Tác giả: Ma An
Ba ngày sau, ở sân bay thành phố Cổ Đông.
Lương Yên đẩy đẩy chiếc kính râm trên sống mũi, tay kéo theo vali hành lý, một mình đón xe đi đến khách sạn.
Cuối cùng cô vẫn trốn Khương Mộc mà chạy đến thử vai.
Tiểu tử này vừa nói đến điểm mấu chốt đã hàm hồ cho qua chuyện, khiến Lương Yên cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trong lòng, hơn nữa hắn càng không muốn cho cô đến thử vai thì cô lại càng muốn đến.
Thế là dứt khoát tự mình mua vé máy bay chạy đến địa điểm của buổi thử vai.
Lương Yên không biết “va chạm’’ trong miệng Khương Mộc là chuyện gì, cô chỉ biết rằng bây giờ bản thân mình thực sự rất cần một cơ hội, nếu như bỏ qua lần này và chờ đợi lần tiếp theo thì sẽ không biết phải chờ đến khi nào nữa.
Lương Yên ngồi trong xe taxi, lặng lẽ nhìn ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài lớp cửa kính. Lúc này trên màn hình lớn ở trung tâm thương mại đang dựng poster Lục Lâm Thành quảng cáo cho một thương hiệu đồng hồ xa xỉ, người đàn ông nọ lạnh lùng cương nghị, tựa như chiếc đồng hồ cứng ngắc lạnh như băng trên cổ tay anh ta vậy.
Lương Yên khẽ nhếch môi, trong đầu không khỏi nhớ đến buổi thể nghiệm búp bê tình dục tối hôm đó ở thành phố B, hừ lạnh một tiếng.
Hình tượng ở trước mặt công chúng cũng ra hình ra dáng không đến nổi nào, dưới ống kính luôn là âu phục giày da, toàn thân toát ra một hơi thở cấm dục kiêu ngạo, nhưng đến trên giường thì lại biến thành một người đàn ông chưa được thỏa mãn nhu cầu sinh lý, chơi đùa cô đến mức cả người như muốn rã rời ra từng mảnh, kết quả ngày hôm sau còn trở mặt không nhận tôi với cô quen biết nhau.
Bây giờ tôi với anh mới thực không quen biết nhau, một Lương Yên bị mất trí nhớ và anh không hề quen biết nhau chút nào! Lương Yên hầm hừ nhìn Lục Lâm Thành trên quảng cáo.
**
Thời gian thử vai đã được xác định vào chiều ngày thứ hai, hôm đó Lương Yên đi đến điểm hẹn thật sớm, nhưng lại không ngờ có người còn đến sớm hơn cả cô nữa, bên ngoài căn phòng đều là các nữ diễn viên được mời đến thử vai ngày hôm nay, chỉ cần nhìn một chút cũng biết mỗi người đều chăm chú trang điểm, phục trang cho riêng mình.
Lương Yên khẽ mỉm cười chào hỏi với bọn họ, sau đó tự mình tìm một băng ghế ngồi xuống.
Mấy người nọ thấy Lương Yên đến, phản ứng đầu tiên đều là nhìn chằm chằm vào cô mấy giây rồi ngạc nhiên há hốc mồm, sau đó cúi đầu xì xào bàn tán.
“Người kia không phải là Lương Yên sao?’’
“Không thể nào, sao cô ta có thể đến thử vai được? Còn là vai thứ chính.’’
“Không đến thử vai thứ chính thì vai gì? Nữ chính sao? Tài nguyên của Lục Lâm Thành tốt như vậy nhưng lại không thể khiến cho cô ta được thơm lây, đã bao lâu rồi cô ta không được đến phim trường?’’
“Được gả cho Lục Lâm Thành thì có lợi ích gì chứ, không phải cũng đến đây cạnh tranh vai diễn cùng với chúng ta sao, trời ơi.’’
“Cô có xem “Sự thách thức của người dũng cảm” hai ngày trước không, cô ta và Nghiêm Chuẩn thực sự làm cho tôi cười đến rớt hàm, ha ha ha.’’
Lương Yên loáng thoáng nghe được vài câu, khẽ ho nhẹ một tiếng.
Những diễn viên kia lập tức yên tĩnh lại, đúng lúc này, một người trợ lý cầm danh sách đi ra, gọi từng người từng người đi vào thử vai.
Lương Yên là người thứ ba được gọi vào, lúc trợ lý đọc đến tên cô rõ ràng hơi sửng sốt một chút, sau đó nhìn kỹ lại một lần nữa, quả nhiên là Lương Yên, vẻ mặt dường như đang rất ngạc nhiên tại sao cô có thể xuất hiện ở chỗ này.
Lương Yên điền vào mẫu đơn rồi đi vào, người phụ trách buổi thử vai ngày hôm nay là nhà làm phim Chu Chí Ba, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, đầu hói, dáng người mập mạp phì nhiêu.
Chu Chí Ba đang cúi đầu nhìn vào điện thoại, cũng không biết đang cười cái gì, thịt mỡ trên mặt nhăn nheo chen chúc lại một chỗ, khiến mặt hắn càng thêm to, thậm chí còn không thèm nhìn Lương Yên đang đẩy cửa bước vào lấy một lần, Lương Yên một mình đứng giữa căn phòng cũng cảm thấy hơi lúng túng, vì thế vừa vặn chặt ngón tay vừa nói: “Xin chào ngài.’’
Chu Chí Ba đột nhiên bị quấy rầy, vẻ mặt hiện rõ sự mất kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn lên chuẩn bị bảo người kia không cần thử vai nữa, có thể trực tiếp ra ngoài luôn, kết quả lúc nhìn thấy Lương Yên đang đứng ngay trước mắt, hai mắt bỗng nhiên trợn to: “Lương Yên?’’
Lương Yên vén lọn tóc dài rơi xõa trước mặt ra sau tai, gượng cười hai tiếng: “Đúng vậy, tôi đến đây để thử vai trong bộ phim của ngài.’’
Chu Chí Ba chưa bao giờ nghĩ rằng Lương Yên thế mà còn đến thử vai trong phim của mình, lập tức đặt điện thoại xuống, xoa xoa tay, chăm chú đánh giá dáng người mảnh khảnh với một bộ quần áo màu đen đơn giản của Lương Yên đang đứng đối diện.
Mặc dù đã từng được tiếp xúc với vô số nữ minh tinh trong làng giải trí này, nhưng Lương Yên vẫn là người có khí chất và quyến rũ nhất mà Chu Chí Ba đã từng gặp kể cả trong và ngoài nước.
Hắn sờ sờ cằm, cho dù thèm muốn, hắn cũng không thể không tự nhủ với chính mình rằng đây là người phụ nữ của Lục Lâm Thành.
Chu Chí Ba đột nhiên đứng lên, kéo chiếc ghế dựa bên cạnh ra rồi nói với Lương Yên: “Mời ngồi, mời ngồi, cô còn đến thử vai gì nữa, cứ trực tiếp lên tiếng chào hỏi là được rồi.’’
Lương Yên hơi thụ sủng nhược kinh, lắc đầu: “Không không không, tôi đến đây để thử vai, cạnh tranh công bằng.’’ Sau khi gặp Chu Chí Ba, cô vẫn cảm thấy người đàn ông này rất hòa nhã, chẳng hề giống với dáng vẻ của một người mà cô đã từng va chạm, không hiểu tại sao Khương Mộc lại tỏ thái độ như vậy, còn không muốn cô đến đây nữa.
Chu Chí Ba nói: “Sao thế được, sao thế được, tôi vẫn còn chờ một ngày nào đó cô cho tôi một cái gật đầu đây, lần sau nếu có cơ hội thì có thể mời Lục Lâm Thành được không?’’
Lương Yên nghe hắn nhắc đến Lục Lâm Thành, hơi sửng sốt một chút, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: “Anh ấy… bận lắm.’’
Chu Chí Ba chú ý đến phản ứng lúng túng của Lương Yên khi nhắc đến Lục Lâm Thành, trong lòng cười nhạt một cái.
Hắn đã từng gặp rất nhiều vật thể trong suốt không được chú ý muốn một bước lên trời, nhưng hiện thực lại phũ phàng, cho dù trèo cao như thế nào đi chăng nữa, vật thể trong suốt cũng không thể biến thành phượng hoàng.
Tất cả mọi người trong giới từ lâu đã biết bất cứ lúc nào Lục Lâm Thành cũng muốn rũ bỏ người phụ nữ tên Lương Yên luôn bám lấy mình không tha này, để cô ta có thể thức tỉnh từ trong giấc mộng dài của mình sớm một chút.
Ngoài mặt vẫn tỏ ra khách sáo, nhưng một Chu Chí Ba lăn lộn nửa đời người trong thế giới hỗn tạp này sớm đã tu luyện thành tinh, trong lòng hắn hiểu rõ ngay cả khi người phụ nữ đang đứng đối diện dùng thân phận bà xã của Lục Lâm Thành để lấy được vai diễn vào tay mình, nhưng đằng sau hậu trường chẳng có chút bối cảnh* nào cả.
(Bối cảnh ở đây ám chỉ hoàn cảnh hiện thực hoặc tình huống có tác động đến người hoặc sự kiện.)
Nói trắng ra là, không có ai chống lưng, thì đành phải cam chịu bị người ta bắt nạt.
Lương Yên cắn cắn môi: “Chuyện này, ngài Chu, có thể bắt đầu thử vai được chưa?’’
Từ đầu đến cuối Chu Chí Ba vẫn duy trì vẻ ngoài khách sao kia, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên một tia sáng nhỏ: “Không vội, không vội, chúng ta có quan hệ như thế nào chứ, Lương Yên à, tối nay tôi có buổi tụ tập nhỏ với một vài người bạn, cô có muốn đi cùng không?’
“Đến lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận chuyện này.’’ Hắn cướp lời mở miệng trước, thành công chặn lại lời từ chối của Lương Yên.
*******
Phi Sắc là quán bar lớn nhất và cũng đắt tiền xa hoa nhất ở phía đông thành phố Cổ Đông này. Bởi vì đây là nơi đặt phim trường điện ảnh cũng như truyền hình lớn nhất cả nước, cho nên việc bắt gặp những minh tinh lớn nhỏ xuất hiện trong quán bar này đã trở thành một chuyện hết sức phổ biến. Những người phục vụ ở đây chỉ thuận miệng cũng có thể kể được những minh tinh đến đây thích loại uống loại rượu nào, thậm chí bình thường nhìn thấy những nam tài tử đang nổi tiếng ôm ấp những cô gái ăn mặc mát mẻ cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, không biết là vì thấy nhiều quá thành quen hay là đặc thù nghề nghiệp dày công tu dưỡng.
Lương Yên chen chúc ngồi trên ghế sô pha với một đám người mà Chu Chí Ba bảo rằng đó là “bạn bè” của hắn, còn có mấy cô gái trẻ tuổi lúc chiều đến thử vai cô đã nhìn thấy, cùng với mấy phó đại diễn của đoàn làm phim.
Cô lặng lẽ nhìn những chai bia đã khui nắp, bày một đống trên bàn trà nhỏ.
Cô dường như không nên đến đây, nhưng mà không đến, Chu Chí Ba có thể sẽ dùng một phiếu của hắn loại bỏ cô, không thể đắc tội với hắn, đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, đã đâm lao thì phải theo lao.
Giá cả ở Phi Sắc này thậm chí còn đắt đỏ hơn cả mấy quán bar hạng sang ở thành phố B, một đêm tiêu xài đến năm con số* là chuyện vô cùng dễ dàng, một diễn viên tuyến mười tám cách đây ba năm như cô căn bản không thể nào đặt chân vào, tối nay xem như là lần đầu tiên.
(*Gía trị nhỏ nhất mà năm con số để cập ở đây là 10000 nhân dân tệ [ vào khoảng 33 triệu tiền Việt]. Trong trường hợp này có thể hơn.)
Lương Yên cắn cắn môi nhìn chằm chằm vào bàn rượu, đột nhiên cảm thấy bản thân mình như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Chu Chí Ba lấy cho mình một chai rượu, sau đó nhét một chai khác vào trong tay Lương Yên, không biết là vô tình hay cố ý lại chạm phải ngón tay cô: “Nào, Tiểu Yên, chúng ta cạn một ly trước.’’
Lương Yên né tránh về phía sau, nắm chặt chai rượu trong tay không uống, do dự mở miệng: “Ngài Chu, không phải chúng ta đến đây để bàn chuyện vai diễn sao?’’
Chu Chí Ba cười ha ha một tiếng: “Cô vội cái gì, uống xong rồi bàn, nào, cạn!’’
Mấy cô gái ngồi bên cạnh Lương Yên cũng cầm lấy chai rượu trên bàn trà nhỏ lên uống, chen chúc thành một nhóm trên ghế sofa, quần áo xộc xệch.
Lương Yên không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt ngửa đầu uống một mạch, cũng may vì kích thích tiêu thụ, dung lượng của mỗi chai rượu trong quán bar rất ít, có lẽ xử lý xong chai này cô cũng không đến mức uống say đâu.
Chu Chí Ba chăm chú nhìn cần cổ trắng nõn lúc Lương Yên ngửa đầu uống sạch ly rượu.
Có thể là do cộng thêm thân phận “Người phụ nữ của Lục Lâm Thành’’ mang trên người mình, thoạt nhìn cô còn mê người hơn ba năm trước rất nhiều.
Đồng thời càng thêm kích thích.
****
Bên này, trong một gian phòng VIP của Phi Sắc.
“Lâm Thành, tại sao cậu lại đi nhanh như vậy? Ngồi xuống một lát nữa đi.’’ Lộ Đân đứng dậy từ trên ghế so pha, chiếc bánh sinh nhật trên bàn trà nhà còn hơn một nửa.
Lục Lâm Thành xoay người lại nhìn Lộ Đan, lắc đầu: “Ngày mai em còn phải quay phim.’’
“Ồ, vậy được rồi.’’ Trên khuôn mặt Lộ Đan nở một nụ cười dịu dàng, “Trên đường nhớ cẩn thận, đừng để bị chụp.’’
“Vâng.’’ Lục Lâm Thành gật đầu, bước ra khỏi phòng.
Ngay lập tức có người đến bên cạnh Lộ Đan: “Đan tỷ, tiếp tục cắt bánh ngọt thôi.’’
“Chúc Đan tỷ sinh nhật vui vẻ! Phim mới thành công.’’
Lục Lâm Thành ra khỏi phòng, trùm mũ áo khoác lên đầu.
Lộ Đan là bạn bè lâu năm trong giới của Lục Lâm Thành, lớn hơn anh hai tuổi, năm đó Lục Lâm Thành mới lấn sân sang con đường diễn xuất có hợp tác với cô ấy trong một bộ phim. Con đường phát triển của Lộ Đan mấy năm nay cũng không tồi, vẫn luôn theo đuổi phong cách trí thức, fan hâm mộ không nhiều lắm, nhưng duyên phận với người hâm mộ qua đường lại rất tốt, không thiếu những hợp đồng quảng cáo làm người đại diện vào tay cô. Hôm nay là sinh nhật Lộ Đan, lúc ở phim trường đã tổ chức một lần, tối nay lại tiếp tục mời bạn bè đến tham sự ở Phi Sắc, sau khi kết thúc cảnh quay vào buổi chiều, Lục Lâm Thanh cố ý ghé qua đây chúc mừng cô.
Lục Lâm Thành cúi đầu đi ngang qua đại sảnh của quán bar, tránh được mấy nam nữ say khướt không biết gì, lúc rẽ vào khúc cua còn nhân tiện nhìn vào trong một cái.
………………
Đầu óc Lương Yên đang choáng váng, đột nhiên cảm thấy trời đất như đảo lộn, sau đó cả người mình bị người ta nắm cổ áo xách lên.
Lục Lâm Thành nhìn Lương Yên say rượu đến mặt đỏ bừng, giận sôi máu mà không có chỗ phát tiết.
“Cùng một chuyện ngu xuẩn như nhau, mà cô muốn tái phạm lần thứ hai ư?’’