- Trang chủ
- Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ
- Chương 77: Hắn không phải người đơn giản như em nghĩ
Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi
Trong hành lang bện viện, Lam Kỳ ngồi trên ghế rầu rĩ không vui.
"Làm sao vậy?” Thiệu Tử Vũ mua cho cô chai nước, từ khi rời khỏi nhà anh bé con đều là cái bộ dạng này.
"Yên tâm, chị em không có chuyện gì lớn, chỉ là đụng trầy da một chút mà thôi."
Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ.
"Thiệu ngốc, chúng ta nhất định không thể biến thành cái bộ dáng kia."
"Anh không làm cho em có cảm giác an toàn?” Thiệu Tử Vũ dịu dàng ôm vào vào ngực, hôn một cái lên trán cô.
Lam Kỳ lắc đầu, “Bởi vì có được cho nên mới sợ hãi.” Chuyện Lý Hạo cùng với chị gái già làm cho cô thấy bất an, nếu tình yêu có thể nói tùy ý thu hồi liền thu hồi, như vậy đối với người còn lại quả là quá tàn nhẫn, tuy biết không phải là lỗi của chị gái già, nhưng mà tình cảm nhiều năm như vậy, bị thương đầu một lần liền dễ dàng xóa mất rồi, thật sự làm cho người ta thương cảm.
"Em đồng tình Lý Hạo?” Thiệu Tử Vũ biết cô đang suy nghĩ cái gì.
"Ừ"
Chuyện của chị gái già và Lý Hạo không thể nói rõ ràng là ai đúng ai sai, nhưng mà nhìn thấy vừa rồi bộ dáng Lý Hạo phát điên, muốn trách cứ hắn làm tổn thương chị gái già, lại làm thế nào cũng không trách được.
"Đừng nghĩ lung tung, rất nhiều chuyện không đến cuối cùng, em không thể xác định là tốt hay xấu.” Đối với chuyện của Lý Hạo, Thiệu Tử Vũ không muốn nhiều lời, như vậy sẽ tăng thêm phiền não cho cô.
Phòng kiểm tra mở ra, Thiệu Tử Mục dìu Lam Vũ đi ra, trên trán Lam Vũ băng một băng gạt màu trắng, vết máu trên mặt đã rửa, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch.
“Chị, chị không sao chứ?"
Lam Vũ lắc đầu, hiện tại cô cực kỳ không thoải mái, đau đầu, nhưng mà cô không muốn ở lại bệnh viện, trong trí nhớ hình như cô đã ở lại bệnh viện rất lâu, cô chán ghét cái mùi kia.
"Kiểm tra một chút, không có vấn đề gì." Thiệu Tử Mục bổ sung.
"Vậy chúng ta về nhà." Lam Kỳ kéo tay Lam Vũ.
"Về nhà." Lam Vũ nhìn Lam Kỳ ánh mắt mê mang.
"Đêm nay cô ấy về với anh.” Thiệu Tử Mục làm cho hai mắt Lam Vũ nhìn anh, vừa rồi cô vẫn nói đau đầu, anh không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, phải mang theo cô bên người mới có thể yên tâm.
"Không được, chị gái già phải theo tôi về nhà.” Một mực né tránh không phải là biện pháp, chuyện của chị gái già, sớm hay muộn cha mẹ già cũng sẽ biết, còn không bằng bây giờ liền đối mặt.
Hai người không ai nhường ai, vẫn là Thiệu Tử Vũ giảng hòa, “Chị em mới vừa bị thương, hiện tại trờ về không thích hợp.”
Lam Kỳ nhìn Lam Vũ do dự, sắc mặt chị gái già quả thật không tốt, đoán chừng rất khó chịu, trở về đối với chị ấy mà nói cũng là chịu kích thích.
"Vậy qua hai ngày nữa chị ấy tốt một chút, tôi tới đón chị ấy."
"Ừ" Thiệu Tử Mục gật đầu, không cần cô nói anh cũng định mang Tiểu Vũ trở về nhà một chuyến, sự việc dù sao cũng phải giải quyết.
Nói xong anh mang Lam Vũ rời đi.
"Được rồi bé con, chúng ta cũng trở về nhà.” Cô gái nhỏ này lo lắng quá nhiều, Thiệu Tử Vũ cười nhạt.
"Về nhà?” Lam Kỳ cười ha ha, nhà bọ họ còn không có đồng ý, liền muốn mang cô về nhà anh, thích hợp sao?
"Nhà ở đâu đều đã quên rồi? Xem ra anh còn chưa biểu hiện đủ, để cho em còn biết cười ha ha với anh.” Nói xong Thiệu Tử Vũ cù cổ Lam Kỳ.
"A. Đừng, ha ha." Lam Kỳ rất sợ nhột, chỗ này là nơi cô chịu không nổi nhất.
Hai người đùa giỡn đến bãi đậu xe trong bệnh viện, vừa mới chuẩn bị lên xe liền nghe được tiếng tranh cãi kỳ lạ.
"Người phụ nữ chết tiệt, anh nói em đủ rồi....”
Giọng nói không kiên nhẫn của Thiệu Tử Mục rõ ràng truyền tới, Lam Kỳ cùng Thiệu Tử Vũ liếc mắt nhìn nhau, bước nhanh đi về phía giọng nói kia.
Chỉ thấy bên cạnh bãi đậu xe là một chiếc xe thể thao màu xanh lam nằm đó, Lam Vũ cùng Thiệu Tử Mục dường như đang nổi lên tranh chấp, câu nói gắt gỏng của Thiệu Tử Mục còn nói chưa xong đột nhiên Lam Vũ bắt lấy bả vai Thiệu Tử Mục, cong đầu gối lên thúc mấy cái vào bụng anh ta, chiêu thức vừa hiểm vừa nhanh.
Lúc hai người vẫn còn chưa kịp khuyên can, Lam Vũ lại thuận thế lưu loát cởi giày cao gót trên chân nện vài cái lên đầu Thiệu Tử Mục làm anh kêu to một trận, sau mấy chục cái đùng đùng, ném xuống giày cao gót trên tay, lên xe nghênh ngang mà đi.
Ngắn ngủn mấy chục giây, từ công kích bụng, đến đầu, sau đó rời đi, động tác nhanh nhẹn, xinh đẹp phóng khoáng.
Lam Kỳ nháy mắt mấy cái, ánh mắt rơi vào trên người Thiệu Tử Mục, sau cùng rơi vào người thay đổi thành giày cao gót, có chút không kịp tiêu hóa, chẳng lẽ chị gái già đã khôi phục trí nhớ?
Thấy bộ dáng chật vật của Thiệu Tử Mục, Thiệu Tử Vũ khẽ cười, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Cô ấy khôi phục trí nhớ.” Thiệu Tử Mục lau máu mũi, bụng anh còn rất đau, người phụ nữ chết tiệt này xuống tay thật ác, ngay cả đầu cũng không lưu tình, cái tình tình thối nát này còn không bằng vĩnh viễn mất trí nhớ, bộ dáng này, đàn ông ai dám muốn.
"Đã nhìn ra, không nói với hai người nữa, em phải nhanh chút về nhà.”n Lam Kỳ vội vàng đi ra ngoài, tư thế này cô quá quen thuộc, theo như hiểu biết củ cô đối với chị gái già, hiện tại nhất định đang trên đường về nhà.
"Anh bảo Tiểu Lý đưa em đi."
"Ừ"
"Rất buồn cười?” Sau khi Lam Kỳ đi rồi, Thiệu Tử Mục tức giận nhìn người bên cạnh vui sướng khi người khác gặp họa.
"Không sai, nếu em là phụ nữ bị anh đê tiện ăn sạch sành sanh, em nhất định sẽ thiến anh.” Thiệu Tử Vũ cười nhặt lên gói thuốc rơi trên mặt đất, đem thuốc sát trùng, bông băng cho anh.
Thiệu Tử Mục không để ý lời nói móc của em trai, trong lòng lại lo lắng chuyện khác, tính tình người phụ nữ kia cố chấp muốn chết, lần này anh nên làm cái gì bây giờ, làm sao mới có thể để cho cô mềm lòng.
Đáng chết, nếu như không phải là tên Lý Hạo chết tiệt kia đột nhiên gây rối, sự tình cũng sẽ không khó giải quyết như vậy, anh biết Lam Vũ có thể sẽ khôi phục trí nhớ, nhưng anh hi vọng là vài năm sau, mười mấy năm sau, thậm chí là vài chục năm sau, tính tình nóng nảy của cô anh còn chưa thu phục được.
Trên xe Lam Kỳ rất buồn bực, không biết trở về phải đối mặt như thế nào với chất vấn của chị gái già, mẹ già biết nhất định cũng sẽ nói cô là khuỷu tay chống ra ngoài, nhất định sẽ cằn nhằn chết cô.
“Tiểu Lý, tôi bảo cậu trông coi người như thế nào lại như vậy?” Nếu chị gái già ngốc ở trong xe, sẽ không xảy ra chuyện chạm mặt Lý Hạo, hiện tại làm cho cô một chút cũng không có chuẩn bị.
Vẻ mặt Tiểu Lý uất ức, “Cô ấy khóc trong xe, tôi đâu còn biện pháp nào.” Biên thành cậu đều nhanh tan vỡ.
“…Biết.”
Thấp thỏm về đến nhà, Lam Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, kỳ quái trong nhà rất yên tĩnh, cha mẹ già không có ở đây? Cô vội vã lên lầu, chị gái già khẳng định đã trở về, cô nhìn thấy xe của Thiệu Tử Mục ở ngoài cửa.
Lầu hai, Lam Vũ đã đứng ở cửa cầu thang chờ cô.
“Chị.”
Lam Vũ đã đổi lại đồ công sở hằng ngày, tóc dài xõa ra sau ót cũng được bới lên.
“Chị.”
Lam Kỳ lại gọi một tiếng, từ nhỏ cô sợ nhất là người chị này, nhất là cái bộ dáng một tiếng cũng không nói, cố làm ra bộ dáng thần bí.
“Chuyện này chị cũng không thể toàn bộ trách em, lúc em muốn dẫn chị trở về, chị vẫn cố ở lại bên người Thiệu Tử Mục không chịu đi, em đâu còn cách nào khác, hơn nữa thời điểm đó ngoại trừ anh ta người nào chị cũng không cần.”
“Đủ rồi. Về sau ở trước mặt chị không cần nhắc đến tên Thiệu Tử Mục này.” Lam Vũ cắt ngang lời Lam Kỳ, tức giận đến toàn thân phát run, cô không tin bản thân lại làm ra chuyện ghê tởm như vậy, những đoạn ngắn trong đầu này nhất định là ảo giác, nhất định là vậy.
“Chị…”
Lam Kỳ không biết làm sao an ủi, trước kia nhắc đến kẻ thù này là muốn nôn, ai có thể tiếp nhận được…
“Được rồi, chuyện hôm này về sau không cho phép nhắc lại, chị cũng không hy vọng ba mẹ biết chuyện này, em cũng giả vờ như mới biết chị vừa trở về.” Hít sâu vài cái, Lam Vũ bình tĩnh lại cảm xúc mở miệng, chuyện của cô cô sẽ tự mình giải quyết, nếu như ba mẹ biết rõ thì cũng chỉ làm cho bọn họ thêm phiền não.
“Vậy Lý Hạo thì sao?” Cô sẽ giữ bí mật nhưng không đảm bảo Lý Hạo sẽ không nói ra như vậy cha mẹ già sẽ biết được.
“Chị, sẽ đi tìm anh ta nói chuyện.” Do dự một chút Lam Vũ mở miệng.
“Chị, người không biết chuyện của Lý Hạo và Nhiễm Khả…” Chị gái già cùng Lý Hạo cô tức nhiên sẽ đứng về phía chị gái già, nếu Lý Hạo cũng ở bên ngoài… như thế chị gái già nói chuyện cũng không bị chột dạ.
Thân thể Lam Vũ mềm nhũn dựa vào tay vịn cầu thang, vừa rồi trong vườn hoa cô có nghe người ta bàn luận chuyện này, ban đầu chỉ là cảm thấy cái tên Lý Hạo này có chút quen thuộc, hiện tại chỉ cảm thấy đau lòng, rõ ràng bọn họ chỉ còn hai tháng nữa liền kết hôn rồi.
“Đừng nói nữa, chị sẽ giải quyết.” Bây giờ cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nghĩ muốn ngủ một giấc thật tốt.
“Được.”
Lam Kỳ thức thời về phòng mình trước, trải qua một buổi tối lên xuống cô cũng mệt mỏi rồi, vốn đã không yên khi đi gặp ba mẹ Thiệu ngốc, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lúc điện thoại di động báo hiệu có tin nhắn.
“Bé con, về đến nhà chưa? Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Lam Kỳ nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, tâm tình tốt hơn một chút, nghĩ muốn nhắn tin trả lời, di động lại vang lên, là Mễ Đóa.
“Hôm nay biểu hiện như thế nào? Chơi vui vẻ không?”
Chuyện muốn đến nhà họ Thiệu cô đã sớm nói với Mễ Đóa, điện thoại tra hỏi của cô ấy gọi đến không có gì kỳ lạ.
“Đừng nói nữa, một lời khó nói hết.” Thân thể Lam Kỳ ngã xuống giường, nếu Mễ Đóa biết chuyện của Lý Hạo và Nhiễm Khả không biết sẽ kinh ngạc thành cái dạng gì, đáng tiếc đêm nay cô không có tâm tình kể lể những chuyện này.
“Không có việc gì từ từ cũng được.”
“Ừ.”
“Đúng rồi ngày mai tớ cùng cái tên quân nhân trên mạng kia gặp mặt, có thời gian qua giúp tớ một chút.”
Trong lòng Lam Kỳ lộp bộp một trận, “Ngày mai tớ không có thời gian.”
“Trùng hợp như thế là không muốn hay là không có thời gian?”
“Cả hai.”
“Con nhóc chết tiệt, cậu nhớ đó cho tớ.”
“A…”
Cúp điện thoại, Lam Kỳ thuận tiện tắt máy vài ngày, đau đầu, nếu Mễ Đóa biết bị cô đùa giỡn không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì, vẫn là chờ Mễ Đóa hết giận, nghĩ thông suốt cô lại mở máy.
Liên tiếp hai ngày, Lam Kỳ phối hợp với chị gái già ở nhà diễn trò, người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm, xem TV, nói chuyện phiếm.
Cho đến ngày thứ ba Lam Vũ bắt đầu chính thức đi làm.
Mọi chuyện rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như là chưa có chuyện gì xảy ra, Lam Kỳ cảm thấy có chút không thích hợp, chị gái già quá bình tĩnh, Lý Hạo cũng không có xuất hiện, đây tới cùng là tốt hay xấu?
Buổi chiều, đang đọc sách trên lầu cô nghe tiếng mẹ già gào to.
“Kỳ Kỳ, con xem, anh rể con đã xảy ra chuyện.”
“Như thế nào?” Lam Kỳ đi từ từ xuống lầu, hình ảnh trên TV đúng là văn phòng luật sư của Lý Hạo, văn phòng hỗn loạn, văn kiện, bàn làm việc, máy tính ngã nghiêng trên đất, Lý Hạo bị hai người cảnh sát mang ra ngoài.
“Cảnh sát nhận được có người tố cáo đại luật sư nổi tiếng Lý Hạo, kẻ tình nghi vi phạm chức nghiệp luật sư, hối lộ tòa án tối cao, tiêu hủy chứng cớ, làm chứng cứ giả, cùng với đe dọa ép buộc đương sự, cùng một số tội trạng khác, đã bị lập án điều tra.”
Người phát ngôn viên trên TV đang đọc tin…
“Làm sao có thể, con rể không phải là người như vậy.” Vương Mạn sốt ruột, làm sao có thể xảy ra chuyện này, Lam Vũ mới trở về, bà vốn đang tính mau chóng làm xong hôn sự của hai người, bây giờ lại ra cái chuyện này.
“Mẹ, người đừng nóng vội.” Cô cũng không tin Lý Hạo lại là người như thế.
Đang lúc hai người sốt ruột, Lam Vũ trở về, tầm mắt dừng lại ở TV vài giây, sau đó xoay người ra cửa.
“Chị, người đi đâu?” Lam Kỳ hỏi.
Lam Vũ nhìn cô, “Còn có thể đi đâu, nghĩ cách đem anh ta ra.” Mấy ngày nay cô một mực trốn tránh trách nhiệm, hiện tại nghĩ thông rồi, bất kể như thế nào cô muốn cùng anh nói chuyện rõ ràng, mặc kệ hai người có thể tiếp tục hay không cũng muốn biết được đáp án.
“Chị muốn đi tìm Thiệu Tử Mục?” Lam Kỳ cảm thấy chuyện này nhất định là do Thiệu Tử Mục làm, cái tên đê tiện khốn khiếp kia lại muốn uy hiếp chị gái già.
Lam Vũ cười khổ.
“Em nghĩ trên đời này ngoài hắn ra thì không còn ai khác sao? Em quá xem thường chị gái mình rồi.”
Bất kể như thế nào cô cũng không muốn gặp lại người đàn ông kia, chuyện trước kia cô coi như bị chó cắn một ngụm, chờ miệng vết thương khép lại thì tốt rồi.
“A, chị cũng đừng quá nóng nảy.” Cô đương nhiên tin tưởng năng lực của chị gái già.
Nhìn Lam Vũ lên xe, Lam Kỳ xoay người lên lầu tìm điện thoại khởi động máy lên.
Mới vừa mở máy lên toàn bộ đều là tiếng tin nhắn vang lên, cô chẳng quan tâm xem tin nhắn, gọi một số điện thoại quen thuộc.
“Bé con, mấy ngày nay làm sao lại tắt máy, nhắn tin cho em cũng không trả lời.” Điện thoại kết nối cô liền nghe được Thiệu ngốc chất vấn.
“Trước không nói cái này, anh rể em đã xảy ra chuyện, anh có biết hay không?” Tuy rằng thấy chuyện này không có quan hệ gì với anh, nhưng mà nghĩ đến bọn họ là hai anh em cô liền tức giận.
“Ừ.” Thiệu Tư Vũ gật đầu, anh còn biết sớm hơn so với cô.
“Anh không biết là anh trai anh làm việc hơi quá đáng rồi sao?” Chuyện ở nhà họ Thiệu anh ta đã làm có chút quá đáng, lần này còn quá đáng hơn, không biết tới cùng anh ta có chủ ý gì, nếu thật sự thích chị gái già làm vậy sẽ càng khiến chị ấy chán ghét hơn mà thôi.
“Không phải anh ấy làm.” Thiệu Tư Vũ giải thích, đương nhiên cũng có một chút quan hệ với anh, là do Nhiễm La Văn làm, bởi vì chuyện của Nhiễm Khả, ông ta muốn Lý Hạo thân bại danh liệt không còn cách nào ở lại thành phố A, chuyện trước kia Lý Hạo làm bị đào ra không ít, chỉ là chứng cứ hiện tại rất ít, đối với hắn không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng mà nếu điều tra sâu vào, đời này Lý Hạo chỉ sợ cũng đừng nghĩ từ trong lao đi ra.
“Không phải là anh ta thì còn có thể là ai?” Lam Kỳ bất phân, cô không có ấn tượng tốt với tên Thiệu Tử Mục này.
“Bé con, nghe anh nói, chuyện Lý Hạo làm em hãy mặc kệ, hắn ta không phải người đơn giản như em nghĩ.” Thiệu Tư Vũ mở miệng, gần đây anh điều tra được, hắn ta còn đang buôn ma túy, người như vậy anh không thể để hắn ở cạnh cô, thời điểm quan trọng anh ẽ giúp đỡ một chút, khiến cho Lý Hạo phải ngồi tù, tội nặng thêm một chút.”
p/s: Kẹo không thích chị Lam mấy chương này tý nào, hở ra là thương hại rồi binh chằm chặp cái tên không bằng cầm thú kia. Tội cho anh Mục bị chị Vũ hết đấm rồi đá, còn cho ăn giày miễn phí nữa, bây giờ ân ái tình yêu của anh còn bị chị Vũ xem như là chó cắn một ngụm, ôi, Kẹo đau lòng thay anh quá. Rau sạch mỹ nam của Kẹo mà sao lại bị vứt đi như vứt rác thế kia.