- Trang chủ
- Truyện Cổ Tích Dung Tục
- Chương 80: Ngoại truyện 4
Tác giả: Thất Bảo Tô
Ngoại truyện 4: Yêu
Sau khi quay về phòng ngủ, Chu Mịch chậm rãi nhẹ nhàng khóa cửa lại, bò lên giường, ngồi nghiêm chỉnh gửi Wechat cho Trương Liễm, một chữ một câu:
[Có]
[Đó]
[Không]
Video lập tức hiện lên.
Khoảnh khắc nối máy, Chu Mịch dùng hai tay ôm kín mặt, ngượng ngùng hoàn toàn không dám nhìn bên đó.
Tiếng cười ngắn ngủi của Trương Liễm lọt qua khe ngón tay giấu đầu hở đuôi của cô.
Không khí đình trệ lại một lúc, Chu Mịch khẽ tách mười ngón tay ra một chút, để lộ một phần nhỏ tầm nhìn.
Trong video, Trương Liễm ngồi ở đó, nhìn bối cảnh có lẽ là sô pha màu xám trong phòng khách của khách sạn, hàng cúc trên áo sơ mi đen của anh được cài cẩn thận tỉ mỉ, chỉ có ánh mắt là hơi suồng sã.
Chu Mịch vội buông tay, nỗi thất vọng được bộc lộ trong lời nói: “Em còn tưởng…”
Trương Liễm hỏi: “Em tưởng cái gì?”
Chu Mịch nói: “Em tưởng anh…” Cô muốn nói rồi lại thôi: “Em còn tưởng có thể nhìn thấy cơ bụng.”
Trương Liễm cười: “Người si nói mộng.”
Chu Mịch: “?”
Chu Mịch vẫy vẫy hai tay: “Tạm biệt, bai bai, ngủ ngon.”
Trương Liễm gọi cô lại: “Đợi một chút.”
Chu Mịch không vui: “Làm gì?”
Trương Liễm hơi chau mày: “Mùa nào rồi, còn mặc váy ngủ hai dây.”
Chu Mịch trợn mắt, lớn tiếng nói: “Thuận tiện mặc cởi, sao vậy.”
Trương Liễm cong môi, ý cười càng đậm hơn.
“Anh còn cười?” Chu Mịch không vui lẩm bẩm: “Hôm nay em đặc biệt dùng sữa tắm mới… Thơm lắm đấy.”
Trương Liễm hỏi: “Thơm thế nào? Không ngửi được, thử hình dung một chút xem.”
Chu Mịch nhấc một tay lên ngửi hai cái ở cổ tay: “Giống như một quả xoài nhỏ đáng yêu nhất trong rừng mưa.”
Trương Liễm lại cười một tiếng: “Biết quả xoài nhỏ bóc vỏ như nào mới tiện không?”
Trái tim Chu Mịch xao động, lập tức dùng chăn bọc mình lại, cứng rắn trả lời: “Không biết.”
Trương Liễm không đổi sắc mặt nhìn cô chăm chú, giống như giảng viên phụ đạo một với một qua mạng, hướng dẫn từng bước: “Rất đơn giản, xoa bóp vừa phải, đợi đến khi vỏ lỏng ra rồi thì có thể lột xuống.”
Chu Mịch bỗng chốc mặt đỏ tía tai, nói không rõ ràng: “Ồ, thụ giáo rồi.”
“Biết rồi?”
“Cái này rất khó sao?” Chu Mịch không để ý nói.
“Vậy thì được.” Âm điệu anh hạ thấp, yêu cầu ngắn gọn mà tạo áp lực: “Bây giờ chứng minh cho anh xem.”
…
Hơn mười hai giờ, Chu Mịch rón ra rón rén ra khỏi phòng đi tắm, trên đường về còn rót một cốc nước đầy.
Hô hấp gấp rút mà kéo dài trước đó không lâu làm cô khát giống như đã ở trong sa mạc mấy tiếng đồng hồ rồi vậy.
Trở về bên giường, Chu Mịch đứng yên tại chỗ, gương mặt đỏ bừng khó khăn lắm mới nhạt đi lại nóng lên một lần nữa.
Cô để cốc nước lên bàn học, nhanh chóng thu dọn đệm giường hỗn độn về lại trạng thái bình thường rồi mới uống hết chỗ nước còn lại.
Khi nằm lên gối một lần nữa, Chu Mịch lại rút điện thoại ra, nhìn thời gian của cuộc gọi video trên giao diện Wechat.
Cô gửi tin nhắn cho Trương Liễm: [Ngủ chưa?]
Trương Liễm trả lời: [Vừa tắm xong.]
Tiếp đó lại hỏi: [Hôm nay cảm giác như thế nào.]
Chu Mịch cười một tiếng: [Cũng được.]
Trương Liễm nói: [Không chỉ thế đi?]
Vành tai Chu Mịch nóng lên, thành thật: [Đúng! Không ngờ anh chỉ nói chuyện thôi cũng gợi cảm như vậy!]
Trương Liễm: [Sau này có thể thử nhiều hơn.]
Chu Mịch nói: [Nhưng em vẫn thích anh hơn.]
Trương Liễm trả lời: [Ngày mai anh quay về rồi.]
Chu Mịch lại xuất khẩu thành thơ mấy câu không có dinh dưỡng: [Em nhớ anh quá. Nhớ anh quá. Nhớ anh.]
Trương Liễm: [Anh cũng vậy.]
Chu Mịch bỗng chốc từ khóc thương lầm than biến thành chim vẹt kêu lớn: [Nhất là khi ngủ trên chiếc giường nhỏ trong nhà, em cứ nhớ đến cái đêm đó chúng ta ôm nhau ngủ.]
Chu Mịch tiếp tục nói: [Nhưng chúng ta cũng chỉ có một đêm đó.]
Trương Liễm trả lời: [Tối mai anh có thể uống rượu với bố em.]
Chu Mịch cười: [Vẫn là thôi đi, em không muốn đánh lửa.]
Trương Liễm gửi đến một nhãn dán bị chọc cười, vẫn là lưu được từ chỗ cô.
Nhưng anh rất nhanh lại nghiêm túc: [Anh cũng nhớ đêm ấy.]
Trái tim Chu Mịch mềm nhũn: [Tại sao?]
Trương Liễm: [Bởi vì thẳng thắn thành khẩn.]
Chu Mịch đồng ý, còn mở rộng nguyên do: [Hơn nữa không chỉ là thành khẩn ở bên ngoài bề mặt.]
Trương Liễm: [Ừ.]
Chu Mịch nhớ lại: [Còn chưa nói với anh.]
Mũi cô cay cay nhưng vẫn làm như thản nhiên bình tĩnh: [Khoảng thời gian vừa chia tay với anh, em trở về nhà, mỗi tối đều nằm ở tư thế nghiêng về phía anh, khóc rất lâu, vô cùng lâu, khóc đến khi mơ màng ngủ mất.]
Cô gửi qua một nụ cười khổ: [Quả thực là không dám nhớ lại.]
Trương Liễm hình như có hơi bất mãn: [Em nhất định phải nói những điều này với anh vào lúc xa nhau sao.]
Chu Mịch chu miệng thổi khí: [Vậy em nên nói lúc nào.]
Trương Liễm nói: [Tối mai nói, ở trong lòng anh nói. Anh không thích cảm giác không biết làm thế nào.]
Chu Mịch cười trả lời: [Được, thui.]
Chu Mịch sửa lời: [Không đúng, cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào.]
Trương Liễm: [Ừ, em nói.]
Chu Mịch cười trộm: [Nếu như bây giờ anh nói với em “Chu Mịch, anh yêu em, anh rất yêu em, anh mãi mãi yêu em” thì có thể triệt tiêu hết những cảm xúc tồi tệ còn lưu lại của em.]
Một giây sau, màn hình tối đi, tên liên lạc “Anh Trai Người Sói” hiện lên trước mắt.
Chu Mịch vội nhận điện thoại: “A lô? Làm sao đột…”
“Chu Mịch.” Bởi vì đang đeo tai nghe, âm thanh của Trương Liễm như ở ngay bên tai, chuyên chú đến nỗi không thể lơ là, cũng không được xen vào.
“Anh yêu em.”
Trái tim Chu Mịch loạn nhịp. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy từ “yêu” từ trong miệng Trương Liễm.
“Anh rất yêu em.”
Có ngừng ngắt, nhưng không cố ý làm sâu thêm:
“Anh mãi mãi yêu em.”
Không phải là đọc diễn cảm, cũng không phải là độc thoại, là kiểu bày tỏ thái độ chỉ xuất hiện trong tác phẩm, mà cô là nữ chính, đoạn phim tự nhiên này chỉ thuộc về cô, trịnh trọng lại bình thường, giống như không phải bắt nguồn từ yêu cầu nhất thời nổi hứng của cô, mà là biểu đạt từ sâu trong đáy lòng anh.
A…
A a a a a a a a!
Nội tâm Chu Mịch kêu gào một trận, giống như trong hội nghị long trọng có vô số người cuồng hoan và nhảy múa, chốt mở tuyến lệ cũng bị bật lên dễ dàng, cô không khỏi hít đầu mũi hơi trướng lên một cái: “Em còn tưởng anh… Căn bản không thèm nói những lời yêu thương không bổ dưỡng này cơ.”
“Anh không…”
“Sao lại…”
Hai người cùng lúc lên tiếng trong ống nghe, lại cùng lúc dừng lại.
Trương Liễm: “Em nói trước.”
Nụ cười của Chu Mịch lớn hơn: “Anh trước đi.”
Trương Liễm: “Đột nhiên quên rồi.”
Chu Mịch: “Em hình như cũng quên rồi.”
“Em thật sự quên rồi?”
“Thật sự quên rồi.” Chu Mịch đau đầu suy nghĩ, một tia sáng lại lóe lên: “Ồ, em nhớ ra rồi!”
Trương Liễm cười một tiếng: “Nói đi.”
Chu Mịch bổ sung câu nói bị cắt đứt đó: “Em còn tưởng cho dù anh nguyện ý nói, cũng chỉ đánh chữ thôi.”
Trương Liễm nói: “Anh cho rằng cách tốt nhất chính là nói trước mặt, nhưng điều kiện hiện tại quả thực có hạn.”
Chu Mịch cong cong mắt: “Em cũng không bắt buộc anh nói ngay bây giờ.”
Trương Liễm trầm giọng: “Anh lo em lại mất ngủ vì điều này.”
Chu Mịch gãi gãi cổ: “Có lẽ không đến nỗi vậy đâu.”
Cô lại hỏi: “Anh thì sao, nhớ ra điều vừa muốn nói chưa.”
Trương Liễm nói: “Nhớ ra rồi.”
Chu Mịch hỏi: “Cái gì?”
Trương Liễm nói: “Anh không tán đồng ý kiến lời yêu thương không bổ dưỡng, đánh mất dục vọng biểu đạt mới là khi tình yêu bắt đầu biến mất.”
Chu Mịch nhếch môi: “Thật sao? Vậy sau này em nói với anh nhiều hơn, ngày nào cũng nói.”
Cô cũng nhân cơ hội vui vẻ hết mức bày tỏ tình yêu: “Trương Liễm Liễm! Em cũng yêu anh quá, vẫn luôn yêu anh, mãi mãi yêu anh. Bắn! Tim!”
Trương Liễm lập tức cười ra tiếng.
Chu Mịch hỏi: “Sao anh lại không có một chút nghiêm túc và cảm động nào vậy?”
Trương Liễm nói: “Lần đầu tiên nghe, có lẽ có hơi không thích ứng.”
Giọng nói Chu Mịch hoàn toàn nũng nịu, như là kẹo kéo quấn quanh: “Vậy anh nghe xong có vui không?”
Trương Liễm trả lời: “Em vui không?”
Chu Mịch dùng sức mím môi: “Em nói thật, em siêu vui luôn, em còn không dám đứng dậy, em sợ mình sẽ không nhịn được nhảy lên, sau đó từ trên giường trực tiếp bắn ra khỏi trái đất.”
Trương Liễm bật cười trước cách hình dung của cô: “Vậy tại sao còn phải hỏi anh câu hỏi thừa như vậy.”
Chu Mịch lăn một cái, vùi mặt vào trong gối, sợ rằng mình sẽ phát ra tiếng cười đáng sợ.
“Yêu” trong mắt cô, là trăm ngàn vạn lần của “thích”, có thể còn không dừng ở đó.
Trước kia cô vẫn luôn không dám nói, bởi vì sợ quá nặng nề, quá ràng buộc lẫn nhau, cô sợ khiến tình yêu biến thành một loại thuần hóa và phục tùng lẫn nhau.
Nhưng giờ khắc này, cô dễ dàng để nó bật ra từ trong tim, từ trong miệng, bởi vì anh đã nói trước, tình yêu của anh đã gánh ở trước đó, vậy nên có thể đón được và giữ được của cô.
Cân tiểu ly của hai người vẫn ổn định, cho dù không ở bên cạnh, ngước mắt cũng nhìn thấy nhau.
Mà cuối cùng cô không còn sợ gì nữa.