- Trang chủ
- Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng
- Chương 36: Hành trình tận thế (7)
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Xa xa vang lên tiếng súng, không chỉ đánh động nhóm người Lâu Điện mà những người sống sót bên này cũng hơi nhấp nhổm.
Mặc dù đã là tận thế, nhưng người Hoa quốc trời sinh kính nể run sợ trước
quân nhân. Dù chẳng làm gì, chỉ cần những người trong quân đội đứng đó
thôi cũng khiến mọi người như được ăn thuốc an thần, vững tâm hơn rất
nhiều.
Lúc Lâu Điện đứng lên, Lâu Linh bật dậy theo, ôm kiếm đi cùng.
Vì đang trên đường nên ai ai cũng mặc nguyên quần áo, tùy tiện kiếm chỗ
nằm. Những người khác chưa ngủ, khi nghe thấy tiếng súng, tất cả đều mở
to mắt.
Lâu Điện bảo mọi người ở yên trong phòng, mình anh nhảy lên tầng cao nhất, đứng trên đỉnh quan sát đằng xa…
Mặt trời chói chang hắt xuống người Lâu Điện, quần áo đen cực kỳ nổi bật,
dưới ánh nắng, mái tóc đen sậm phản chiếu những tia đỏ rực.
Lâu Điện luôn mặc những bộ đồ tông đen, màu đen tránh bẩn. Mặc dù vào mùa
hè, màu đen sẽ rất hút nhiệt, nhưng thỉnh thoảng khi mặc quần áo đen,
Lâu Linh phải công nhận chỉ cần phủi qua là sạch, không cảm thấy quá bẩn thỉu —— ít nhất mắt mình chấp nhận được.
Lâu Điện
đứng trên cao, tinh thần lực lan ra bốn hướng, nhanh chóng phát hiện ra
một vài tấm chắn tinh thần lực. Đáng tiếc là những tấm chắn này quá yếu, tuy là tinh thần lực cấp 3 nhưng vẫn chẳng là gì, nó không hề phát hiện ra sự dò xét của Lâu Điện.
Nhìn qua tình huống đang xảy ra, tinh thần lực tập trung lên một người. Lâu Điện cười khểnh.
Vốn đang theo dõi từ xa, Lâu Linh đột nhiên thấy Lâu Điện cong môi cười, bộ dạng rất hớn hở; trái tim cô có chút bất an.
Tuy mắt thấy anh đang rất bình thường, nhưng trong lòng Lâu Linh thầm nghĩ
chắc chắn anh đang nghĩ đến chuyện biến thái. Nhất định có việc khoái
trá nào đó khiến anh rất vui vẻ.
Lâu Linh đoán thật chuẩn.
Sau khi thu tầm mắt, Lâu ĐIện nhảy xuống, tay vòng qua eo cô, nhẹ giọng thì thầm bên tai: “Quân đội gặp phải zombie chuột. Còn khoảng hai mươi phút nữa đám chuột nhắt đó sẽ kéo tới đây.”
Hai mắt Lâu Linh mở to mồm há hốc, “Chuột không phải động vật ban đêm sao? Chúng có bao con? Quân đội có bao nhiêu người?”
“Đã biến thành zombie thì sáng hay tối đều như nhau cả thôi.” Lâu Điện buồn cười nói, còn nhàn nhã xoa nắn mặt cô, “Không biết người của quân đội động đến cái gì mà zombie chuột của cả vùng này đều chui ra. Xem chừng quân đội có khoảng ba trăm người.”
Zombie chuột của cả một thành phố sẽ có bao nhiêu con? Tuy đây chỉ là thành
phố tầm trung; nhưng ở Hoa quốc, một nơi như vậy không hề nhỏ.
Lâu Linh nghe xong, sắc mặt nặng nề, nhanh chóng quyết định: “Chúng ta tránh đi!”
Cho dù có quân đội, nhưng chỉ 300 người thì có thể làm được gì chứ? Không khéo chính họ còn khó bảo vệ mình.
Lâu Điện nhởn nhơ gật đầu, anh là thê nô, cô nói gì thì chính là cái đó.
Lâu Linh lười quản anh nghĩ thế nào, vội kéo Lâu Điện chạy xuống, nói nhanh với những người trong phòng: “Chúng ta mau chóng rời đi, một đống zombie chuột đang kéo tới đây.”
Nghe xong, tất cả mọi người hoảng hốt, nghĩ đến chuột đã cảm thấy nổi hết da gà.
Chuột sống rất dai, số lượng nhiều mà sức sinh sản nhanh, năng lực thích ứng
rất mạnh, cái gì cũng ăn, chỗ nào cũng ở: đào lỗ, trèo cây, lên núi,
dưới nước… phá hết những thứ có thể phá, gây ra dịch hạch… thật sự là
rất ác ôn. Chẳng trách vì sao cứ thấy chuột chạy qua là người người đều
muốn đập chết.
Trước tận thế, chúng khiến con người
ghét cay ghét đắng. Sau tận thế, khi đã hóa thành zombie, lũ chuột càng
thêm ghê gớm, không cẩn thận bị chúng cắn một nhát thôi, dị năng giả còn đỡ, chỉ cần không bị thương nặng thì nhất định sẽ miễn dịch, không biến thành zombie.. nhưng, người thường không may mắn như vậy.
Cho nên, khi nghe Lâu Linh nói, mọi người lập tức đeo balô lên vai, vội
vàng ra ngoài, chẳng để tâm trong xe bức bối thế nào cũng ngồi ngay vào.
Những người quanh đó nghe thấy tiếng súng đã hơi nghi ngờ, khi thấy nhóm Lâu
Điện bất chấp trời nắng chang chang vẫn bỏ đi, liền vội hỏi han.
“Zombie chuột đang kéo đến!” Tịch Mộ Phong trả lời nhanh gọn.
Chuyện lớn như vậy cũng nên cảnh báo cho mọi người biết, tin hay không là do họ.
Tất cả những người khác đều tin, trừ một vài người nửa tin nửa ngờ, chần
chừ không chịu đi, cứ nghĩ có quân đội ở đây sẽ không sao. Những lúc thế này, thà tin còn hơn không. Mọi người vội vội vàng vàng chạy đi, chẳng
để ý nhiệt độ trong xe, phóng nhanh ra ngoài.
Quả
nhiên, xuất phát không lâu, chỗ bọn họ vừa đứng xuất hiện hơn mười chiếc xe tải quân dụng. Trên xe đều là quân nhân cầm vũ khí và một số dị năng giả đứng quay lưng công kích tiêu diệt đám zombie. Dù họ bắn rất chuẩn, một nhát vỡ đầu nhưng vẫn không chịu nổi zombie chuột lúc nhúc ghê cả
người.
Những người sống sót lái xe cực nhanh, nhưng một lúc lâu sau vẫn bị đám zombie chuột đuổi kịp.
Mắt thấy chúng ồ ạt vượt lên đào bới, biến mặt đường thành ổ gà khiến xe
chao đảo, nhưng không ai dám dừng lại. Dị năng giả khẩn trương dùng dị
năng giết zombie. Những người thường khóa chặt cửa xe, không một kẽ hở,
nhìn bên ngoài đang hỗn loạn.
Nhóm Lâu Điện nhanh
chóng xuống xe, khóa chặt ông Mạc và hai đứa trẻ ở trong; sau đó mọi
người bảo vệ xe, bắt đầu giết zombie chuột.
“Phải chú ý dưới chân, chúng sẽ chui từ đất lên.” Lâu Điện nhắc nhở.
Đây là lúc dị năng hệ thổ và hệ kim phát huy tác dụng. Dị năng giả hệ thổ có thể cường hóa (tăng cường) cấu tạo và tính chất của đất, dựng một bức tường đất, vây chết zombie
chuột. Còn hệ kim có thể cường hóa bề mặt lòng bàn chân, bảo vệ mình
không bị cắn bởi đám zombie chuột chui từ đất lên.
Ken: Đoạn này hiểu rằng, khả năng của dị năng giả hệ kim là làm da trên toàn bộ cơ thể biến thành mình đồng da sắt, không gì có thể đả thương.
Lũ chuột quả nhiên rất khó đối phó, rất khó để người ta cảnh giác. Dù đã
được nhắc nhở, nhưng vẫn có rất nhiều người bị cắn bởi đống chuột chui
từ đất lên.
Tịch Mộ Phong, Trần Khải Uy phát huy toàn bộ dị năng. Lực sát thương của sấm sét và băng không tệ. Dị năng không
gian của Vệ Hiến quá yếu so với bạn bè nên anh cầm dao cùng Hoàng Chỉ
Lăng chém zombie chuột, cực kỳ cẩn thận, sợ bị cắn.
Lâm Bảo Bảo đứng ở đỉnh xe phối hợp Tịch Mộ Phong và Trần Khải Uy. Cô phun
nước vào chỗ tập trung nhiều zombie chuột nhất, khi nước nổ tung, Tịch
Mộ Phong sẽ phóng sét xuống, giật chết rất nhiều con. Trần Khải Uy cũng
nhân cơ hội đóng băng nước, làm chết cứng lũ súc sinh đấy. Sau đó Vệ
Hiến với Hoàng Chỉ Lăng dùng đao chém đôi.
Bọn họ
phối hợp nhịp nhàng, hiệu quả, vừa tiết kiệm được rất nhiều dị năng, lại vừa giết được nhiều zombie chuột. Đó cũng là do trước kia Lâu Điện chỉ
điểm: so với việc đơn phương chiến đấu, dị năng giả hợp tác sẽ nâng sức
chiến đấu lên rất cao.
Rất nhiều dị năng giả xung quanh thấy thế cũng nhanh chóng hợp lại với nhau.
Trong tay Lâu Điện vẫn chỉ có kiếm, anh không sử dụng dị năng, nhưng tốc độ
di chuyển cực nhanh. Lấy anh làm trung tâm, zombie chuột liên tục ngã
xuống.
Lâu Linh đứng cạnh Lâu Điện, sức chiến đấu
không yếu. Khi chưa có dị năng, kỹ năng dùng kiếm của cô đã được Lâu
Điện rèn luyện mỗi ngày, cực kỳ lợi hại. Giờ Lâu Linh biến thành dị năng giả, thể chất còn tốt hơn trước kia, bất luận là tốc độ hay phản ứng
đều nhanh nhạy hơn rất nhiều.
Quân đội kéo đến, phía
trước thì bị chặn, phía sau thì nguy hiểm dồn dập, chỉ còn nước dừng lại đối đầu. May mắn đã ra khỏi thành, không còn bị khủng bố bởi đống
zombie chuột của cả thành phố. Tuy vẫn rất nhiều nhưng đã bớt đi 70%,
ước chừng khoảng hơn vạn con, chỉ cần mọi người gắng sức hơn chút nữa
thì vẫn có thể diệt được hết.
Lần chiến đấu này liên tục suốt hai tiếng…
***
Hai tiếng sau, rốt cục toàn bộ zombie chuột cũng bị giết sạch; toàn cảnh là một bãi chiến trường ác liệt.
Rất nhiều người sống sót bị chết hoặc bị thương. Những người thường thì
không sao; họ trốn trong xe, chỉ cần xe không bị cắn phá thì vẫn bình
an.
Người của quân đội đi lại kiểm tra số lượng những người tử vong và bị thương. Đối với những dị năng giả bị thương, họ lên tiếng an ủi: “Tiến sĩ Phong của viện nghiên cứu đã nghiên cứu ra
rằng: Thể chất của dị năng giả có thể đối kháng được với virus zombie.
Chỉ cần người không chết thì sẽ vượt qua được. Hôm nay cám ơn nhóm các
anh!”
Họ không chỉ đến cảm tạ suông, mà còn tặng chút vật tư bồi thường. Điều này khiến những dị năng giả bị thương bớt
tức tối hơn chút. Với lại, quân đội người đông thế mạnh, nào ai dám gây
sự, chỉ đành đấm ngực tự trách bản thân xủi xẻo dính vào rắc rối.
Quân đội lên tiếng giải thích với mọi người rằng họ đang vào thành thu thập
vật tư, bất cẩn xâm nhập vào ổ zombie chuột, kinh động đến chúng.
Địa bàn của zombie thú và zombie người phân chia rất rạch ròi; bình thường
chỉ cần cẩn thận thì sẽ tránh được chúng. Mặc dù zombie chuột đã biến
dị, nhưng có một số tập tính vẫn không thay đổi, như chúng sẽ ẩn náu ở
nơi tối tăm nhất, nếu con người không tới gây sự, chúng sẽ không chủ
động dốc hết sức thế đâu.
Còn quân đội tại sao lại
kinh động tới chúng? Dù rất tò mò, nhưng bọn họ đã giải trình rõ ràng
với Chính phủ thì những người khác cũng thức thời không hỏi.
Lâu Điện liếc qua vài kẻ trong quân đội, ánh mắt sắc lạnh; anh nhanh chóng
kết luận chuyện kinh động zombie chuột lần này chẳng phải việc ngoài ý
muốn, chắc chắn có cái gì đó thu hút quân đội —— hoặc phải nói là hấp
dẫn người của viện nghiên cứu thủ đô. Nên bên đó mới phái quân đội đi
tới đây.
Chiến đấu một hồi, đám Lâu Linh mệt gần
chết. Mọi người đều lấy bình nước, uống như điên để bổ sung năng lượng
bị hao mòn bởi vận động. Dưới thời tiết nóng bức thế này, cơ thể đặc
biệt khát nước nghiêm trọng.
Khi đang uống nước,
người của quân đội cầm đồ ăn đến, tỏ ý cảm ơn. Họ cũng chú ý tới thi thể zombie chuột ở nhóm này nhiều hơn hẳn nơi khác; nhất thời thay đổi cái
nhìn, ánh mắt nhìn kẻ mạnh, càng thêm phần tôn trọng.
Tịch Mộ Phong đại diện tiếp đón đội trưởng nhóm lính, mỉm cười nhận đồ ăn,
còn buôn dăm ba câu chuyện nên biết được người đàn ông này xuất thân từ
quân đội thủ đô.
Tịch Mộ Phong rất vui vẻ nói: “Tốt quá, lần này mục đích của bọn tôi là quay về thủ đô!”
Quân đội đã thu thập xong vật tư, đang chuẩn bị rút quân, nghe nhóm Tịch Mộ
Phong nói vậy, đội trưởng Bạch Thành hỏi những người sống sót nếu muốn
đi thủ đô thì có thể đi cùng: “Thế này đi, đoàn xe của mọi người có thể cùng đi với chúng tôi, trên đường có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Đây đã là quy định bất thành văn, quân đội ra ngoài thu thập vật tư, nếu gặp được người sống sót, có thể mang họ theo.
Tận thế mới một năm, ZF cũng thường xuyên phái quân đội ra bên ngoài tìm
kiếm người sống sót; gặp được ai thì cũng phải có trách nhiệm dẫn họ đến căn cứ an toàn gần nhất.
Làm quen xong, mọi người
‘quét dọn’ chiến trường, vất chồng chất xác chuột vào một chỗ. Sau đó,
dị năng giả hệ thổ sẽ đào hố, dị năng giả hệ phong thổi đống thi thể đó
xuống hố, và cuối cùng dị năng giả hệ hỏa sẽ nổi lửa thiêu rụi.
Mùi xác chuột cháy rất khó ngửi, một dị năng giả hệ phong cấp hai khống chế hướng gió, để nó bay theo hướng không có người sống.
Những dị năng giả này đều là người của quân đội, đều cấp hai trở lên. Hiện
giờ, đa phần là dị năng giả cấp một, cấp hai được coi là một cấp khá
cao. Thực lực mãnh mẽ khiến ai ai ngồi đây cũng e ngại.
Lâm Bảo Bảo cảm thấy những dị năng giả này rất ngạo mạn; khi tất cả đang
mệt gần chết thì họ lại nhanh chóng sửa sang dung nhan, khoan thai đi
lại xung quanh, phóng ra dị năng để phủi bụi bẩn trên quần áo, thậm chí
còn có một người phụ nữ mặc nguyên bộ vest màu trắng, không nhiễm một
hạt bụi đến mức ai ai cũng ngưỡng mộ.
Trong tận thế,
anh mặc một bộ quần áo đen thì bình thường, nhưng mặc đồ màu trắng, lại
còn đứng giữa một đám binh lính quân trang xanh biếc thế này, thì chói
mắt 100%. Tốp lính kia bị coi như bảo tiêu của người phụ nữ vest trắng.
Cô ta không để ý tới ai, trong tay cầm máy theo dõi zombie do việc
nghiên cứu sáng chế.
“LÂU ĐIỆN?!!”
Một tiếng gọi kinh ngạc vang lên, Cả đám Tịch Mộ Phong quay đầu nhìn, thấy
dị năng giả hệ phong cấp hai vừa nãy đang vui mừng nhìn hướng này. Hai
tay đút túi, dáng người cao to như giá áo, tùy tiện mặc bừa một bộ cũng
rất nổi bật, khuôn mặt điển trai, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt như hút
chặt người khác, khóe môi hàm chứa một nụ cười cà chớn, phảng phất như
muốn dụ dỗ phụ nữ.
Đó là một người đàn ông cuốn hút
vô cùng, rất hấp dẫn phái đẹp. Nhiều cô gái ở đây không nhịn được len
lén liếc nhìn; hơn nữa anh ta là dị năng giả cấp hai, càng khiến phụ nữ
điên cuồng.
Ánh mắt Lâu Điện vô cùng bình tĩnh; thậm
chí, khi người đàn ông kia cất tiếng, trong mắt hoàn toàn là sắc lạnh.
Chỉ có Lâu Linh đứng trước mặt anh thấy rõ. Khi Lâu Điện ngẩng mặt lên,
ánh mắt đã khôi phục, nhìn theo nơi phát ra tiếng gọi, bất giác cau mày.
Một người thì đẹp trai bốc lửa, một người thì khôi ngô lắng đọng. Hai kiểu
người tuy không giống nhau, nhưng đều cực kì hấp dẫn ánh mắt người khác, là những ngoại hình hoàn mĩ hiếm có.
Dị năng giả cấp hai đi tới, trên mặt dào dạt niềm vui khi gặp lại bạn, định giang hai tay ôm chiến hữu.
Nhưng chưa tới đích, anh ta đã bị Lâu Điện đạp ra xa, thân thể bay lên, té xuống đất, phát ra tiếng ầm.
Nhất định rất đau!
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, không nghĩ Lâu Điện sẽ ra tay,
hơn nữa lại còn hung ác như vậy. Nhìn qua chẳng giống bạn bè gì cả, còn
hơi giống kẻ thù không đội trời chung.
“Phong. Thiếu. Hoàng!” Lâu Điện gằn từng từ một, giọng nói rành mạch nhẹ nhàng nghe không ra hỉ nộ ái ố.
Phong Thiểu Hoàng đau gần chết, bay sạch niềm hân hoan khi thấy bạn cũ, đang muốn nhảy lên mắng chửi thì nghe thấy tiếng nói.
“Phong thiếu gia, lâu quá không gặp, cậu chẳng tiến bộ chút nào! Và, tôi đã
từng nói không thích người khác lại gần mình, lần sau đừng như vậy, nếu
không loại chuyện này sẽ còn phát sinh.”
Một câu nói dập tắt toàn bộ sự nóng giận của Phong Thiếu Hoàng.
Bởi vì nhớ lại tính cách cổ quái của Lâu Điện thời đại học, anh ta lập tức hùng hổ bò dậy, mắng: “Hừ, giờ là thời đại nào rồi, cậu còn định ôm tính khí hấp hơi đó đi tìm cái chết à! Lâu Điện, cậu còn nhận ra người bạn này không đấy?!”
Lâu Điện hờ hững liếc mắt, sau đó cười nói: “Trước kia như thế nào, hiện tại vẫn như vậy.”
Phong Thiểu Hoàng hừ một tiếng, sắc mặt khó coi, quay người bỏ đi.
Lâu Linh bị Lâu Điện kéo lên xe, bất giác nhìn vẻ mặt anh, tay bị nắm rất
đau. Một lát sau, cô đau đến mức không thể nhẫn được nữa mới đấm nhẹ vào người anh —— rất nhanh, bàn tay bị Lâu Điện nắm lấy, đôi mắt vốn đen
kịt dần phản chiếu bóng cô….
“Đau quá, anh buông tay ra!” Lâu Linh tức giận nói.
Mặc dù không biết tại sao Lâu Điện lại bắt đầu lên cơn, nhưng cô không muốn chịu tội.
Lâu Điện cúi đầu, nhìn cổ tay Lâu Linh tím bầm một vòng, nhất thời trong
mắt hiện lên vẻ đau lòng, cúi đầu chạm nhẹ môi lên phần da thịt đó; sau
đấy lấy một lọ thuốc mỡ bôi cho cô.
Lâu Linh ngoan
ngoãn để Lâu Điện xoa thuốc. Khuôn mặt cô xinh xắn, lúc không lên tiếng đúng hình mẫu em gái nhà bên dịu hiền đáng yêu, nhu thuận cực kỳ.
Trong lòng Lâu Điện yêu thích không thôi, ôm cô vào lòng, nâng niu như trân bảo; môi cọ bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Sau khi đến thủ đô, chúng mình bên nhau đi.”
Lâu Linh sững sờ một chút, khi hiểu được ý anh thì khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng.