- Trang chủ
- Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
- Chương 142-2
Tác giả: Trì Đường
Thương Sùng cười, “Nha đầu, em thật đúng là hào phóng ha. Tiền nhiều như vậy mà em dám bỏ ra. Vì báo đáp em, anh đành tạm chấp nhận gả cho em vậy. Em cần phải nhớ kỷ vì người ta mà phụ trách đó, bằng không, anh sẽ cắn em.”
“Em cắn lại anh đó!” Sở Niệm rúc vào trong lòng của Thương Sùng cười vô cùng vui vẻ.
Thương Sùng hôn lên gương mặt cô, nói. “Bây giờ trường học cũng nghỉ rồi, trong khoảng thời gian này em có muốn đi đâu du lịch không? Chúng mình cùng đi chơi với nhau?”
Sở Niệm gật gật đầu, “Đi ra ngoài chơi cũng tốt, chẳng qua là mình đi đâu chơi nhỉ?”
“Em nghĩ kỹ coi muốn đi đâu rồi nói với anh, giờ đứng lên rồi đi rửa mặt đi. Ngủ suốt một ngày không ăn uống gì, nếu làm cho nương tử của anh đói lả, anh thật sự đau lòng đó nha.”
Thương Sùng tuy rằng nói năng có chút cổ quái nhưng vẫn làm cho Sở Niệm trong lòng ngọt ngào giống như được rót mật ong. Hờn dỗi mắng Thương Sùng lưu manh, sau đó nhảy nhót chạy vào phòng vệ sinh.
Cô thay một chiếc váy liền thân màu đỏ xinh đẹp, lấp ló đường cong nơi cổ áo làm cho Thương Sùng nhìn ngắm đến nhập thần. Sở Niệm thẹn thùng trừng mắt liếc hắn một cái, đưa tay nhận lấy áo khoác trắng hắn đưa mặc lên người.
Tóc đen dài xõa sau lưng, Sở Niệm tìm một đôi giày cao gót xinh xắn ra mang.
Thương Sùng trêu chọc cô. “Ngày thường thì thường xuyên mặc đồ như một thằng nhóc, giờ tự nhiên mang giày cao gót đồ, thật đúng là làm cho người ta không quen mà.”
“Mọi khi không thích đi giày cao gót là vì đi đường không tiện mà, không giống như bây giờ, ai bảo anh cao quá làm chi, không mang giày cao gót thì khẳng định thiên hạ sẽ cho rằng em là em gái của anh đó.”
Sở Niệm thật ra cũng không tính là thấp so với đám con gái, nhưng mà so với Thương Sùng cao tầm một mét tám lăm thì cô có chút tâm lý không cân bằng.
Nghĩ lại có lần cùng hắn đi dạo trên phố, có người đi đường cho rằng cô là em gái của Thương Sùng, từ đó Sở Niệm thề, trừ khi đi bắt ma quỷ, còn lại toàn bộ thời gian nhất định cô sẽ đi giày cao gót.
Thương Sùng đi đến bên cô, ngồi xuống nói. “Em gái cũng tốt mà, người ta không phải đều nói là vợ cũng chính là người em gái bé nhỏ trời định suốt đời của chồng sao? Em biết là anh căn bản không ngại người ta thấy sao, anh cũng không muốn em vì anh mà thay đổi chính mình.”
Sở Niệm biết Thương Sùng đang xót mình, nhưng mà phụ nữ đều có thói quen mang giày cao gót. Cô cũng đã trưởng thành rồi, không thể cứ mãi như một cô nhóc được.
Cô nói,”Anh yên tâm, em không có miễn cưỡng bản thân đâu. Dù sao thì tới khi nào mỏi chân, em sẽ quấn lấy bắt anh cõng mà. Em sợ cái gì chứ?”
“Phải rồi, phải rồi, dù sao cũng còn có anh đây, em căn bản không cần phải lo nghĩ gì hết.” Thương Sùng xoa đầu Sở Niệm, kéo cô dậy.
Giống như quý tộc cổ đại, Sở Niệm vòng cánh tay. Thương Sùng nói: “Công chúa điện hạ tôn kính của ta, nếu đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ăn cơm được không?”
“Đương nhiên,” Sở Niệm nín cười, giữ thân hình thẳng tắp ngạo nghễ yêu kiều giương cằm cao, nắm tay Thương Sùng ra khỏi nhà, lên ô tô.
Hoàng hôn hoàn mỹ ngoài cửa sổ xe cũng như tâm tình của Sở Niệm lúc này, trước nay cô chưa từng cảm thấy vui vẻ đến vậy, đặc biệt là lúc nghe được câu hứa hẹn kia của Thương Sùng.
Nhìn người đàn ông bên cạnh đang lái xe, Sở Niệm không thèm dấu diếm việc mình đang yêu hắn say đắm, lúc thì nhìn hắn đến si mê, lúc thì cười ngây ngốc.
Thương Sùng tâm tình cũng không tồi, kể cho Sở Niệm nghe rất nhiều chuyện thú vị trức kia. Giống như việc Hoa Lệ và Cẩm Mặc lúc gặp nhau, dù họ tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng mà trong lòng lại không thể nào bỏ nhau ra được.
Hai người cứ như vậy vừa nói vừa cười tới nhà hàng, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người xung quanh. Sở Niệm và Thương Sùng lần đầu tiên tận hưởng bữa tối tình nhân dưới ánh nến.
Nến và hoa, trăng sáng, mọi chuyện đều đẹp như trong mơ
…
Cùng lúc đó, trong một căn phòng hắc ám đầy khí lạnh âm tà. Một cô gái vô cùng gầy yếu quỳ trên mặt đất, trước mặt cô có một gã đàn ông với khuôn mặt bị bóng đêm che lấp.
Người đàn ông thu chân, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang quỳ. “Ta đã cho ngươi vài tháng rồi để xử lý mọi việc. Ngươi có phải hay không quên mất rằng lúc trước ta cho ngươi đi nơi đó là có nguyên nhân gì?!”
Giọng nói gã có chút khàn khàn, đôi mắt gã bé tí tràn đầy lệ khí.
Cô gái quỳ trên mặt đất ngẩn ra, mái tóc đen dài phủ xuống gương mặt trắng mà tinh khiết. Giọng cô nhỏ và yếu ớt, thật giống như âm thanh của một con mèo nhỏ đang run sợ.
Cô gái nói: “Con không quên cũng không dám quên ngài đã từng cho con công đạo, kế hoạch đã đang đi đúng hướng. Con tin tưởng sẽ cho kết quả như ý, khẳng định nghĩa phụ sẽ thích.”
Edit: Meo_Mup