- Trang chủ
- Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
- Chương 241
Tác giả: Kì Lão Du
Chương 241 Tình thân này có hơi muộn quá không
Bà chủ Giản vô cùng kinh ngạc, nhìn người trước mặt như nhìn thấy ma quỷ: “Con, đang nói gì vậy?” Từng câu chữ, vô cùng khó khăn bà mới nói được ra.
Giản Đồng kể đơn giản mạch lạc một lượt về những chuyện mà mình biết cho bà chủ Giản, “Chính là như vậy, cho dù bà tin hay không, tôi cũng không phải con gái bà, không cứu nổi con trai bà. Nhà họ Giản không thiếu tiên, ông chủ Giản cũng không thiếu những mối quan hệ, tôi tin rằng chỉ dựa vào mối quan hệ của ông ta, nếu thật lòng muốn cứu con trai các người, chắc là có thể tìm thấy người trùng khớp với con trai bà, nếu đến ngay cả nhà họ Giản cũng không tìm được, vậy một người ngoài như tôi, càng không thể nào cứu nổi con trai các người”
Cô gái nói ra những lời này vô cùng bình tĩnh, chỉ là nếu như trong lòng bà chủ Giản lúc này không kinh ngạc đến vậy, nếu như bà chăm chú nhìn vào Giản Đồng, bà sẽ nhìn thấy dưới khuôn mặt bình tĩnh và lạnh lùng của Giản Đồng, ẩn giấu một nỗi buồn sâu kín.
Nếu như……không có nếu như.
Cho nên bà không nhìn thấy sóng to gió lớn phía sau vẻ ngoài bình tĩnh ấy, không nhìn thấy những tổn thương phía sau sự lạnh lùng ấy.
Cuối cùng Giản Đồng nhìn thẳng vào người phụ nữ ăn mặc sang trọng mà cô đã gọi là “mẹ”
suốt 20 năm, “Bà đi đi, đừng lãng phí thời gian nữa……bệnh tình của Giản Mạch Bạch”
Một tiếng “anh” đó, cô vẫn không thể nào nói ra được.
Không chỉ bởi vì những tổn thương mà nhà họ Giản đã gây ra cho cô, hơn thể nữa, thân phận của cô quả thực không phải là người nhà họ Giản.
“Không phải đâu Tiểu Đồng!” Sao bà chủ Giản có thể từ bỏ ngọn cỏ cứu mạng duy nhất này chứ?
Sớm đã không còn quan tâm đến hình tượng mà lao nhanh tới, hai tay túm chặt lấy người trước mặt, chỉ sợ không cẩn thận người đó sẽ chạy đi mất, bà tuyệt đối không thể bỏ cuộc……vì con trail “Tiểu Đồng, con thực sự là con gái của mẹ, chuyện năm đó, mẹ đều biết!” Bà chủ Giản nóng vội đến mức quên cả chừng mực, lại không cẩn thận mà khai ra chuyện năm đó, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Giản Đồng, chỉ tưởng rằng Giản Đồng không tin, trong lòng bỗng sốt ruột, vội vàng nói: “Con không tin lời mẹ nói, thì con cũng sẽ tin ông nội chứ nhỉ?
Ông nội là người anh minh như vậy, nếu con không phải là dòng máu của nhà họ Giản, sao ông nội lại có thể giúp người khác nuôi cháu gái được?
Ông nội con là người như thế nào, Tiểu Đồng, con biết rõ hơn mẹ, ông nội tuyệt đối không phải là người sẽ giúp người khác nuôi cháu gái, ông nội càng không giao khối tài sản lớn như vậy vào tay người ngoài, Nếu con vần không tin, thì con hãy nhớ lại chuyện lúc con còn nhỏ, ông nội tự tay chăm sóc con, không nhờ vả người khác, đến cả anh con còn không được ông nội coi trọng hơn con”
Nhìn người phụ nữ vô cùng lo lắng này, bỗng nhiên, sau khi nghe thấy những lời nói giảo biện của bà chủ Giản, sự kinh ngạc của Giản Đông cũng không thể nào nhiều bằng cảm giác mệt mỏi bỗng nhiên dâng trào trong lòng.
“Cho nên? Bao nhiêu năm nay bà chủ Giản thờ ơ, chỉ vì năm đó bà đã hiểu nhầm tôi không phải là con gái bà, bà không dám nói sự nghỉ ngờ của bà cho bất cứ người nào trong nhà, vì bà sợ mất đi vị trí bà chủ Giản quý giá, cho nên bà có thể thanh thản nhìn tôi trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, đúng không?”
“Tiểu Đồng, xin lỗi, mẹ…..: “Thôi, không cần phải nói nữa, tôi không cứu được cậu chủ Giản, bà chủ Giản, bà đừng quên, trong cơ thể tôi lúc hày, đã mất đi 1 quả thận”
Sao người phụ nữ trước mặt lại dám nói lời này với cô cơ chứ? Bà ta muốn người khiếm khuyết như cô đi hiến tặng tủy xương?
Điều Giản Đồng càng không dám thừa nhận là, “người mẹ” trước mặt cô, lúc không cần đến mình thì tuyệt đối sẽ không nghĩ tới mình, cũng chỉ có lúc cần, mới nhớ ra cô.
“Tiểu Đồng, mẹ vì con, mà lặn lội nghìn dặm tới đây từ thành phố S, trong lòng mẹ cũng áy náy và luôn nhớ về con”
“Bà im đi!” Những lời nói buồn râu của bà chủ Giản, chỉ khiến con ác quỷ trong lòng Giản Đồng trỗi dậy: “Bà chủ Giản!” Lòng bàn tay cô năm chặt lại trong túi áo, kìm nén lại cơn đau nhói trong tim, cô nhìn người phụ nữ trước mặt, “Không phải bà lặn lội cả nghìn dặm tới đây vì tôi, mà là vì con trai bà Giản Mạch Bạch!”
Tôi là con gái bà sao?
Tôi có phải không?
Nếu phải, tại sao từ trước tới giờ tôi chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của tình mẫu tử?
Nếu tôi không phải, thì tại sao bà lại luôn miệng nói là nhớ tôi luôn nghĩ về tôi, vì tôi là con gái bà sao?
“Rốt cuộc bà……đến đây vì cái gì, bà thật sự là vì tôi sao?
Đúng thế, đúng vậy!
Bà vì tôi!
Vì tủy xương trong cơ thể tôi!”
Bất giác, giọng cô càng ngày càng lớn, cô hét, thậm chí còn gào lên với bà chủ Giản: “Bà cút! Cút ra ngoài! Tôi không có tủy xương để cứu Giản Mạch BạchI”
Sắc mặt Chiêu Chiêu trăng bệch, chạy tới ôm chặt lấy Giản Đồng đang không ngừng kích động: “Cô chủ cô chủ, cô bình tĩnh lại một chút, đừng kích động như vậy.”
Thế nhưng Giản Đồng giống như núi lửa đã âm Ì hàng trăm năm, khiến mọi người tưởng rằng đây là một ngọn núi lửa đã tắt, thế nhưng giây phút này, đột nhiên phun trào, phun ra rất nhiều dung nham, chỉ dựa vào cánh tay và bắp chân nhỏ nanh của Chiêu Chiêu, sao có thể ngăn lại được một ngọn núi lửa bùng phát lần đầu tiên sau khi sôi âm ỉ rất lâu chứ?
Cộc cộc cộc cộc cộc…… những tiếng bước chân vội vã, từ xa tới gần, người đó túm Chiêu Chiêu lại, kéo Chiêu Chiêu sang bên cạnh, giơ cánh tay dài, giữ chặt người đang kích động, ôm chặt người trong lòng, cho dù cách một lớp quần áo, cũng cảm nhận được sự run rẩy dữ dội của người trong lòng, trái tim bỗng thấy đau lòng, cánh tay săn chắc lại bất giác ôm chặt hơn, giọng nói trầm lắng vang lên bên tai cô: “Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai có thể làm tổn thương em”
Giản Đồng bỗng kinh ngạc, ngẩng đầu, lọt vào †ầm mắt……ngay sau đó, cô giơ tay đẩy mạnh: “Sao anh lại quay lại đây?”
Người đàn ông im lặng, Hi Thần đứng bên cạnh khó chịu nói: “Bên công ty A Cẩn có chuyện, cho nên đã bảo thuộc hạ về trước, vừa hay trên đường đến sân bay, đã lướt qua; Vừa nói, tay Hi Thần liền chỉ vào bà chủ Giản: “Lướt qua xe taxi chở bà ấy. Sau khi vài người bọn họ xác nhận đó là bà chủ Giản, mới gọi điện cho A Cẩn: Bà chủ Giản đi theo hướng Nhĩ Hải, Ạ Cẩn vừa nghe thấy thế, liền quay lại đây, ha ha~ nếu không phải là quan tâm cô, A Cẩn cũng không quay đầu lại trên đường đi tới bệnh viện đâu.”
“Vậy tôi thực sự phải cầu xin cậu chủ Trầm, đừng lo lắng cho tôi nữa, tôi sợ cậu chủ Trầm lo âu nhiều thứ, sẽ chết sớm”
Hi Thần nghe thấy lời nói lạnh lùng này, liền tức giận: “Giản Đồng, mấy năm không gặp, miệng cô còn sắc bén hơn cả dao, không biết phải trái, đầu A Cẩn vẫn còn đang chảy máu, đã lo lắng quay lại đây, tấm lòng này, cô không muốn nhận, thì cũng đừng độc mồm độc miệng như vậy chứ?”
Nghe Hi Thần nhắc tới chuyện đầu Trầm Tu Cẩn bị thương, cô ngẩng đầu nhìn lớp băng gạc vẫn đang thấm những giọt máu đỏ tươi, mới ngừng nói những lời châm chọc.
“Chiêu Chiêu, hôm nay có quá nhiều người linh tinh-đến khu căn hộ, gọi đám A Lực đến tiên khách, đưa họ ra ngoài. Nếu còn ai muốn gây rối, thì hãy báo cảnh sát”
Cô mệt mỏi giơ tay xoa ấn đường, bà chủ Giản không dám tin, Giản Đồng lại đuổi bà đi như vậy.
“Tiểu Đồng, mẹ cầu xin con! Con hãy cứu lấy anh trai con, được không? Hả?”
“Nhà họ Giản không thiếu tiên, càng không thiếu mối quan hệ, ông chủ Giản sẽ nghĩ ra cách để cứu cậu chủ Giản, suy cho cùng, ông chủ Giản cũng chỉ có mỗi một cậu con trai là cậu chủ Giản.”
“Bố con ông ấy!” Bà chủ Giản nhắm mắt lại, rồi bỗng mở ra, hét lên với Giản Đồng đang đứng trên cầu thang: “Bố con đã có con riêng ở ngoài từ lâu rồi!”