Tác giả: Ma An
Lương Yên mang theo tâm trạng thấp thỏm đăng Weibo xong, càn quét tất cả các bình luận phía dưới một lượt, ngoại trừ mấy cái âm dương quái khí* đại loại như [Ha ha, cô cũng biết mình không xứng sao] thì còn lại đều đồng loạt thả lỏng tinh thần [Phù, có thể yên tâm rồi.]
(Âm dương quái khí: Chỉ những sự vật, hiện tượng, tính cách hay một cái gì đó kỳ lạ, khác thường, khó hiểu.)
Lương Yên cũng âm thầm vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc lần này cũng không cần lo lắng sẽ bị fan của Lục Lâm Thành đánh chết rồi.
Bên này, Trác Dương vốn dĩ đang muốn bùng nổ nhưng khi nhìn thấy bài viết Weibo mà Lương Yên vừa mới đăng lên, khóe miệng lại co quắp tựa như vừa mới bị trúng gió: “Cô ta, chuyện này, chuyện này… Là có ý gì?’’
Theo như ấn tượng trước kia mà Trác Dương nghĩ về con người của Lương Yên, nếu như gặp phải những chuyện nghiêm trọng như vậy chắc chắn cô ta sẽ tỏ ra Bạch Liên Hoa mà nói rằng “cái này người ta chỉ vô tình cào phải thôi mà”, sau đó sẽ tạo ra một màn gió tanh mưa máu và nhân cơ hội này liều mạng ló mặt, tạo cảm giác tồn tại chết tiệt* ở trước công chúng gì đó. Nhưng bây giờ đột nhiên lại nhanh chóng chối bỏ thậm chí là phủi sạch quan hệ, Trác Dương cứ thế bị cô làm cho bất ngờ trở tay không kịp.
(*Nguyên văn của từ này là Thảo: (艹) Là một ký tự của Trung Quốc được sử dụng rộng rãi như một ngôn ngữ mạng, có ý nghĩa tương tự như từ "chết tiệt", là một từ thô tục ám chỉ mình đang rất tức giận nhưng bất lực, gợi dục, được dùng phổ biến hơn trong các trò chơi trực tuyến, bài đăng, diễn đàn, v.v.)
Ánh mắt của Lục Lâm Thành vẫn nhìn chằm chằm vào bài viết phủ nhận của Lương Yên trên màn hình di động, trong đầu lại nhớ đến dáng vẻ tựa như một yêu nữ triền miên dây dưa ở trên người anh quấn chặt không buông của Lương Yên.
Vết cào dưới xương quai xanh vẫn còn cảm giác đau đớn mơ hồ, là do Lương Yên đạt đến cao trào co rút chặt chẽ không thể chịu nổi kích thích quá mạnh nên đã vô tình để lại dấu tích trên người anh.
Càng nghĩ vẻ mặt Lục Lâm Thành càng xám xịt.
Bỗng nhiên anh có một cảm giác bản thân mình như bị Lương Yên sau khi tỉnh lại kéo quần lên liền trở mặt không nhận người.
Được lắm, Lương Yên!
Lục Lâm Thành tắt điện thoại di động, không nói một lời, áp lực bầu không khí xung quanh nhanh chóng giảm xuống, toàn thân anh tỏa ra một loại cảm giác lạnh lẽo người sống chớ đến gần.
Trác Dương không dám nhiều lời, nhìn đến số fan hâm mộ Lương Yên còn chưa bằng con số lẻ trên Weibo của Lục Lâm Thành, hừ một tiếng.
Sau khi Lương Yên đăng Weibo phủ nhận không bao lâu thì người đại diện của Lục Lâm Thành – Trác Dương cũng dùng tài khoản của mình đăng một bài viết: “Chỉ là dị ứng mà thôi, mọi người không cần phải thượng cương thượng tuyến* như vậy, [mỉm cười.jpg]’’
(*Thượng cương thượng tuyến: Một cụm từ ám chỉ những cách phân tích vấn đề bằng việc đề cập đến mức độ của đấu tranh giai cấp và đường lối đâu tranh, là một phương pháp tư duy và phương pháp diễn ngôn trong Cách mạng Văn học. Hiện nay nó thường được sử dụng để châm biếm hành vi quan trọng hóa vấn đề và có những suy nghĩ sai lầm trong các chủ đề thông thường.)
Vì là một người đại diện vàng nổi tiếng trong giới giải trí vậy nên hầu hết các fan và người qua đường đều biết Trác Dương là người đại điện của Lục Lâm Thành. Trong hoàn cảnh này, cô đứng ra phủ nhận mọi việc là chuyện vô cùng hợp lý, một là cho thấy bây giờ Lục Lâm Thành đang bận rộn quay phim, không có thời gian quan tâm đến những tin tức nhảm nhí như thế này, hai là Weibo của Trác Dương cũng có thể xem là một tài khoản cá nhân, việc cô đăng một bài viết phàn nàn càng dễ được người khác tiếp nhận hơn, vô hình chung cho thấy cái hot search này không là gì khác ngoài một vấn đề nho nhỏ.
Lúc Lương Yên mới từ sân bay trở về căn hộ của mình, nhìn thấy bài viết Weibo mới đăng của Trác Dương, gãi gãi đầu.
Các fan hâm mộ phía dưới chỉ hận không thể đốt pháo ăn mừng.
[ A a a a, cuối cùng cũng đứng ra làm sáng tỏ chuyện này rồi, vui vẻ vui vẻ!]
[Lục Lâm Thành bị dị ứng ư? Anh ấy không sao chứ, đau lòng quá.]
[Lại để cho Lương Yên cọ nhiệt rồi, không còn gì để nói.]
[Nói chung là có người vừa nhìn thấy cánh tay thì đã nghĩ ngay đến bắp đùi trắng tinh, nghĩ đến bắp đùi trắng thì lại tưởng tượng đến cơ thể trần trụi. Từ lúc Lục Lâm Thành ra mắt đến nay đều nói không với scandal, từ chối những suy đoán ác ý.]
Lương Yên khịt mũi khinh thường.
Có lẽ cho đến tận bây giờ vẫn còn có một bộ phận người hâm mộ cho rằng Lâm Lâm Thành vẫn còn là một xử nam cao lãnh thanh tâm quả dục cũng nên.
Cô thở dài một hơi, thả vali hành lý trong tay xuống rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, đúng lúc này lại nhận được một tin nhắn WeChat của Khương Mộc.
[Cô chạy đến thành phố Cổ Đông để làm gì?’’]
[Không phải tôi đã bảo cô đừng đến đó thử vai rồi sao???]
[Cô có thể nghe lời một chút được không, cô muốn chọc giận tôi đến chết ư?]
Lương Yên tự biết mình đuối lý, cách một lớp màn hình cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ phát điên của Khương Mộc lúc này, vì vậy chỉ trả lời: [Thử vai không thành công.]
Khương Mộc: [Trừ chuyện này ra, còn có… À… Tình huống đặc biệt gì khác nữa sao?]
Lương Yên chọn cách nói dối: [Còn có chuyện gì nữa, anh muốn cười nhạo tôi thì cứ nói thẳng ra đi.]
Một lúc lâu sau Khương Mộc mới trả lời: [Không có gì.]
Khương Mộc: [Cô không muốn tham gia chương trình livestream trò chơi trực tuyến mà lần trước tôi nói cũng được, nhưng lần sau không được trốn tôi đi khắp nơi thử vai nữa. Một Lương Yên đánh mất kí ức trong ba năm như bây giờ chẳng khác nào như con chim non mới ra ràng, còn non nớt thiếu kinh nghiệm, quá đơn thuần không am hiểu những góc khuất trong giới giải trí này.]
Lương Yên nhìn những dòng chữ trong khung chat, lại nghĩ đến lịch trình trống rỗng của mình, ánh mắt tối sầm: [Không đi thử vai, vậy anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ, Khương Mộc, tôi thực sự phải giải nghệ sao?]
[Tôi không muốn sau này có người nhắc đến Lương Yên ngoại trừ là vợ của Lục Lâm Thành, à không, có lẽ lúc đó đã trở thành vợ cũ, một ấn tượng duy nhất lại là một video CP với một nam nghệ sĩ khác trong chương trình tạp kỹ.]
Lương Yên đã xem hai bộ phim mà mình đã tham gia trong ba năm mất trí nhớ kia, ngay cả chính cô cũng có thể cảm nhận được trạng thái hốt hoảng mờ mịt của bản thân lúc diễn, gần như không thể phát huy được tất cả kỹ năng diễn xuất vốn có của mình, hơn nữa nhà sản xuất, nội dung kịch bản của cả hai bộ phim cũng thế, vậy nên chẳng có gì để hấp dẫn khán giả, ấn tượng trong mắt công chúng vẫn là một Lương Yên với kỹ năng diễn xuất tồi tệ.
Lần này, đã một hồi lâu mà vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Khương Mộc.
Bỗng nhiên Lương Yên cảm thấy lòng mình vô cùng buồn bã và mất mát, một mình một người ôm gối ngồi trên giường, thứ ánh sáng lạnh lẽo của màn hình di động phản chiếu trong ánh mắt cô. Lương Yên cầm ipad chăm chú xem video fan couple của cô và Nghiêm Chuẩn, sau đó lại dạo một vòng diễn đàn Super Topic #Hôm nay Lục Lâm Thành đã ly hôn chưa, nhìn thấy lượng người đông đảo vẫn lót dép ngồi chờ đến ngày cô và Lục Lâm Thành ly dị, rốt cuộc cũng hiểu rõ cái duyên của người qua đường với mình kém đến nhường nào.
Màn hình điện thoại trên gối đột nhiên sáng lên, là một tin nhắn mới từ Khương Mộc.
Lương Yên cầm điện thoại lên thì thấy Khương Mộc gửi cho cô một file tài liệu:
“Thư mời diễn viên tham gia dự thi chương trình tạp kỹ truyền cảm hứng- Cuộc thi biểu diễn nghệ thuật quy mô lớn “Trên màn huỳnh quang*’’
(*Trên màn huỳnh quang: chỉ màn hình truyền hình và cũng chỉ các chương trình trên truyền hình.)
Khương Mộc: [Một đài truyền hình trái cây đang có kế hoạch tổ chức chương trình tạp kỹ mới, bây giờ đang trong quá trình tìm kiếm người tham gia trong giới, thể lệ của chương trình rất đơn giản, một vở diễn của thí sinh trong mỗi kỳ sẽ do khán giả trong trường quay và người xem trên mạng chấm điểm, nhưng mà hình như đang gặp khó khăn trong việc tìm người.]
Khương Mộc: [Đây là một chương trình hoàn toàn mới, trước kia chưa từng có loại hình tương tự như thế này, cho nên người chơi có thể trở nên nổi tiếng hay không vẫn còn là một ẩn số. Hơn nữa những người có chút danh tiếng trong ngành cũng không muốn tham gia thi đấu, nếu như thua thì thật mất mặt, tổ sản xuất lại không có danh tiếng, mức độ được chú ý rất thấp.]
Khương Mộc: [Thư mời này vốn dĩ được gửi đến cho một nghệ sĩ dưới trướng của bạn tôi, bị bọn họ loại bỏ, tôi vừa bảo cậu ta gửi thư mời và cách thức liên lạc của tổ sản xuất, nếu như cô có hứng thú, tôi sẽ bàn bạc với phía người phụ trách, chúng ta thử một lần.]
Lương Yên mở thư mời mà Khương Mộc gửi qua tỉ mỉ xem xét một lần, cắn chặt môi.
Cho dù tất cả đều là ẩn số thì chương trình này cũng có thể là cơ hội cuối cùng cô…
Lương Yên gửi cho Khương Mộc một chữ: [Đi.]
**
Nửa tháng sau, Weibo chính thức “Trên màn hình quang” thuộc đài truyền hình trái cây công bố thời gian phát sóng tập đầu tiên cùng với đội ngũ ban giám khảo trong chương trình.
Chương trình có tất cả ba giám khảo cố định, đạo diễn nổi tiếng Từ Phong, ảnh đế kỳ cựu Trần Thạc Minh và tân ảnh hậu Diệp Tô.
Để tuyên truyền quảng bá đến đông đảo người xem, tổ sản xuất đã mua một cái hot search, trong ba giám khảo, người được chú ý nhiều nhất có lẽ là Diệp Tô, nhưng không phải vì tuổi tác còn quá nhỏ hay không đủ trình độ để ngồi trên chiếc ghế ban giám khảo mà là vì những câu chuyện say sưa thú vị xoay quanh cuộc gia đình cô.
[Thời gian trôi qua thật nhanh, Diệp Tô vừa mới sinh con chưa bao lâu mà, đã tái xuất nhanh như vậy sao?]
[Đúng vậy, tôi có cảm giác như ngày hôm qua cô ấy còn vác bụng lớn đi nhận giải thưởng thôi.]
[Đã lâu lắm rồi không thấy Kỷ Hằng lộ mặt, bận rộn làm ăn kiếm tiền mua sữa bột ư bổn cẩu nhan* ta thật sự rất nhớ anh ấy.]
(*Cẩu nhan: Mô tả một kiểu người rất quan tâm đến ngoại hình của người tháng, bị mê hoặc bởi vẻ ngoài xinh đẹp.)
[Về diễn xuất của Diệp Tô thì không cần phải bàn cãi nữa, điển hình cho một tài năng thiên phú rồi, để xem lần này cô ấy sẽ đảm đương vai trò giám khảo như thế nào.]
Ngày hôm sau, tổ sản xuất tiếp tục lần lượt công bố những diễn viên khách mời tham gia tranh tài.
Là hai diễn viên gạo cội với nhiều kinh nghiệm trong những vai phụ, hai người mới vừa vào làng điện ảnh, một nữ diễn viên trung niên tái xuất sau nhiều năm kết hôn, và…Lương Yên.
Sau khi công bố cái tên Lương Yên, phía dưới Weibo ngay lập tức bùng nổ.
[Với kỹ năng diễn xuất mắt cay* của Lương Yên mà cũng được tham gia sao, chương trình mấy người không tìm được người khác nữa ư?]
(Mắt cay: Là một trong thuật ngữ được sử dụng để mô tả những thứ không nên nhìn, không thể chịu đựng được hoặc khủng khiếp.)
[Cô ta chỉ có thể có chuyển gạch thôi, còn diễn xuất, thôi bỏ đi.]
[Lúc xem Lương Yên xuất hiện trong chương trình tạp kỹ lần trước cũng không thấy phản cảm như vậy, ngoại hình xinh đẹp lại kiên trì trong công việc, nhưng không thể yên lặng làm bình hoa di động được sao?]
[Thời gian gần đây người này đã lên bao nhiêu hot search rồi nhỉ, muốn nổi tiếng đến phát điên rồi sao?]
[Không sợ làm mất mặt Lục Lâm Thành à…]
[Lầu trên, Lương Yên là Lương Yên, Lục Lâm Thành là Lục Lâm Thành, xin đừng buộc hai người này với nhau (Mỉm cười.jpq)]
Trong phòng nghỉ ngơi ở trường quay số một của đài truyền hình trái cây, Lương Yên vừa mới trang điểm xong, trên người mặc một bộ đồng phục học sinh cao trung, nhìn những lời bình luận ác ý này, sục sôi ý chí chiến đấu ăn thêm hai bát cơm.