- Trang chủ
- Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ
- Chương 30: Hoa đào của anh
Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi
Mấy ngày nay Mễ Đóa cảm thấy Lam Kỳ rất không bình thường, không bao giờ ngồi một chỗ, trước kia đối với công việc nghiêm túc có trách nhiệm cũng biết kết hợp làm việc và vui chơi, hiện tại cô vậy mà lại đem lượng công việc gia tăng, mỗi ngày vùi đầu đau khổ làm việc, cũng không nói chuyện nhiều.
Mễ Đóa cực kỳ hiểu rõ Lam Kỳ, trong lòng cô đang rất khó chịu.
Chỉ là mặc dù cô không có ở đây nhưng mấy ngày nay trên bàn của cô hoa hồng mỗi ngày một bó cũng không có gián đoạn, học trưởng Dng thật là lãng mạn.....Đúng là Lam Kỳ đã có bạn trai, ngày đó hình ảnh hai người ôm nhau quá rung động, để cho cô ảo tưởng mấy ngày, nếu là một ngày nào đó cô cũng có một bạn trai quân nhân như vậy thì thật là tốt.
Aiz, đáng thương cho học trưởng nhất định không phải đùa giỡn, giống Lam Kỳ không tim không phổi như vậy, tính tình lại lớn, lại để tâm phụ nữ khác, có thể cam tâm tình nguyện để đàn ông chiếm tiện nghi, có thể nghĩ người đàn ông kia có bao nhiêu phân lượng trong lòng cô, ít nhất cũng là người chồng dốc lòng lựa chọn.
Vậy Lam Kỳ vì cái gì lại khó chịu? Ở trước mặt anh đẹp trai bị lộ ngyên hình rồi, hay là vì học trưởng Dung gia nhập tam giác tình yêu, không biết lựa chọn như thế nào, bị ép đến tinh thần rối loạn?
Đang suy nghĩ chỉ thấy Lam Kỳ hùng hùng hổ hổ đi vào.
"Kỳ Kỳ, sắc mặt của cậu kém quá, tâm tình không được tốt sao?” Mễ Đóa hỏi, nếu là vấn đề tình cảm, cô có thể giảng giải cho người bạn tốt này.
"Hừ, ai nói tâm tình tớ không tốt, tớ thật sự rất tốt."
Lam Kỳ một phen quét bó hoa hồng trên bàn làm việc hết xuống đất, tặng hoa, cách thức đàn ông lấy lòng phụ nữ, tầm thường, ngày hôm qua thế nhưng cô lại nằm mơ thấy Thiệu ngốc tặng hoa cho bạn gái, thật sự là không có ý sáng tạo, không có trình độ, không có phẩm vị, không có đầu óc.
Thấy Lam Kỳ nổi giận, Mễ Đóa đành phải buông tha truy vấn, đổi một đề tài trọng tâm thoải mái.
"Kỳ Kỳ vậy buổi tối hôm nay hợp lớp, cậu có muốn đi hay không?” Tâm tình kém như vậy vẫn là không nên đi, đỡ phải phá hoại không khí, Mễ Đóa nghĩ thầm.
"Đi."
Lam Kỳ trả lời, Thiệu ngốc đáng chết đều có hẹn, cô ở nhà nhàm chán làm cái gì.
"Được, buổi tối tớ đến đón cậu."
"Ừ"
Lam Kỳ gật đầu.
Sáu giờ tối, Lam Kỳ đã chuẩn bị xong, hôm nay cô mặc một bộ váy chiffon dài màu trắng như tuyết, bên trong tay áo ngắn viền màu lá sen, tóc xõa dài quăn tự nhiên, dưới chân là đôi giày cao gót màu vàng nhạt, chiffon rất nhẹ theo bước đi lay động, cực kỳ thích hợp cách ăn mặc của cô, trong ngây thơ lộ ra khiêm tốn xinh đẹp.
Soi gương, cô quét một tầng mascara trên cặp lông mi cong dài, đôi mắt xinh đẹp được hàng lông mi cong dài tôn lên, như hai viên đá mắt mèo sáng long lanh mê người, sau cùng cô tô chút son môi màu hồng lên đôi môi ướt át, mím môi, cô đối với cách trang điểm hết sức hài lòng.
Bình thường cô rất ít trang điểm, cùng Mễ Đóa mua đồ trang điểm có đôi khi đều để đến quá thời hạn, hôm nay vì tâm tình không tốt, trang điểm để bản thân vui vẻ một chút.
Nhìn đồng hồ, cô cầm túi xách ra cửa.
"Kỳ Kỳ, về sớm một chút."
Lầu hai, Vương Mạn đang dọn dẹp phòng con gái lớn, mặc dù con gái vẫn chưa có trở lại mỗi ngày bà vẫn đến dọn dẹp một lần.
"Dạ"
"Nếu như quá muộn, để cho ba con tới đón."
Phòng bếp dưới lầu, Lam Trung mở miệng.
Từ trong phòng khách Lam Kỳ liếc mắt nhìn ba đang xào rau, mắt giật giật, nhà của cô sở dĩ âm thịnh dương suy* (1)đều là do ba làm hại, công việc tốt không làm, lại cứ thích xuống bếp, làm cho người ta không thể nói được gì, lúc nhỏ cô nghĩ trên thế giới này ba đại biểu cho hiền lành dịu dàng, mẹ đại biểu cho nghiêm khắc uy phong, thì ra là nhà cô trái ngược, thượng bất chính hạ tắc loạn.* (2)
*(1) gái nhiều trai ít.
*(2) phía trên không đàng hoàng, chính trực, thì phía dưới cũng hư hỏng không ra gì.
"Kỳ Kỳ"
Lam Kỳ vừa mới chuẩn bị ra cửa, cửa từ bên ngoài mở ra, chỉ thấy Lý Hạo vẫn như cũ một thân tây trang màu tối nghiêm trang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy cô hơi sửng sốt một chút.
"Kỳ Kỳ, em muốn đi ra ngoài?"
"Ừ"
"Là đi họp lớp?"
Lý Hạo đã sớm nghe được từ Vương Mạn biết được tối nay cô muốn đi ra ngoài.
"Ừ" Mẹ chính là đau lòng hắn, có đồ ăn ngon liền gọi hắn tới, tuy nhiên chuyện lần trước có chút không thoải mái, nhưng mà xem lại hắn đối với chị gái già tốt như vậy liền tha thứ cho hắn ta.
Mẹ già dạy cũng phải, hiện tại người như Lý Hạo thật khó tìm, có người đàn ông nào vừa thấy nhà gái sảy ra loại chuyện như vậy, có thể cả cửa nhà họ Lam cũng không bước vào, làm sao lại giống hắn vẫn lo trước lo sau.
"Anh Lý Hạo ăn nhiều một chút, em đi trước."
"Đợi một chút."
Đột nhiên Lý Hạo gọi cô lại, sa đó hắn lấy trong túi xách văn kiện bên mình ra một vật.
"Đeo lên, em cũng lớn rồi nên có trang sức của riêng mình.”
Lam Kỳ nhận lấy một cái hộp gỗ mộc hương thật dài, mở ra, tia sáng chói mắt lóng lánh, chỉ thấy một cái lắc tay kim cương lẳng lặng nằm trong hộp.
Nhìn giá tiền một chút.
"Cái này em không thể nhận."
Quá đắt tiền, tuy đẹp nhưng mà lại kèm theo trách nhiệm, mà cô cũng không thích mấy thứ này, phiền phức.
"Sinh nhật của em sắp tới, anh tính tặng quà sinh nhật cho em cũng không thể nhận sao?”
Đúng rồi,....sinh nhật của cô còn không đến vài ngày, anh Lý Hạo thế mà lại nhớ rõ.
"Trước tiên nói rõ ràng, đến lúc sinh nhật anh em cũng không có quà tốt như vậy tặng lại, thiệt thòi không chịu trách nhiệm.”
Nếu như cô cũng phải tặng đồ cùng giá trị, không phải là muốn phá sản sao, mặc dù quan hệ thân thích, nhưng mà vẫn muốn nói rõ ràng.
"Kỳ Kỳ tặng cái gì anh cũng thích." Lý Hạo mở miệng.
"Vậy em liền nhận.”
Lam Kỳ gật đầu, như vậy đi, trở về đưa cho mẹ xử lý, được anh rể tặng đồ giá trị như vậy cảm thấy có gì đó không thích hợp.
"Đeo vào thử xem, không thích hợp anh đổi lại cái khác."
Lam Kỳ đem cái lắc tay kim cương từ trong hộp lấy ra, đeo ở trên tay, sau đó cài lại, lớn nhỏ cực kỳ thích hợp, vốn là bàn tay trắng nõn xinh đẹp, hiện tại càng có vẻ sáng chói.
"Rất đẹp mắt."
Lý Hạo khen ngợi, vừa rồi đi gặp khách hàng lúc đi ngang qua cửa hàng đá quý đột nhiên liền muốn mua cho cô, khi đó nghĩ tới bộ dáng xinh đẹp lúc cô đeo sợi lắc tay, kết quả thật sự rất đẹp.
Lam Kỳ chỉ là nhìn lắc tay, không có chú ý tới ánh mắt nóng rực của Lý Hạo, trong lòng nói thầm, khó trách người khác đều nói phụ nữ luôn cần trang sức, yêu thích mấy thứ này là tính trời sinh của phụ nữ, cô thấy trang sức xinh đẹp như vậy liền vui vẻ không nổi.
"Kỳ Kỳ, lắc tay của cậu thật đẹp.” Mới vừa lên xe Mễ Đóa liền phát hiện, Lam Kỳ nhìn cô một cái, ánh mắt phụ nữ thực độc, chuyện gì cũng thích tìm hiểu nguyên nhân hỏi rõ ngọn nguồn, nếu nói cho cô biết sợi lắc tay này là Lý Hạo tặng, không biết lại nói bừa chuyện gì.
"Giả"
"A.....Giả? Cậu cũng dám đeo, cậu không sợ một chút bạn bè cười cậu, bạn bè của chúng ta đúng là có người làm nghề này.”
"Quản hắn khỉ gió, tớ thích."
"A, có cá tính."
Mễ Đóa cười, đạp mạnh ga, rất nhanh liền lái xe đến chỗ hẹn, nhà nghỉ nổi tiếng giữa khu trung tâm giải trí, nơi này có chỗ dùng cơm lại có chỗ giải trí.....Sân bãi rất thích hợp cho các loại hội tụ bạn bè.
Hai người xuống xe rất nhanh liền đi vào cửa chính nhà nghỉ trung tâm giải trí đối diện một cái nhà ăn kiểu cách sa hoa, còn có thác nước nhỏ, theo lời đồn ông chủ nơi này năm đó là đồ đệ của đầu bếp Ngự Thiện Phòng* triều Thanh, bây giờ còn có thể làm ra trọn bộ Mãn Hán đầy đủ, cho nên mỗi ngày ở đây đều có khách và bạn ngồi chật chỗ, công việc làm ăn rất phát đạt, chỉ là nhà hàng này chỉ tiếp đãi người có quyền thế, cùng một số nhân viên chức vị quan trọng của quốc gia, người bình thường rất khó tiến vào nơi đây.
*Phòng ăn – nhà bếp
Dừng xe, sau khi Thiệu Tử Vũ xuống xe, ánh mắt vẫn nhìn về phía bóng dáng vội vàng đi qua đối diện, bé con hôm nay rất đẹp.
Lúc này một chiếc Hummer dừng lại cạnh bên người, Khương Hạo từ trong xe ló đầu ra.
"Người anh em, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, Lý Viện đã từ quân khu thành phố A điều nhiệm sang đây, thằng nhóc cậu, số đào hoa đến rồi."
Nói xong, Khương Hạo liền nở nụ cười quái dị với anh, anh cũng vừa mới nghe ba nói, Lý Quân đúng là nhận định anh là con rể, hôm nay đã trễ.....
Lại nói cuộc tụ hội trên tầng cao kỳ thật chỉ là để cho mấy người lớn tác hợp hai người mà thôi, Lý Viện là hoa khôi trong quân đội, thời điểm trong trường quân đội năm đó, lòng cô để ở trên người Thiệu Tử Vũ, mấy năm nay vẫn không thay đổi, trước kia là vì công việc của Thiệc Tử Vũ quá bận, hiện tại vừa luc nghỉ ngơi, việc này liền làm cho bọn người kia thấy được khe hở, Thiệu Tử Vũ thông minh, nhìn xa trông rộng, làm việc trầm ổn, tính tình khhiêm tốn, có năng lực, có tiền đồ. Lý Viện xinh đẹp, rộng lượng, tính cách kiên định, có thể thông cảm cho nghề nghiệp đặc biệt của quân nhân, hai người cùng một chỗ bọn họ xác định rất thích hợp.
"Ân"
Thiệu Tử Vũ gật đầu.