- Trang chủ
- Mẹ, Chúng Con Muốn Cha
- Chương 70: Lựa chọn khó khăn
Tác giả: Đan Thanh Mộng
Coi như cô không thừa nhận Tiêu Tử Phượng là chị cô, thì Tiêu Tử Phượng vẫn là chị cô! Không được, cô không thể giành vị hôn phu của chị. Nếu cô cướp đi vị hôn phu của Tiêu Tử Phượng, cô khác gì cầm thú? Không được, cô phải tránh người đàn ông này, không bao giờ dính dấp gì đến anh ta!
Cũng may, cô không thừa nhận chuyện bốn năm trước. Cũng may, Đường Long còn không biết đến sự tồn tại của thái tử Long cùng Công chúa Phượng. Như vậy, không phải là rất tốt sao?
Vừa nghĩ tới muốn vĩnh viễn tách biệt người đàn ông này, bên trong lòng của Đậu Mật Đường khổ sở muốn chết! Loại cảm giác đó, tựa như giây phút sinh ly tử biệt, làm cho người ta đau đến không muốn sống.
Rời người đàn ông này, nghĩa là 2 đứa con sẽ không có cha ruột làm bạn! Rời người đàn ông này, nghĩa là cô vĩnh viễn không về được trái tim của mình. Rời đi người đàn ông này, nghĩa là không có một ngày có một ngôi nhà đoàn viên!
Nếu như cô khổ sở, cô hy sinh, có thể đổi lại tất cả đều vui vẻ. Sự hy sinh, cũng coi như có giá trị! Cô hy sinh, Tiêu Tử Phượng có thể ra sao? Cô không thể biết! Cô hy sinh, có thể khiến Tiêu Thính Quân an nhàn bình yên? Cô càng không chắc!
Cô đã đi tới tầng 1 tập đoàn Đường Thị.
Đứng ở ngoài cửa, cô không biết làm sao. Trong lòng không khỏi hốt hoảng bất an, muốn đi vào, lại nên đối mặt với Đường Long như thế nào. Muốn tránh ra, lại nhấc không nổi đôi chân nặng nề.
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Quý Ngọc Khang.
Trong điện thoại, truyền đến giọng nói hưng phấn của Quý Ngọc Khang."Mật Đường, hiếm thấy nha! Em nhớ anh à? Thật làm cho anh có loại kích động thụ sủng nhược kinh (được quan tâm, chăm sóc mà sinh ra lo sợ)!"
"Học trưởng Quý, anh đang ở đâu? Em có chuyện, cần anh giúp một tay!" Đậu Mật Đường không để ý tới Quý Ngọc Khang đang ba hoa, nói thẳng chủ đề chính.
"Cần anh giúp một tay? Không thành vấn đề! Chỉ cần Mật Đường một câu nói, dù cho Quý Ngọc Khang anh có lên núi đao xuống vạc dầu, anh sẽ không nhíu mày một chút. Bây giờ anh đang ở Hongkong, chiều nay trở về. Có chuyện gì?!" Quý Ngọc Khang vừa nghe nói có thể giúp Mật Đường, liền nhiệt tình hẳn lên!
Người này, lúc không cần anh, thì ngày ngày anh cũng ở ngay trước mắt. Bây giờ cần anh, anh lại đang ở Hongkong. Trời ạ, cô ứng phó tối cái ước hẹn hôm nay như thế nào đây?
"Học trưởng, sự việc là như thế này. Có một gã đàn ông, muốn cua em. Em nói cho anh ta biết, em có bạn trai. Nhưng anh ta không tin, nên mời em cùng bạn trai ăn cơm. Không có cách nào khác, nên em cần sự giúp đỡ của anh! Thời gian là tối nay, đáng tiếc anh lại không có ở đây!" giọng của Đậu Mật Đường trong trẻo, mang theo chán chường cùng thương cảm.
"Em có thể nói với anh ta kéo dài thêm ngày nữa, không được sao. Tối mai, anh nhất định sẽ trở về!" Vừa nghe nói muốn diễn bạn trai Mật Đường, nhiệt tình của Quý Ngọc Khang cực kỳ dâng cao.
"Anh nhớ nha, ở trước mặt anh ta, diễn trò phải giống một chút. Bởi vì, em sợ anh ta nhìn thấu." Đậu Mật Đường biết, Đường Long không phải là kẻ ăn không ngồi rồi. Đôi mắt kia, luôn mang theo một loại lực xuyên thấu. Tựa như X quang, có thể chụp toàn bộ cơ thể!
"Chỉ cần em phối hợp tốt, nhất định không thành vấn đề!" Làm bạn trai của cô, căn bản cũng không cần phải diễn. Trong lòng anh vẫn có cô bé này, cho dù không giả bộ cũng giống như bạn trai của cô. Ngược lại, cô bé này không phối hợp, sợ rằng sẽ lộ ra sơ hở!
"Ừ, em hiểu. Như vậy nha, có gì em lại gọi cho anh sau." Cúp điện thoại của Quý Ngọc Khang, cô lại bấm sô điện thoại của Mầm Vân Vân.
"Con bé chết tiệt này, cậu mất tích hả? Nhiều ngày như vậy mà không liên lạc gì với tớ." Điện thoại vừa thông, Mầm Vân Vân đã bắt đầu oanh tạc không ngừng. Mầm Vân Vân là bạn ngồi cùng bàn khi học đại học với Đậu Mật Đường, hai người như hình với bóng.
"Buổi chiều, cậu đến nhà tớ đi. Tớ có chuyện, cần cậu giúp một tay. Đến lúc đó, nói không chừng sẽ có người mời cậu ăn bữa tiệc lớn." Đậu Mật Đường biết, chuyện này nói trong điện thoại không rõ ràng lắm. Cho nên, thông báo cho Mầm Vân Vân trực tiếp đi nhà cô đợi 'lệnh'.
"Con bé chết tiệt kia, nhờ ta mà giọng ngông thấy ớn! Nể tình có bữa tiệc lớn, tớ sẽ không so đo với cậu. Chuyện gì, cậu nói cho tớ nghe đi." Mầm Vân Vân là một con mèo tham ăn, vừa nghe nói có bữa tiệc lớn, cái gì cũng quên hết.
"Trong điện thoại nói không rõ ràng, gặp mặt nói sau nhá. Năm giờ chiều, cậu đợi 'lệnh' ở nhà tớ đi." Đậu Mật Đường thuận tay cúp điện thoại, bên trong còn truyền đến nửa câu câu của Mầm Vân Vân."Đợi đã....."
Đậu Mật Đường sắp xếp xong xuôi chuyện này, đẩy cửa đang muốn vào tập đoàn Đường Thị. Điện thoại di động của cô lại vang lên, vừa nhìn số điện thoại, lại là Đường Long!
"Đậu tiểu thư, em đang ở đâu? Anh chờ em đã lâu, sao còn chưa tới?" Điện thoại vừa thông, bên trong liền truyền tới một giọng nói từ tính mười phần.
"Đường tiên sinh, bây giờ tôi đang ở cửa tập đoàn Đường Thị rồi, đang chuẩn bị đi vào!" Đậu Mật Đường cúp điện thoại, bình phục lòng mình. Thẳng sống lưng, đi vào Đường thị.
Thang máy dừng lại ở tầng 20, Đậu Mật Đường vội vàng ra khỏi thang máy, đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc. Cô vừa tới cửa, Đường Long liền nghênh đón ra ngoài.
"Đậu tiểu thư, sân cỏ của đô thị vườn hoa, tôi muốn thêm vài cái máy tập thể hình. Mẫu thiết kế rất nhiều, nhưng không hợp ý. Cô xem một chút, thiết kế những thứ này nên dùng vật liệu nào cho tốt?" Đường Long gọi Đậu Mật Đường đến, thứ nhất là muốn sự hổ trợ của cô, thứ hai, cũng muốn gặp cô.
Chính anh cũng không biết tại sao, một lát không nhìn thấy cô, trong lòng trống trãi. Không cách nào làm việc được, không cách nào an tĩnh.
"Tôi nhìn một chút." Đậu Mật Đường ngồi xuống ghế, tập trung tinh thần nhìn mẫu mã. Vẻ chuyên chú này, làm Đường Long từng trận động tâm không dứt. Người thường nói, khi phụ nữ nghiêm túc là lúc phụ nữ xinh đẹp nhất. Xem ra, thật đúng là không ngoa!
Đường Long nhìn chằm chằm Đậu Mật Đường. Đúng lúc Đậu Mật Đường vừa quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt anh ngây người như phỗng. Cô không khỏi một hồi hoảng hốt, vội vàng cúi đầu. Nghĩ tới anh nhìn sắc mặt của cô, cô không thể tiếp tục an tâm làm việc nữa.
"Đường tiên sinh, đây chính là đạo đãi khách của anh ư? Khách đi cả nửa ngày đường, thậm chí ly trà cũng không có. Không trách được tập đoàn Đường Thị lại xây dựng to lớn thế này! Thì ra đều là tiết kiệm." Đậu Mật Đường muốn đem lực chú ý của Đường Long rời đi, cô mới yên tâm làm việc được. Cho nên, mới để cho anh châm trà ình.
"Thật xin lỗi, anh quên mất." Bị Mật Đường phát hiện trò hề, Đường Long cũng cảm thấy rất quẫn bách."Anh đi pha trà một lát." Nói xong, liền chạy ra khỏi phòng làm việc của anh. Bộ dáng kia, giống như bị người khác bắt quả tang.