- Trang chủ
- Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
- Chương 115: Lệ rơi đầy mặt
Tác giả: Trì Đường
"Vâng, nhưng đã xử lý xong rồi." Sở Niệm để ba lô xuống, ngồi đối diện với bà nội.
"Bà nội, trong khoảng thời gian này, bà đã làm gì thế, cứ trốn mãi ở trong lư hương, không thấy mặt đâu, bà không sợ cháu gái mình mất tích à?"
"Vậy bà phải đi dán tờ rơi, nói con chó nhỏ của nhà chúng ta bị lạc đường rồi." Tính khí của bà nội vẫn giống trước kia, dáng vẻ không chọc Sở Niệm tức chết thì không bỏ qua.
Chớp đôi mắt to giống như Sở Niệm, cao thấp đánh giá cô cháu gái ngồi ở đối diện, bà nội cười tà, nói: "Gần đây xem ra là sống ổn rồi, mập lên kìa."
"... Bà nội!" Sở Niệm tức giận chu môi.
Vừa rồi Thương Sùng mới nói mình sẽ béo phì, giờ bà nội lại nói mình béo lên. Bọn họ không biết con gái ghét nhất người khác nói từ ấy sao? Tuy cô vẫn còn là một cô nhóc!
Bà nội nhìn cháu gái bắt đầu xù lông, giống như trấn an thú cưng, nói: "Thôi, coi như bà nội nói giỡn đi."
"... Đoạn sau đâu?" Không phải an ủi người ta nên nói hết một lần hay sao? Một câu "Nói giỡn"... Là xong rồi hả?
"Không có đoạn sau." Bà nội liếc cô một cái, hời hợt nhếch môi.
"... Được rồi." Sở Niệm cúi đầu, lập tức như quả cầu xì hơi.
Bà nội bay đến bên cạnh cô, hỏi: "Niệm Niệm, vừa rồi là ai đưa con về?"
"Bạn con ạ."
"Bạn bình thường hay là bạn trai?"
Sở Niệm đỏ mặt, chẳng lẽ bà nội nhìn thấy hành động ở trong xe của bọn họ rồi à?—ll,,lê,quy,,dôn,,,---Cô cúi gằm mặt, bắt đầu nói lắp: "Trai...... Bạn trai."
Bà nội ngẩn ra, trong nháy mắt lại hồi phục vẻ tươi cười như cũ. Bà bay thấp xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Niệm từ phía dưới.
Sở Niệm hút khí, nói: "Bà nội, may mà cháu bà to gan, bằng không trông thấy bà như vậy, đúng là sẽ bị hù chết."
Bà nội liếc cô một cái, nói: "Nhìn cháu kinh hãi thế, chẳng phải chỉ là có bạn trai thôi sao?"
"......Bà thắng rồi!"
Sở Niệm cạn lời, oán giận trong lòng: Bà nội ngài có cần vừa mở miệng đã lập tức giết chết cháu gái ruột của mình như thế không!
"Thật ra con yêu đương, bà cũng không có ý kiến gì. Chỉ là.......Cậu ta biết rõ thân phận của con sao?"
"Biết rõ ạ, anh ấy cũng là người trừ ma, có rất nhiều chuyện đều giúp được cháu."
"Tốt như vậy à?"
Sở Niệm gật gật đầu, dáp: "Vâng, vài cuộc giao dịch lúc trước đều nhờ anh ấy, cháu mới có thể thuận lợi hoàn thành. Bằng không, giờ chắc bà nội sẽ không gặp được cháu gái bảo bối nữa đâu."
"Có ý gì?"
Sở Niệm nhíu mày, kể hết những chuyện đã xảy ra từ mấy tháng trước cho bà nội nghe.
Cuối cùng, bà nội mới nặng nề thở dài một hơi. Bà nghiêm túc nhìn Sở Niệm đang ngồi ở trên giường, giọng nói tràn đầy nghiêm khắc, trách cứ và đau lòng: "Lúc nào con cũng sơ suất, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, con bảo bà nội phải làm sao bây giờ!"
"Bà nội, con biết sai rồi. Bà xem, từ sau chuyện kia, cháu gái bà đã học được nhiều thứ rồi. Bài học sâu sắc mới có thể khiến cho người ta trường thành trong một đêm, dù sao con cũng không thể hạ thấp danh tiếng của nhà họ Sở đi."
"Thôi, về sau phải nhớ cẩn thận trong mọi chuyện, nếu như còn dám bị thương, cẩn thận bà đánh con đấy."
Bà nội hừ lạnh một tiếng, nhìn thời gian không còn sớm, liền muốn rời đi để Sở Niệm nghỉ ngơi. Chỉ là vừa xoay qua chỗ khác, thân thể lại xoay về,---ll,,ê,,quy,,don,,,,bà duỗi ngón tay chỉ vào chuỗi dây chuyền trên cổ Sở Niệm, trong giọng nói lộ vẻ nặng nề hiếm thấy: "Niệm Niệm, con đáp ứng bà nội, mặc kệ thế nào cũng không được tháo sợi dây đó xuống."
Sở Niệm cúi đầu, đầu ngón tay chạm vào mặt ngọc màu xanh lam mát lạnh kia, hỏi: "Bà nội, sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì sao?"
"Con đừng hỏi, dù sao cứ đáp ứng bà nội là được rồi."
"Con biết rồi ạ."
Bà nội thấy cháu gái đáp ứng mình, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người biến mất ở trong phòng.
........
Trong mộng, Sở Niệm nhìn thấy người đàn ông đứng ở phía trước kia đang đeo một chuỗi dây chuyền lên cổ cô gái đứng bên cạnh. Ánh mặt trời chiếu vào trước ngực cô, phản xạ ra màu xanh lấp lánh, ấm áp.
Cô muốn đến gần một chút để thấy rõ bộ dạng của bọn họ. Nhưng vừa bước lên trước một bước, cảnh tượng trước mắt liền xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Không còn ánh mặt trời rực rỡ, không còn hoa đào bay múa đầy trời. Bóng tối u ám, quỷ dị chiếu khắp vùng đất trống trải,-==-ll,,ê,quy,,do,,,n,,,,,gió lạnh tiêu điều, giống như là vô số người đang khóc.
Sở Niệm không thể tin được nhìn về phía cô gái bị đóng đinh ở trên giá gỗ hình chữ thập, tóc đen xốc xếch, gục đầu xuống, mất đi sự sống.
Quần áo trên người cô gái đã dính đầy máu khô, như con rối gỗ, hoàn toàn không còn sinh mạng.
Cách đó không xa, người đàn ông bị hai hắc y nhân ghì chặt trên mặt đất, tuy không thất rõ tướng mạo, nhưng có thể nghe ra nỗi đau thê lương, nhức lòng từ giọng gào khàn khàn đầy tuyệt vọng.
Chóp mũi Sở Niệm mỏi nhừ, lúc đưa tay ra đã rơi lệ đầy mặt. Lòng của cô đau nhức, đau đớn tựa như có người cầm dao khoét từng dao từng dao vào trái tim cô.
Rất nhiều cảm xúc tràn vào trong đầu óc cô, cô chẳng thể làm gì, chỉ có thể nhìn cảnh tượng trước mắt, lớn tiếng khóc thút thít...
........
Sáng sớm hôm sau, hiếm khi có nắng ấm trong ngày đông từ ngoài cửa sổ chiếu trên giường, lưu loát chiếu vào khóe mắt chưa khô lệ của Sở Niệm.
Từ đêm qua nghe được tiếng cô khóc, bà nội vẫn luôn lơ lửng ở bên cạnh giường cô, nhìn cháu gái nhíu mày lâm vào trong giấc mộng, vẻ mặt nồng đậm bi thương, đôi mắt bà nội cũng hồng hồng.
Nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt trán cháu gái, cố gắng khiến cho Sở Niệm ở trên giường an tâm một chút.===-ll,,,ê,quy,,,don,,,,---Giống như lẩm bẩm lại như là đang kể chuyện gì đó, bà nội yên lặng mở miệng.
"Nếu đã qua, vì sao còn muốn trở về. Bi thương như vậy, đối với cậu, đối với nó đều là một loại hành hạ. Vì sao......Cố chấp như vậy, mãi không chịu buông tay."
Tiếng chuông điện thoại truyền đến bên tai, bà nội thấy Sở Niệm đã bắt đầu động động mí mắt, lập tức biến mất trong không khí.
Hai phút sau, Sở Niệm tỉnh lại. Đôi mắt sưng đỏ khiến cô khó chịu dụi dụi mắt, lười biếng lật người, kéo chăn lên che đầu.
Vươn tay sờ tìm di động còn đang đổ chuông trên mặt tủ ở đầu giường, cô nhấn nút trả lời, áp vào tai.
Cô nhắm mắt lại, giọng nói lười biếng đáp: "Xin chào, ai đấy?"
"Chị Sở Niệm, chị còn đang ngủ à?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói sảng khoái và thanh thúy của Hoa Lệ.
"Ừ."
"Giờ mấy giờ rồi, anh trai em bảo hôm nay chị sẽ đi dạo phố với em, sáng sớm em đã dậy và chờ chị rồi." Hoa Lệ ngồi trên ghế sofa trong nhà Thương Sùng, bất mãn bĩu cái miệng nhỏ.
"Hôm nay?"
Cuối cùng Sở Niệm cũng mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhớ tới đoạn đối thoại với Thương Sùng vào đêm qua. Cô thò đầu ra khỏi chăn, liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng.
Cô nói: "Hoa Lệ à, hiện tại mới chín giờ sáng, nếu em muốn đi dạo phố, mua sắm cũng phải chờ tới mười rưỡi mới ra khỏi nhà được chứ."
"Chúng ta có thể ăn sáng trước khi đi dạo phố mà, em nghe nói bên trong phố đi bộ mới mở có một quán bán cháo cá, nghe nói rất thơm, ăn rất ngon."