Tác giả: Yami
Lâm Minh Dạ. Nam. 21 tuổi. Dạ Vương của Thanh Long quốc hiện đang được chiêu cáo còn mất tích. Thất cấp hạ kỳ ma tu giả. Có tiền sử thất nghiệp 6 năm lang thang đây đó nhưng vẫn là một cao phú soái, một mực rong ruổi tình đầu của mình đến mù quáng.
Nghề nghiệp hiện tại: Bỉ Ngạn Cung Lâm Hộ pháp, thuộc hạ thân cận nhất của Bỉ Ngạn Cung chủ Nguyệt Tử Ly. Có kinh nghiệm trong nghề đã được 1 năm. Ngày trước là quỷ vương quái dị bị người đời xa lánh, bây giờ lại dưới một người trên vạn người. Tiền đồ đi lên cũng ít có nhiều lắm.
Hắn đi theo Nguyệt Tử Ly khắp mọi nơi, hỗ trợ nàng trong tất cả mọi việc, trong đó có thay nàng giết người, thay nàng chỉnh đốn thuộc hạ, thay nàng tiếp khách, thay nàng đi ức hiếp mấy phe phái khác thị uy, còn có chuẩn bị thực đơn hằng ngày, giúp nàng xử lý công vụ, xoa bóp đấm lưng cho nàng. Nói không ngoa, kể từ khi có Lâm Minh Dạ, Nguyệt Tử Ly hoàn toàn trở nên rảnh rỗi, hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại đi rải nghiệp khắp thiên hạ, có khi lại tăng thêm mấy cân rồi.
Lại nói, mối quan hệ giữa hai người 1 năm qua cũng có chút tiến triển. Mặc dù nàng vẫn không chút lưu tình mà chà đạp hắn, gây khó dễ cho hắn, khiến hắn chịu đủ cực khổ, nhưng chung quy vẫn là đã tín nhiệm hắn hơn trước rất nhiều. Bản thân hắn cũng không có chuyện gì muốn phàn nàn, thứ duy nhất hắn hi vọng chỉ là nàng có thể hay không nhìn hắn nhiều hơn a.
Một kẻ đi ngược và một kẻ cầu ngược, thật là ít có xứng đôi vừa lứa.
Lâm Minh Dạ cũng không khỏi suy nghĩ, lí do vì sao nàng và hắn lại có cơ ngộ gặp nhau nhiều lần như vậy. Hắn từng hỏi nàng vì sao năm hắn 9 tuổi nàng lại ở trong vườn của hắn, đan dược giá trị liên thành kia chắc hẳn cũng không phải là ngẫu nhiên mang theo đi. Nguyệt Tử Ly thủy chung vẫn không trả lời hắn, trái lại càng khiến cho hắn thêm hoài nghi. Còn nữa, tại sao lại có thể ngẫu nhiên đi ngang qua vương phủ đang cháy của hắn được, tại sao lại có thể ngẫu nhiên bắt gặp hắn đang đánh nhau với hắc y nhân trong rừng trúc sâu thăm thẳm chẳng ai để ý. Càng nghĩ càng thấy mọi chuyện quá sức vô lí so với hai chữ ngẫu nhiên từ miệng nàng nói ra một cách tùy hứng.
Nhưng đành thôi vậy, nàng không muốn trả lời, âu cũng phải có nguyên nhân của nàng. Hắn chỉ là thuộc hạ, có thể trở thành cánh tay phải của nàng đã là phúc phận cả đời, như thế nào lại không biết điều mà hỏi nhiều đến thế. Nguyệt Tử Ly không mắng, tuy nhiên suốt ba ngày ba đêm không cho hắn gặp mặt nàng nữa.
Lâm Minh Dạ bởi vì canh cánh những lời đe dọa của Nguyệt Tử Ly muốn đuổi hắn khỏi cung nên động lực đã tăng lên gấp bội phần so với khoảng thời gian phiêu bạt vô định lúc trước, nhờ đó mà cũng phá được giới hạn của bản thân, thăng lên thất cấp thượng kỳ, trung kỳ rồi hạ kỳ, Hắn muốn đem lại kinh hỉ cho nàng, mà cũng không chắc là nàng sẽ cao hứng hay là sẽ tiếp tục chê bai hắn quá chậm chạp, hắn lại lao đầu vào tu luyện không ngừng nghỉ để lên bát cấp. Nhưng mà lần này thật sự là vô phương, ngoại trừ vài lần đả thương chính mình ra thì kinh mạch của hắn vẫn như cũ bế tắc.
"Hộ pháp đại nhân đang làm gì ở hình phòng vậy?" Bạch Châu đang bưng một chiếc hộp gỗ trên tay, không hẹn mà bắt gặp được bóng lưng của nam nhân đang quỳ trong kia, liền thắc mắc hỏi Bạch Sa cùng đi ở bên cạnh.
"Nghe nói đại nhân muốn đột phá lên bát cấp nhưng không thành, đã quỳ trong đó suốt hai ngày rồi." Bạch Sa cũng nhìn theo hướng của Bạch Châu, đáp.
"Thất cấp hạ kỳ không phải là đã cao nhất trong đám thuộc hạ rồi sao? Đại nhân vì sao lại ép bản thân mình đến vậy a? Cung chủ cũng chỉ bảo ngài ấy lên thất cấp thôi mà." Bạch Châu cảm thấy Lâm Minh Dạ vậy mà lại kiên cường hơn nàng nghĩ. Khi đó tu vi của hắn còn thấp hơn cả bọn nàng, nhưng chỉ sau một năm, các nàng vẫn ở lại thất cấp thượng kỳ, còn hắn đã cao hơn các nàng đến hai kỳ rồi.
Ma tu trình độ khó hơn đạo tu, đã thế còn không thể tránh khỏi tổn thất trong quá trình. Từ nhất cấp đến ngũ cấp còn nhanh, nhưng từ lục cấp trở đi thời gian tu càng ngày càng tiêu tốn. Có lẽ vì thế mà trong khi đạo tu thất cấp không hiếm gặp thì ma tu thất cấp lại khó tìm, lên cao hơn càng chẳng thấy ma nào nữa là.
"Muội đoán xem? Đại nhân hẳn là người cuồng tu luyện, trước giờ chưa từng dựa vào trợ giúp mà chỉ một mình tự tu. Dù sao thì lực lượng càng mạnh cũng chẳng có gì không tốt, chỉ là, cũng không nên tự mình phạt mình như thế." Bạch Sa cũng hướng ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Lâm Minh Dạ. Thời gian qua các nàng cũng không còn nghĩ hắn chỉ là một tên mặt than. Quả thật, đối với các thuộc hạ, hắn lãnh đạm vô tình, sát phạt quyết đoán, nhưng hai nàng dù sao cũng là 2 trong 3 nữ thuộc hạ thân cận nhiều năm của Nguyệt Tử Ly, trước giờ đã vài lần trông thấy một vài bộ mặt lạ lùng đến không ngờ của hắn chỉ đối riêng với cung chủ rồi.
Lâm Minh Dạ quỳ ở đó, dường như không còn biết ngày biết đêm. Đầu gối của hắn đã bầm tím tái nhưng hắn xem chừng chẳng hề quan tâm. Hắn bỏ thời gian suy nghĩ về chính mình, cảm thấy bản thân thật đúng với những gì Nguyệt Tử Ly nói, hắn là một phế vật vô dụng. Thật đúng với những gì các huynh đệ muội của hắn từng nói, hắn là một con ma bệnh chả ai thèm chứa. Thật có lỗi với mẫu phi dốc lòng sinh hắn ra rồi qua đời, vậy mà hắn lại là một nỗi thất vọng to lớn.
"Hộ pháp đại nhân."
Mộc Nhi đột nhiên xuất hiện đằng sau lưng hắn. Lâm Minh Dạ cũng không thay đổi tư thế mà chỉ lẳng lặng nghe.
Mộc Nhi hiểu đại khái tính tình của hắn. Bình thường nếu không có gì, hắn sẽ ít khi mở miệng nói chuyện với bọn nàng. Nhưng nàng biết hắn đang nghe, dù sao thì nàng vẫn là thuộc hạ cấp cao của Nguyệt Tử Ly, hắn cũng sẽ xem trọng hơn đám thuộc hạ cấp thấp.
"Cung chủ cho gọi ngài đến Ly An Điện."
"...Cung chủ muốn triệu ta? Đến Ly An Điện? Ngươi xác thực?"
Vừa nghe đến hai tiếng cung chủ, Lâm Minh Dạ liền có phản ứng, nhưng lần này phản ứng còn dữ dội hơn bình thường, chắc hẳn bởi vì đó là Ly An Điện.
Bản thân Mộc Nhi cũng khó tin nhưng chính tai nàng đã nhận lệnh của cung chủ để chạy đi báo cho hộ pháp đại nhân ngay lập tức, nàng còn có thể nhầm được sao? Nếu vậy thì nàng đã không thể giữ nổi cái chức này từ tám đời rồi.
"Thuộc hạ xác thực."
Cũng không thể trách hắn phải cẩn thận hỏi lại đến lần thứ hai, việc mà hắn ít khi làm. Đó là Ly An Điện chứ không phải nơi nào khác. Nàng từ trước tới giờ chưa từng cho phép bất cứ ai bước vào khu vực đó, tựa như thể đó là cấm địa tuyệt đối của nàng. Bây giờ chính nàng ra lệnh cho hắn đến nơi đó, nói hắn không nghi ngờ mới là chuyện lạ đó.
Trong đầu hiện lên vô số câu hỏi, thế nhưng Lâm Minh Dạ cũng tạm thời gạt ngang. Hắn đứng dậy, thân thể liền hơi chao đảo. Nơi đầu gối thâm bầm của hắn đau nhức, hai cẳng chân của hắn lúc này cứ như có hàng vạn bầy kiến bò lung tung, tê dại ngứa ngáy.
"Đại nhân xin cứ thong thả. Cung chủ không nói phải ngay bây giờ." Mộc Nhi để lại nhắc nhở rồi cứ như thế mà bốc hơi.
Lâm Minh Dạ truyền nội lực xuống dưới hai chân của mình, cho tới khi đã cảm thấy đỡ hơn, thân ảnh của hắn tựa như hư ảo, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi hình phòng.
Hắn hơi ngẩn người nhìn lên cánh cổng có khắc ba chữ "Ly An Điện", sau đó liền hít vào một hơi sâu, rồi thận trọng bước vào bên trong.
Hắn không biết đường, nên mất một lúc sau hắn mới có thể phá được "Bỉ Ngạn trận pháp", tìm ra được phòng của Nguyệt Tử Ly. Nếu là người thường dưới cấp hắn, hắn chỉ cần muốn là có thể cảm nhận được khí tức của bọn họ. Tuy nhiên, Nguyệt Tử Ly nàng là một nữ ma đầu cửu cấp thượng kỳ, dường như trên đời này không có mấy ai có thể sánh nổi với nàng, cho dù có là cửu cấp hạ kỳ đạo tu, thậm chí là Đạo Thánh cũng không có cửa thắng nàng. Tóm lại, nàng đã là kẻ mạnh nhất trong giới ma tu rồi. Nàng có thể tựa như biến mất khỏi thế gian, trên thực tế nàng vẫn ở đó, chỉ là không ai có thể phát hiện được khí tức của nàng. Nếu nàng muốn, hoàng đế của cả tứ quốc cũng sẽ bị nàng dễ dàng đoạt mạng thôi.
Lâm Minh Dạ trông thấy Nguyệt Tử Ly đang đứng sẵn ngay cửa, giống như là đang chờ đợi hắn tới.
"Cung chủ có chuyện cần sai bảo thuộc hạ?" Hắn quỳ xuống trước nàng, hành lễ.
"Trước tiên đứng lên đi."
Không biết có phải là do hắn quỳ suốt hai ngày hai đêm đâm ra mệt quá sinh ra hoang tưởng hay không, nhưng hôm nay trong giọng nói của nàng lại có vẻ mềm mỏng hơn hẳn mọi ngày, thật giống với tông giọng dụ dỗ một tiểu hài tử.
Lâm Minh Dạ đứng dậy. Hắn nhìn theo cánh tay của nàng đang chỉ vào phía bên trong, chính xác hơn chính là chỉ lên giường của nàng.
"Nằm lên giường. Bản cung chủ giúp ngươi giải độc."
Lâm Minh Dạ không hiểu gì, nhưng vẫn không thể ngăn chính mình cảm nhận được một cỗ nhiệt nóng hổi đang tràn lên khắp mặt mũi. Nàng nói muốn giải độc sao? Chuyện này có thể thực hiện ở dược phòng mà...
"Ngươi còn đứng đó thêm giây nào nữa, bản cung chủ liền tiễn ngươi."
Nguyệt Tử Ly thấy hắn cứ chần chừ mãi mà không chịu nhấc chân lên, nàng mới lười biếng lên tiếng dọa nạt.
Lâm Minh Dạ nào muốn bị nàng một cước đá bay, hắn lập tức nghe lời, tiếp cận bên giường của nàng, ngồi lên chờ đợi, dáng vẻ muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
"Xú tiểu tử, ngươi có thấy có kẻ nào chữa bệnh mà để nguyên y phục trên người không?" Nguyệt Tử Ly vừa lại gần vừa nói. Nàng thầm lặng thu vào hình ảnh Lâm Minh Dạ toàn thân đỏ như tôm luộc, hai vành tai nóng gần như có thể bốc khói, trong lòng cảm thấy có một chút nhộn nhạo thích thú.
Lâm Minh Dạ kịch liệt lắc lắc đầu. Hắn mím chặt môi, lại cố gắng hít thở thật sâu, đều đặn, nỗ lực điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình. Hắn trước giờ vẫn luôn tỏ ra điềm tĩnh, da mặt luôn luôn phải thật dày a. Không có lí gì mà bây giờ hắn lại không thể trở lại bình tĩnh được. Một chút chuyện nhỏ này hắn còn không làm thì để ai làm?
Sau khi tự giáo huấn chính mình, Lâm Minh Dạ mới đem y phục của mình thoát. Thế nhưng là, hắn vẫn ngại ngần đấu tranh giữa việc thoát hay không thoát khi trên người hắn chỉ còn lại mỗi lớp nội y mỏng manh và cái tiết khố che chắn nơi quan trọng nhất của nam nhân.
"Dừng lại được rồi." Như nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, Nguyệt Tử Ly cho phép hắn ngưng lại động tác, bản thân cũng trèo lên giường. Mặc kệ người bên cạnh tim đập chân run, thập phần căng thẳng đến cứng đờ cả người, nàng vươn tay ra, bắt mạch ở cổ tay hắn.
Lúc trước nàng vẫn không biết rõ độc trong người hắn là gì, song hắn đã thân cận với nàng một năm, chuyện hắn phát bệnh thường niên nàng cũng đã nghiệm qua. Lúc đó, hắn thống khổ đến cùng cực. Vốn là hắn không muốn ai trông thấy bộ dạng của hắn lúc đó, ngay cả nàng đến hắn cũng cự tuyệt. Nàng đem triệu chứng của hắn ghi chép lại, lúc rảnh thì tìm vị bằng hữu là thần y của nàng xem xét.
Cuối cùng, tra ra được độc của hắn.
Nguyệt Tử Ly âm thầm đem tổ tông 18 đời của đám phi tần thiếp thất Thanh Long quốc ra hỏi thăm một lần. Hảo âm độc, hảo tàn nhẫn. Ra tay với một tiểu bào vẫn còn trong bụng mẫu thân, lại còn là độc vô lương tâm như vậy. Các nàng không muốn giết chết hắn. Thứ các nàng muốn, chính là nhục mạ hắn.
"Xú tiểu tử, mẫu phi của ngươi có phải hay không đắc tội đến mấy vị nương nương kia?" Nàng vừa hỏi, vừa tiến lại thật sát, gần như áp cả cơ thể của nàng lên Lâm Minh Dạ. Năm ngón tay thon dài của nàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của hắn, rồi chuyển đến vành tai của hắn, xoa xoa nắn nắn. Hơi thở ấm nóng của nàng thổi nhè nhẹ vào tai, khiến bả vai của hắn bỗng chốc giật nảy lên.
Lâm Minh Dạ muốn trả lời nàng, nhưng hắn bị những hành động của nàng làm cho toàn bộ lời muốn nói đều nghẹn khuất trong cổ họng. Nàng, nàng là đang làm gì a...
"Thứ độc mà ngươi trúng phải, gọi là Trường Xuân. Ngươi muốn nghe nó là như thế nào không?" Nàng chậm rãi nhả ra từng chữ, thần thần bí bí, trong khi thao tác ở tay chưa từng dừng lại. Nàng cứ tiếp tục đùa bỡn, mê miết lên làn da của hắn. Nàng luồn tay vào bên trong nội y, cảm nhận được thân thể rắn chắc vừa phải nhưng cũng không quá thô ráp của hắn. Chốc chốc nàng lại như có như không lướt qua nhũ tiêm ở trước ngực. Lâm Minh Dạ không muốn mở miệng, bởi lẽ nếu hắn làm vậy, có khi hắn sẽ phát ra những tiếng động mà hắn còn chẳng dám tin đâu.
"Trường Xuân, hảo cho một cái tên. Cảnh xuân trường kỳ, người bị trúng độc sẽ đau đớn khôn nguôi, chỉ có hoan ái mới có thể kiềm xuống. Chỉ là, một khi đã trải qua hoan ái, ngươi sẽ như trở thành một con nghiện, không thể tự chủ mà cầu hoan, bất kể đối phương có là nam hay là nữ. Ngươi hồi tưởng lại xem, trước đây đã từng có nhiều nữ nhân, cho dù là tự thân tới hay là bị kẻ khác mang tới, đều cố gắng muốn trèo lên giường ngươi, có phải không? Đồ ăn thức uống bị bỏ xuân dược, nhưng ngươi đều biết mà đổ đi. Những năm qua ngay cả tự thỏa mãn ngươi cũng chưa từng, còn là tu ma đáng lẽ phải tuỳ tâm sở dục, vậy nên thống khổ ngươi chịu được đã nhiều lại càng nhiều thêm."
Lâm Minh Dạ trợn to hai mắt. Các nương nương, chính là muốn hắn trở thành như vậy sao? Giả sử nếu như hắn không cật lực đề phòng, có lẽ từ ngày đó hắn đã bị hủy hoại đến không thể sống tiếp được nữa rồi.
"Bất quá, phương thức giải độc cũng đơn giản thôi. Cùng ma tu giả cửu cấp trở lên phát sinh quan hệ, làm vài lần độc sẽ tiêu tan. Các vị nương nương cao cao tại thượng kia chắc cũng không ngờ được trên đời này sẽ xuất hiện bản cung chủ. Thanh Long quốc ếch ngồi đáy giếng, đã sớm không còn chỗ đứng trong giang hồ, kiến thức cũng vì vậy mà hạn hẹp. Bỉ Ngạn Cung chẳng qua chỉ là một cái địa phương xa lạ đối với chúng."
Nguyệt Tử Ly trong lúc giải thích đã cởi xuống nội y của Lâm Minh Dạ. Phần thân trên của hắn để trần trước mắt nàng, trông vô cùng đẹp. Nước da trắng trẻo, cơ ngực, cơ bụng nhấp nhô đầy đủ. Bả vai rộng vững chắc, bắp tay khi gồng lên cũng sẽ nổi. Nam tính nhưng không thô kệch. Dáng người này, hảo hợp ý nàng.
Lâm Minh Dạ đè nén hơi thở của mình, hắn muốn tránh né đôi bàn tay liên tục khiêu khích đùa giỡn trên người hắn của nàng. Trong thâm tâm hắn cầu nguyện cho nàng dừng lại, nhưng hắn đã làm việc với nàng được một năm. Hắn biết nàng một khi đã hành động tuyệt đối sẽ không ngừng.
Xúc cảm từ ngón tay của nàng truyền đến thần kinh hắn một làn sóng tê dại như lôi, nơi nào nàng lướt qua đều trở nên nóng rực và ngứa ngáy. Nàng bông đùa với những khỏa cơ bắp của hắn chán chê, cuối cùng nhắm trực tiếp đến hai đầu nhũ tiêm ở trước ngực hắn, mạnh mẽ ấn xuống.
Lâm Minh Dạ đến giây phút này đã không còn nhịn thở được nữa. Một tiếng rên rỉ vô tình thoát ra khỏi cổ họng của hắn. Nguyệt Tử Ly bỗng khựng người lại. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bối rối đang né tránh ánh mắt nàng của hắn, trong phượng mâu bất chợt xuất hiện một tia thích thú đầy nghiền ngẫm.
Hắn tiêu rồi.