- Trang chủ
- Tôi Là Người Lương Thiện
- Chương 13: Cảnh cáo
Tác giả: Hồ Như
Hết giờ học, Chung Liên nhanh như thoắt chạy ra tụ hợp cùng hai đồng bọn. Thiên Du cũng lẽo đẽo theo sau.
"Cậu về đi, không cần phải theo tôi. Hôm nay tôi ra hiệu sách có việc quan trọng cần làm." Chung Liên nhìn Thiên Du nói.
Thiên Du cười lấy lòng: "Lão đại muốn tra cứu cái gì à? Có cần tôi theo giúp không?"
Cô lắc đầu: "Thực sự không cần. Cậu trở về đi, tập chép tay hôm qua tôi đưa cậu đã học thuộc chưa?"
Thiên Du nghe cô hỏi, liền suy sụp. Hôm qua Chung Liên đưa cậu một quyển tập mỏng chép tay mấy bài kinh văn. Chữ của Chung Liên rất đẹp, nhưng nội dung cũng quá tối nghĩa đi. Cậu đọc tới đọc lui hơn mười lần vẫn không hiểu thì làm cách nào thuộc được bây giờ.
Chung Liên từ sắc mặt của cậu đọc được câu trả lời, lập tức răn dạy: "Đọc một lần không thuộc thì đọc nhiều lần. Có bao nhiêu đó mà vẫn không thuộc được thì đừng học bắt quỷ làm gì, chờ quỷ tới bắt đi."
Thiên Du son sắc thề: "Lão đại yên tâm, tôi nhất định sẽ học thuộc làu làu, không để lão đại thất vọng."
Chung Liên gật gù hài lòng: "Tốt lắm, cố gắng học, khi nào thuộc hết rồi tôi sẽ chép thêm cho cậu tập mới."
Thiên Du nghe xong rất muốn ngã khuỵu xuống đất. Thực ra làm người bình thường cũng tốt mà, có lão đại bảo kê, có pháp khí để dùng, học bắt quỷ làm gì cho khổ thân, khổ tâm thế này?
Chung Liên đến điểm hẹn với Tú Tú và Huy Hoàng, đưa mỗi người hai lá bùa nguyên âm làm thù lao, sau đó trèo tường rời đi. Đừng hiểu lầm Chung Liên có sở thích trèo tường, thực ra nơi này rất gần hiệu sách, chỉ cần phóng ra ngoài, đi thêm vài bước là tới nơi. Nếu ra từ cổng chính phải đi vòng lại rất xa. Chung Liên tự cảm thấy thời gian của mình rất quý báu, không thể lãng phí như thế. Cho nên trèo tường chính là lựa chọn tối ưu nhất.
Ra hiệu sách, cô quen cửa quen nẻo đi đến dãy tiểu thuyết, tìm tòi một hồi lấy ra được quyển "Cô bé lọ lem của tổng tài bá đạo", sau đó tìm một góc vắng người đọc say sưa. Đối với người xưa nay chỉ đọc tứ thư ngũ kinh và sách về huyền học như Chung Liên, loại tiểu thuyết tình yêu này quả là hấp dẫn chí mạng, cô đọc thập phần nhập tâm, tâm trạng cũng phập phồng theo mạch truyện.
Chung Liên đọc một mạch đến bảy giờ tối, nam nữ chính sau biết bao lần hiểu lầm, hóa giải hiểu lầm, chia tay, tái hợp, bỏ trốn, tìm về, cuối cùng cũng kết hôn, sống hạnh phúc bên nhau trọn đời. Cô thở phào một hơi, yêu kiểu này cũng quá mệt mỏi đi. Nếu cô là nữ chính thì truyện này nhiều nhất chỉ năm chương là cùng. Ừm, chính là đoạn nam phụ thâm tình xuất hiện, cô sẽ để nữ chính kết hôn với anh ta.
Nhưng không được, tiểu thuyết đã viết thế này, nếu cô làm trái đi lỡ đâu thất bại, Trung Thự không chịu cưới cô làm vợ thì sao?
Kinh nghiệm theo đuổi thành công lần thứ nhất đã chứng minh bám sát cốt truyện chính là an toàn nhất. (Tú Tú: Không hề!)
Nhưng vấn đề lại xuất hiện rồi, nữ chính là cô bé lọ lem xuất thân tầm thường, rất phù hợp với tình huống của Trung Thự, nhưng nam chính là tổng tài nha. Tổng tài chính là rất nhiều rất nhiều tiền, cô một nghèo hai trắng, làm sao có thể theo đuổi lọ lem?
Chẳng lẽ cô phải trãi chiếu dưới chân cầu giúp người ta xem bói kiếm tiền sao?
Chung Liên một bụng đầy sầu não, qua loa tìm nơi giải quyết bữa tối rồi trở về ký túc xá.
Khi đi qua một đoạn đường vắng vẻ trong khuôn viên trường học, Chung Liên bất chợt bị một người chặn đường. Do trời rất tối nên cô phải cố gắng trợn mắt lên thật to mới nhìn rõ đối phương là ai.
"Thầy Tiệp, là thầy sao?" Chung Liên nghi hoặc hỏi.
Bóng đen trầm mặc giây lát mới lên tiếng: "Đúng vậy, là tôi đây."
"Thầy ở đây làm gì vậy? Tối rồi sao không về nhà đi." Do từng ngồi chung xe lên thành phố, nên Chung Liên tự cho là mối quan hệ hai người thân thiết hơn những người khác nên lời nói cũng có vài phần quan tâm.
"Tôi ở đây để chờ em." Phương Ninh Tiệp nói, vẻ mặt chìm trong bóng tối mơ hồ không rõ.
Chung Liên bị không khí nặng nề này ảnh hưởng, tâm trạng có chút phập phồng: "Thầy... Có chuyện gì muốn nói với em à?"
"Âm dương hữu biệt. Em tốt nhất không nên cùng hai người kia trộn lẫn với nhau."
Chung Liên chột dạ, nhưng vẫn chối cãi: "Thầy... Thầy nói cái gì em không hiểu."
"Hiểu hay không trong lòng em tự rõ. Nhưng hành vi của em không khác gì nuôi quỷ nô. Nếu có một ngày bọn họ gây họa, hoặc em lợi dụng bọn họ làm việc ác thì đừng trách tôi. Thế giới này có trật tự của nó, bất kỳ ai trong chúng ta, dù năng lực có lớn đến đâu cũng phải tuân thủ theo trật tự này, bằng không chờ đợi em chính là vạn kiếp bất phục." Anh vẫn thong dong nói, ngữ điệu không hề có chút dao động nào.
Chung Liên sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là bị anh hù dọa nhưng vẫn cứng miệng: "Thầy nói cái gì khó hiểu quá. Trời tối rồi, em về phòng ngủ đây." Nói xong, cô co chân chạy một mạch trở về ký túc xá.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, Phương Ninh Tiệp vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thế nào thì chẳng ai biết. Sáng nay, sau khi thấy mối quan hệ của cô với hai người kia ngày càng trở nên thân thiết, trong lòng anh gióng lên hồi trống báo động. Dù biết rằng cô gái này có khả năng là cực ác chi nguyên, nhưng thấy dáng vẻ thơ ngây hiện tại của cô, anh không đành lòng nghĩ đến chuyện đó. Chi bằng anh sớm xuất hiện cảnh cáo cô, để cô biết mình đang bị người khác nhìn chằm chằm, làm việc cũng sẽ biết thu liễm, tránh đi lầm đường lạc lối.
Chung Liên về tới ký túc xá, đứng bên ngoài cửa phòng hồi lâu, đợi điều chỉnh lại vẻ mặt mới dám bước vào.
Thấy cô trở về, mọi người lên tiếng chào hỏi.
"Mấy hôm nay ngày nào cậu cũng về trễ thế?" Thanh Trúc hỏi.
"Mình ra hiệu sách đọc cọp. Phương Linh đâu, từ sáng giờ không thấy."
"Nhà cậu ấy có việc nên về rồi. Chắc mai sẽ trở lại trường." Hồng Yên trả lời. Phương Linh là người Sài Gòn, gia đình cũng ở nơi này nên ra vào rất thường xuyên.
Chung Liên qua loa trò chuyện vài câu, tắm rửa rồi trèo lên giường trùm chăn kín đầu. Hôm nay cô thực sự sợ hãi. Sợ hãi vì bí mật của mình bị người ta nhìn thấu, và vì những lời đe dọa của Phương Ninh Tiệp.
Thầy ấy biết cô có thể giao tiếp với người cõi âm. Nghĩa là sáng nay khi Tú Tú và Huy Hoàng cung cấp thông tin về Trung Thự cho cô thầy đã chứng kiến hết. Nếu vậy, hẳn là thầy cũng thấy được cô từng bắt quỷ ở đoạn đèo kia.
Chung Liên mím môi, trong lòng thập phần lo lắng, chỉ sợ thầy đem cô báo cho công an, nói cô hành nghề mê tính dị đoan, sau đó cô bị bắt vào đồn ngồi xổm. Không đúng, thầy nhìn thấy có nghĩa thầy cũng là người trong nghề, đều là cá mè một lứa, hẳn là sẽ không có chuyện báo công an.
Còn việc cảnh cáo cô không được làm chuyện ác, đây không phải là làm điều thừa sao. Chung Liên cô đây chính là người lương thiện, tuân thủ pháp luật, ghét ác như cừu, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, đương nhiên là sẽ không bao giờ làm điều ác.
Chỉ là trong lòng cô vẫn vô cùng chột dạ. Thế giới rộng lớn, những thuật sĩ lợi hại hơn cô còn rất nhiều. Tốt nhất sau này cô nên thu liễm lại, cụp đuôi làm người. Đừng trách cô không có cốt khí. Mạng sống mới là quan trọng nhất. Cốt khí là cái gì, có ăn được không?
Chung Liên nội tâm thập phần sầu muộn, biểu hiện rõ ràng nhất là cô trực tiếp đi ngủ, quên mất chơi game. Sáng hôm sau tỉnh dậy thần thanh khí sảng, Chung Liên đón chào ngày mới bằng một tâm trạng vô cùng tích cực, mọi muộn phiền đều bị cô vứt ra sau đầu. Hôm nay cô không có khóa buổi sáng, Chung Liên đang do dự có nên ra chân cầu xem bói kiếm tiền hay không thì thấy Phương Linh trở về ký túc xá. Thanh Trúc và Hồng Yên đã đi học nên phòng chỉ còn lại mình cô.
"Hôm nay là thứ bảy, tôi tưởng cậu đầu tuần sau mới về trường chứ." Chung Liên nói.
"Chiều nay tôi còn một khóa nữa." Phương Linh đáp lời, vứt túi xách lên giường, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.
Chung Liên nhìn Phương Linh, khẽ nhướng mày, trong lòng lại có tính toán khác. Kiếm tiền từ người giàu có hẳn là sẽ thuận lợi hơn là đi chân cầu xem bói. Qua tướng mạo, cô nhìn ra được Phương Linh là một cô gái dịu dàng, hướng nội, xuất thân phú quý nhưng tính cách không phô trương hay khoe khoang. Chỉ là hôm nay gặp lại, cậu ấy lại mang bộ dạng của một kẻ xúi quẩy.
"Cậu sao thế?" Chung Liên dò hỏi.
Phương Linh lắc đầu: "Không có gì, một chút việc nhỏ thôi." Nói là thế, nhưng trong mắt cô lại là một mảnh tràn ngập sầu lo.
"Phải không? Nhưng tôi thấy việc này không nhỏ tí nào."
Phương Linh quay đầu nhìn cô, cũng không biết nghĩ gì.
Chung Liên không để ý, tiếp tục nói: "Tôi thấy ấn đường của của cậu màu đỏ, phúc đường khí sắc kém, bộ dạng phải chịu tai họa triền miên, hơn nữa có khả năng sắp tới còn phải chịu tang. Cái này lại không đúng, rõ ràng là mấy hôm trước tướng mạo của cậu còn rất tốt."
Phương Linh bật người đứng dậy, trợn mắt nhìn Chung Liên: "Cái gì! Chịu tang?"
Chung Liên không sợ hãi, chỉ thong dong bấm đốt ngon tay: "Có khả năng thôi, còn có thể chuyển cơ. Họ hàng nhà cậu có người bị bệnh à... Không đúng, quẻ này cho biết người bệnh là chí thân của cậu, chỉ có thể là cha mẹ hoặc anh em ruột."
Phương Linh sắc mặt tái nhợt, lắp bắp: "Cậu... Cậu làm sao biết?" Chuyện này được mẹ giấu kín như bưng, không ai hay biết. Đến sáng hôm qua lúc gọi điện thoại thì mẹ đột ngột ngất xỉu, cô hoảng hốt chạy về nhà mới phát hiện mẹ bị bệnh. Nhưng cũng không phải bệnh nan y, chỉ là có chút choáng váng mệt mỏi, hẳn là do thiếu máu và mất ngủ, cũng không đến nổi như Chung Liên nói.
Chung Liên đọc được sự nghi ngờ của Phương Linh: "Cậu đừng chủ quan, đây chỉ là mới bắt đầu thôi, quẻ này rất xấu. Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng."