- Trang chủ
- Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ
- Chương 22: Kế tiếp sẽ là ai?
Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi
"Lam Kỳ, tinh thần như thế nào kém như vậy? Có phải là tối hôm qua nghĩ đến chuyện của học trưởng Dung.”
Mễ Đóa ngồi trên ghế xoay nhìn bóng dáng đang bận trộn trên bàn máy tính, sáng sớm đã đánh mười mấy cái ngáp, đây không phải là tác phong của cô.
Lam Kỳ làm giống như là không nghe thấy tiếp tục công việc trong tay, buổi sáng hôm nay cô phải làm xong bản thiết kế, chỉ cần khác hàng vừa lòng không có ý kiến, không có gì sửa chữa là có thể y theo bản thiết kế mà làm.
Mễ Đóa người này không có ưu điểm lớn gì, cũng không có khuyết điểm lớn gì, chỉ có điều mười phần bản tính phụ nữ, một bộ dáng chẳng phân biệt được thời gian trường hợp mà bà tám.
"Aiz..... nói chuyện."
Mễ Đóa nóng nảy, những chuyện này cô có thể giao cho người khác làm, như thế nào chuyện gì cũng tự thân vận động.
Rốt cuộc xử lý xong công việc trong tay, Lam Kỳ liếc cô gái lải nhải trước mặt một cái, đang làm tổ ở ghế dựa ngủ, nói cái gì? Nói ngày hôm qua cô bị Thiệu ngốc từ chối, anh muốn đi hẹn....Nói một câu nói kia của Thiệu ngốc làm cho lần nữa ở trước mặt anh cô có cảm giác hơn hẳn người khác, nháy mắt một giây bị giết vì nội thương nghiêm trọng?
Nhìn bộ dáng xa cách của Lam Kỳ, Mễ Đóa nóng nảy, đi từ từ chạy đến kéo cô.
"Không được cậu đứng lên cho tớ, ngày họp lớp không thể để thua người phụ Nhiễm Khả chết tiệt kia.”
Lam Kỳ cố mở to mắt.
"Mễ Đóa, cậu tha cho tớ đi, tớ đã mệt muốn chết."
"Mệt cũng phải đứng lên cho tớ, đi mua quần áo cho buổi họp lớp, đừng mặc mấy bộ quần áo kia, đến lúc đó lại thua người phụ nữa Nhiễm Khả kia.”
"Hừ, bản tiểu thư có vẻ đẹp trời sinh, cho dù là mặc quần áo lao động cũng là đồng phục quyến rũ, tham gia họp lớp có cái gì có thể sánh bằng.” Lam Kỳ nhắm mắt lại trở lời, hiện tại cái gì cô cũng không suy nghĩ, thầm nghĩ muốn ngủ.
Mễ Đóa bị lời của cô làm cho tức bốc khói.
"Cái thây chết cậu thì biết cái gì? Họp lớp bao gồm các loại tụ họp, kia đều là chiến tranh không tiếng động của phụ nữ, họ thích dùng quần áo, kiểu tóc, trang điểm, trang sức, người phụ nữ một giây giết chết, vì vậy mà đạt được cảm giác biến thái về việc hơn hẳn người khác, không may, Nhiễm Khả là loại phụ nữ như vậy, nhưng mà bàn về tướng mạo cũng chỉ có cậu có thể cùng tranh cao thấp với cô ta, bàn về miệng lưỡi độc ác cậu cũng không thua, cậu đứng lên cho tớ, lần này thua, chúng ta tuyệt giao.”
Lam Kỳ mở mắt ra một chút, không còn buồn ngủ, vậy mà vì chuyện này dám dùng tuyệt giao để uy hiếp cô.”
"Cậu so với cô ta càng biến thái."
"Thôi đi, biến thái cũng là vì muốn tốt cho cậu.” Mễ Đóa nhỏ giọng nói thầm.
"Cái gì?"
"Không có gì, lúc nghỉ trưa chúng ta đi mua sắm."
Thành phố C đứng đầu về việc mua sắm, hàng hóa phổ biến vượt qua cả mặt hàng quốc tế.
"Cái này thế nào?"
Mễ Đóa giơ lên mấy túi mua sắm, còn đang chọn lực, tuy rằng nói là chọn quần áo cho Làm Kỳ, bình thường loại tình huống này cô thường là người thắng lợi trở về.
Lam Kỳ xách túi túi đi theo cô, Mễ Đóa vừa mới mua một cái áo màu trắng tuyết lộ cả bả vai, cùng với quần short cực ngắn màu xanh, phần lớn da thịt trắng nõn lộ ra, dẫn đến bên cạnh không ít đàn ông, lại thêm mắt kính màu rượu đỏ bản to trên mặt, đôi môi hồng gợi cảm, ngây thơ, xinh đẹp.
"A, cậu thật sự là một yêu tinh.” Mễ Đóa nhìn vào gương của cửa hàng trang sức khen ngợi, nếu cô là đàn ông, hơn nữa là người giàu có, cô liền bao dưỡng Lam Kỳ, nhưng sẽ không cưới, phụ nữ kiểu này không thích hợp làm vợ, đây là lời tuyên bố của người bạn hai mươi mấy năm kinh nghiệm.
"Cũng không tệ lắm."
Lam Kỳ nhìn thoáng qua gương, mặc dù cô rất ít mặc loại quần áo này.
"Thật là, làm đẹp. . . . . . . . . . . . ."
"Được rồi, quần áo tớ cũng thử xong rồi, để tớ cởi ra cầm lại nhà cậu."
"Rất tốt, cậu không cần."
"Tớ sợ mẹ già bóp chết tớ.” Từ nhỏ mẹ già sẽ không thích cô mặc loại quần áo hở hang, cho rằng đó là chuyện chỉ loại phụ nữ không đứng đắn mới làm, mẹ già theo không kịp thời đại, cô chiều ý bà.
"Được rồi, để nơi đó của tớ, tớ lại chọn cho cậu vài bộ quần áo khiêu gợi, hắc hắc, chờ ngày đó cậu dùng để quyến rũ đàn ông.”
"Tùy cậu."
Lam Kỳ đi về phía khu có vẻ quần áo chính chắn, Mễ Đóa người này làm việc không có trọng tâm, thời khắc mấu chốt vẫn là dựa vào chính cô, ngày kia chính là Chủ Nhật, không cần bạn tốt nói, cô cũng không muốn Nhiễm Khả đắc ý, nếu tất cả mọi người đều là bạn học, nên giúp hay là muốn giúp, tuyệt không thể để cô ở trên đường hư vinh đi xuống, chèn ép dáng vẻ kiêu căng của cô ta, cho cô ta một chút cảnh cáo nho nhỏ.
"Aiz, Lam Kỳ, nói cho cậu biết một chuyện.” Lam Kỳ còn đang suy nghĩ thời điểm thích hợp cho văn kiện kia, Mễ Đóa liền thần bí chạy tới.
"Nói cho cậu biết một cái bát quái, anh chàng bánh bao muốn kết hôn."
Lam Kỳ cầm quần áo trên tay dừng một chút.
"Cậu nói là cái người cực kỳ khó khăn trong lớp kia? Từ năm đầu tiên đến năm thứ tư, lấy mục tiêu tìm bạn gái làm phấn đấu, cuối cùng kết cục bi thương, cái tên kia?”
"Ừ, cậu ta còn theo đuổi cậu và tớ."
Mễ Đóa cười mị mị, chỉ Lam Kỳ cùng bản thân.
"Kinh ngạc không? Chân thành kiên định, rốt cuộc cậu ta cũng tu thành chính quả."
"Cậu ta cũng có người muốn?"
Trong đầu Lam Kỳ lập tức hiện lên người siêu cấp mập mạp, làn da rất trắng, mặt bự, ánh mắt hài hước, thích cười ngây ngô, không thường tắm rửa, còn thiếu cái răng cửa.
"Ừ"
"Ai sẽ coi trọng cậu ta?" Cô thật tò mò.
Mễ Đóa liếc cô một cái.
"Là một cô gái nhỏ xinh đẹp, hơn nữa còn là bạn học của chúng ta."
"Có chuyện như vậy?"
"Cái này thì có cái gì, ra khỏi trường đại học mọi người đều hiểu được, xã hội này là không có hoàng tử, càng không có cái gì cô bé lọ lem, cuối cùng chỉ là cuộc sống hiện thực bình thường, cái gì củi gạo dầu muối tương dấm trà, ăn uống rồi ngủ, phòng ở, bao nhiêu đó đã thay đổi cách một ánh mắt nhìn người, anh chàng bánh bao này trừ bỏ bề ngoài thật sự là cũng tốt, ít nhất là người tốt, đáng mừng, hiện tại rốt cục có người đã phát hiện ra ưu điểm của cậu ta.”
Lam Kỳ rầi rĩ buông quần áo, lời nói của Mễ Đóa làm cho cô rất không thoải mái, ngay cả anh chàng bánh bao, đàn ông như vậy cũng có người muốn, kế tiếp sẽ là ai? Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong lòng càng thêm không thoải mái, hiện tại phụ nữ đều có ánh mắt gì?