mệnh lệnh cấp trên truyền đạt xuống. Anh biết chuyện này rất nguy hiểm, cho nên… Thần tượng, Sở Niệm, mọi người thật sự không cần phải xen vào. Cho dù không có năng lực như mọi người nhưng mà anh không màng nguy hiểm đâu.”
Vương Lượng biết, án tử như vậy nếu không phải Tô Nga tự mình đi báo cảnh, hắn cũng không có khả năng,có năng lực được như ước nguyện như vậy.
“Anh nói gì vậy!” Sở Niệm nắm chặt song quyền, hai tròng mắt đen nhánh tràn đầy tức giận. Cô nhíu chặt mày, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Lượng, kẻ làm nàng hận không thể muốn đi xé cho rách miệng. “Cái gì là không cần phải xen vào việc của anh? Nếu anh đã sớm nghĩ như vậy, lúc trước tội gì lại tới tìm em!”
“Em dùng tiền tới bức anh, cũng chỉ là hy vọng anh biết khó mà lui, không cần đi nhúng tay sự tình quỷ dị như vậy! Anh cho rằng ngươi nếu là thật xảy ra chuyện gì em thật sự sẽ phúng viếng vòng hoa? Điếu niệm một chút cho anh hùng không màng nguy hiểm là anh hả?”
“Vương Lượng anh không phải kêu dũng cảm, biết không! Anh kêu là ngu ngốc! Rõ ràng biết đi trường học đó kết cục là cái gì, anh cũng phải biết chạy chậm lại lúc đi chịu chết, có phải hay không? Em mà thèm cản anh lại, có cản cũng đâu có cách nào kéo anh quay đầu lại đâu?”
Vương Lượng trước nay cũng chưa gặp qua Sở Niệm tức đến vậy, đầu gục xuống, áy náy trong mắt càng sâu.
Hắn biết chính mình đã nói sai cái gì. Hắn là nghĩ sẽ chọc Sở Niệm vui vẻ chút, nhưng mà… Hắn thật sự không mở miệng được, đặc biệt vẫn là bởi vì nguyên nhân là mình.