- Trang chủ
- Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
- Chương 1-1: Sự xuất hiện bí ẩn
Tác giả: Loạn Nha
Năm 1941, mùa đông rất dài, dài đến mức không ai màng nghĩ đến khi nào là ngày kết thúc.
Trong một căn phòng to lớn tĩnh lặng, nó chỉ phát ra tiếng máy móc “tích tắc....tích tắc” và tiếng ghi chép “sột soạt... sột soạt” và thỉnh thoảng có tiếng chân ghế tựa ma sát với mặt sàn khi một ai đó đứng lên lại tạo nên âm thanh đặc biệt chói tai, ngay sau đó sự tĩnh lặng lại được phục hồi. Bất chợt, sẽ có một người cầm bản ghi chép vội vã đi ngang qua.
”Lão Khương, đây là ông chủ lớn. Những điều này là do lão Ưng một tay tạo ra. Lão Ưng đi, nơi này liền giao lại cho lão Khương rồi.” Lý Dương đè thấp giọng nói giới thiệu Khương Anh với người đàn ông phía sau, người này khoảng 40 tuổi, đeo kính trông rất thông minh.
Khương Anh mỉm cười, ông chủ lớn trong miệng Lý Dương dĩ nhiên là người họ Tưởng bên cạnh mình – người đứng đầu “Thủ lĩnh đặc vụ”. Gặp được ông chủ lớn, Khương Anh lặp tức cung kính bắt tay: “ Sau khi lão Ưng hy sinh, tôi tiếp nhận nơi này, không biết ông chủ có gì căn dặn?”
”Nữ thiếu tướng Khương Anh người đầu tiên tìm ra mật điện phản gián Nhật trong quân thống nhất. Nghe danh đã lâu, ngưỡng mộ ngưỡng mộ!” Người đàn ông đeo kính vươn tay ra khách sáo chào hỏi Khương Anh một phen, sau đó trực tiếp đi vào vấn đề: “Tôi lần này đến là để đón một người. Mọi người làm bên tình báo, tin chắc tin tức sẽ nhanh hơn so với người khác. Mục đích tôi đến đây hẳn mọi người cũng đón được. Ông chủ lớn ở Bắc Kinh tìm được một vị thầy thuốc nổi tiếng, tay nghề rất cao minh, Tần tiên sinh đến nơi của chúng ta, phải được chiếu cố thật chu đáo.”
Khương Anh khẽ mỉm cười, vừa định lên tiếng, trong phòng bỗng phát ra âm thanh khẩn trương dồn dập, có người lấy giấy bút ra ghi chép rồi đi về phía Khương Anh, liếc nhìn Lý Dương cùng người đàn ông đeo kính, sau đó tiến đến nói nhỏ bên tai Khương Anh vài câu, cô lập tức thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm túc, bộ dáng có vài phần không nghiêm chỉnh vừa rồi cũng biến mất. Ngước mắt và nói: “Chuyện về Tần tiên sinh khi khác chúng ta bàn lại, ông chủ lớn đã phái người tới tôi phải lập tức đến gặp, Lý Dương sẽ tiếp đãi anh chu đáo.”
Thấy Khương Anh chuẩn bị đi, người đàn ông đeo mắt kiếng liếc mắt thấy được tờ giấy ghi một dãy con số trong tay cô liền nói: “Là tin tức về Tần tiên sinh.”
Thấy hắn hỏi thẳng, Khương Anh nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, cũng không giấu diếm: “Ngài là ông chủ lớn, chúng tôi tất nhiên tin ngài. Chính xác là mật điện của Tần tiên sinh gửi tới. Có biến cố xảy ra, Tần tiên sinh gửi mật điện nói về hành động gần đây của Nhật Bản, người cầm đầu là chuyên gia y học Hạ Đằng Tam Lang, bọn chúng đang lên kế hoạch lẻn vào những bệnh viện lớn bỏ thuốc, loại thuốc này sẽ phá hoại thần kinh, gây ức chế cho não bộ, làm cho người uống phải bị khống chế, trước mắt hành động của họ đã bị Tần tiên sinh phát hiện và ngăn chặn, chúng tôi đang chuẩn bị báo lên cho cấp trên.”
Người đàn ông đeo kính nghe xong cũng nghiêm túc hẳn lên, cũng đành không đề cập đến chuyện đón người nữa: “Tình huống khẩn cấp, Duyên An, Trùng Khánh là hai nơi rất quan trọng Tần tiên sinh thật phi phàm. Khương thiếu tướng mau đi giải quyết mọi việc, tôi đi trước không quấy rầy nữa.”
Đuổi hắn đi xong, Khương Anh ngược lại chẳng có vẻ gì vội vã, lười biếng vò tờ giấy lại quăng vào lò lửa, rời khỏi căn phòng, bước lên xe, sau khi xác định không có ai theo dõi mình cô mới khởi động xe rời đi.
Cô làm sao có thể cho người khác gặp được Tần tiên sinh đây? Thời điểm lão Ưng chết, bắt cô phải thề với trời, muốn bảo vệ Tần tiên sinh bình an, cũng muốn giữ được tự do cho Tần tiên sinh, bọn họ đều làm việc cho tổ chức, cái chết đối với bọn họ cũng là chuyện sớm muộn, nhưng Tần tiên sinh nhất định phải sống, tổ chức không có quyền bắt Tần tiên sinh phải hy sinh cho họ. Ngay cả chủ tịch cũng đã phát hiện ra tài năng của Tần tiên sinh, xem ra cô phải nghĩ ra biện pháp khác rồi, không thể để cho hành tung của Tần tiên sinh bại lộ được. Lão Ưng dùng cả tính mạng mới bảo vệ được Tần tiên sinh, không thể để cho ông hy sinh một cách vô ích được.
Ông chủ dù biết “Tần tiên sinh” là nhân vật số một như vậy, nhưng cũng không biết được rằng Tần tiên sinh không phải “tiên sinh” mà là “cô”.
Nhân vật kia......Khương Anh nhắm nghiền hai mắt lại, có chút mệt mỏi mà dựa người về phía sau. Cô đến bây giờ cũng không hiểu nổi tại sao đến lúc chết lão Ưng cũng không quên được “cô”.........
Người phụ nữ được mệnh danh là băng sơn mỹ nhân đó. Bởi vì “cô” không thích nói chuyện nên người tiếp xúc với “cô” thật sự rất ít, tất cả là bởi vì lão Ưng thật sự bảo vệ “cô” rất tốt. Một nhân vật xuất chúng như vậy tồn tại, bị mọi người phát hiện ra cũng là chuyện sớm muộn. Không, lúc này đây ngay cả ông chủ cũng phái người theo dõi điều tra về “cô”.
Trong tổ chức nếu nói ai là người thần bí nhất, thì không ai khác chính là “cô”, quá mức âm hiểm, quá mức xảo trá, cũng quá mức lãnh khốc nguy hiểm. “Cô” giết người một cách tao nhã đến nỗi trên tay cũng không nhiễm một giọt máu.
“Cô” không dùng bất cứ vũ khí nào vẫn có thể giết chết kẻ địch cách xa ngàn dặm. Cứ như vậy luôn cô độc lẻ loi một thân một mình, nhưng năng lực của “cô” lại vượt qua một quân đoàn dã chiến, “cô” thật sự rất thần bí, khó trách lão Ưng đến chết cũng muốn bảo vệ “cô”.
Người này một khi còn sống, thì càng có nhiều người có thể may mắn thoát khỏi cái chết. Nhưng “cô” còn sống thì càng có nhiều người vì “cô” mà chết, lão Ưng chính là một ví dụ.
Lão Ưng thật sự bảo vệ “cô” rất chu đáo. Nơi Tần tiên sinh sống vẫn luôn có người canh gác, nhưng một người giết người một cách vô hình như “cô” hoàn toàn không cần lão Ưng bảo vệ, “cô” lãnh khốc tàn nhẫn, một câu không nói quá mấy chữ. Xung quanh luôn bố trí những cạm bẫy chết người, nhưng người này luôn thủy chung không rời khỏi mật thất và bàn làm thí nghiệm.
Xe dừng lại trước một khu nhà hiện đại ở ngoại thành nước Mỹ, Khương Anh xuống xe, đi qua vài con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một ngôi nhà cũ kĩ lâu đời.
Hiện tại là ban ngày, càng đi sâu vào nhà thì ánh sáng chiếu vào ngày một yếu dần, những người canh gác phía bên ngoài đều là người của lão Ưng, họ chỉ nghe duy nhất lệnh của lão Ưng, nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ người ở bên trong.
Sau khi xác minh thân phận, người canh gác mới để cho Khương Anh đi vào. Khi bước vào, nhất thời trước mắt tối đen như mực, không có một chút ánh sáng nào, Khương Anh đã tới vài lần nên cũng đã sớm thành thói quen.
Thật ra trừ cô và lão Ưng ra, không có ai biết được Tần tiên sinh thật ra là một người mù, sống nhờ vào cả tủ thuốc men, chỉ là Khương Anh đến đây đã mấy lần, nhưng lần nào xung quanh cô cũng là một màu đen nhánh, cho nên thật ra cô cũng chưa từng gặp được bộ dáng thật sự của Tần tiên sinh, chỉ nghe qua được giọng nói của “cô” mà thôi. Cô càng d.đ/l'q.d không có chạm vào “cô“. Mỗi lần nghe được động tĩnh, Tần tiên sinh không phải ngồi chính là nằm, ngay cả khi đứng lên đi lại động tác cũng hết sức chậm chạp thanh thản, có lẽ “cô” tay trói gà không chặt là thật. Không thì lão Ưng cũng chẳng cần ở chỗ này để lại nhiều người canh gác như vậy, cơ hồ là đem tất cả binh lính trong tay đến nơi này. Nếu không như vậy lão Ưng cũng không mất mạng, điển hình là bộ dạng một người không gì làm khó được.....
”Không có việc gì chắc cô cũng không đến, là lão Ưng phái cô đến tìm tôi sao?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút lười biếng nhàn nhạt vang lên, xem ra là mới vừa tỉnh ngủ.
Khương Anh nghĩ tới lão Ưng, tâm tình liền trở nên nặng nề hơn, nhất là khi nghĩ đến lão Ưng ở trong lòng mình, buộc cô thề với trời sau đó mới mỉm cười nhắm mắt mà chết, lòng đau như bị người ta cắt thịt lóc xương, giờ phút này nghe được giọng nói lạnh lẽo vô tình mà lại thanh thản của “cô”, cô cảm thấy lại có chút oán hận. Cô không thể tỏ ra bình thản như lão Ưng được, cô rất muốn xem thử, con người lãnh khốc vô tình giết người một cách vô hình như “cô”, có phải thật sự không để bất cứ người nào vào trong lòng hay không.
”Lão Ưng hy sinh. “Khương Anh cười cười, lời ít mà ý nhiều.
Lão Ưng để cho cô bảo vệ “cô”, cũng không có nói cô giữ đúng bí mật này, hắn đã chết, phản ứng Tần tiên sinh khi biết được là gì đây? Là tiếp tục thờ ơ? Hay là tỏ ra ít nhiều một chút khổ sở?
Trong bóng tối, người đối diện trầm mặc chốc lát, một lần nữa mở miệng, vẫn là giọng điệu bình tĩnh, không có nửa phần gợn sóng: “Vậy à.......thật là đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng hắn ít nhất cũng phải sống thọ hơn tôi chứ. Lão Ưng đã chết, xem ra hắn không thể nào cho cô đến tìm tôi rồi, vậy đã xảy ra chuyện gì, cô nói đi.”
Khương Anh khi nghe xong cười lạnh vài tiếng, trong tiếng cười còn có thêm chút thê lương, cũng không biết vì ai.
Tần tiên sinh.......”cô” rốt cuộc cũng không để lão Ưng ở trong lòng.
Trong bóng tối người nọ cũng đã nghe thấy, nhưng hoàn toàn không có chút phản ứng, cũng không lên tiếng trả lời.
”Ông chủ lớn bên kia để mắt tới cô, tôi đuổi đi người cấp trên phái tới, có điều chỉ sợ đó không phải là kế lâu dài, nếu cố tình tìm một người, thì trước sau người đó cũng sẽ bại lộ. Tần tiên sinh, cô có ý kiến gì không?” Khương Anh hồi phục tâm tình, bình tĩnh nói.
”Vậy sao, hóa ra là Đái Lạp ngại bản thân hắn sống quá lâu, phái người tới tìm tôi, là muốn quy tiên sớm một chút sao? Hắn cũng đích thực là sống quá lâu rồi, lão bất tử nói cái gì?” Tần tiên sinh cười nhẹ ra tiếng, giọng nói bình tĩnh, không có nửa phần khiêu khích, lời này từ trong miệng “cô” nói ra, giống như đang nói một sự thật bình thường, già trẻ không gạt.
Khương Anh nghe “cô” nói giống như không có việc gì, thật sự nổi đóa, nhưng tính tình Tần tiên sinh cổ quái, nói chuyện cho tới bây giờ đều không khách khí như vậy, cô sớm đã được lĩnh giáo rồi, nếu không nói chuyện cùng người như thế này, sẽ tự làm cho mình tức điên lên, làm gì còn cái gì gọi là phong độ nữa.
”Tôi đã đáp ứng với lão Ưng, sẽ không thay đổi, ông chủ lớn bên kia tôi sẽ xử lý, tôi đi trước.” Tần tiên sinh tồn tại như là một ván cờ thần bí, lấy thủ đoạn của “cô”, nếu có tâm muốn trốn, ai cũng không phải là đối thủ của “cô”, nhưng thái độ hôm nay của “cô” cứ như thể không sao cả, Khương Anh hiểu rõ có bàn tiếp đi nữa cũng vô dụng.
Khương Anh xoay người chuẩn bị đi, sau lưng chợt vang lên giọng nói của “cô”, vẫn là không ai bì nổi, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo.
Ngoài dự đoán của mọi người, Tần tiên sinh rất ít khi chủ động cùng Khương Anh nói chuyện.
”Lão Ưng là cấp trên của tôi, chúng tôi giao tình không cạn, tôi ở quân thống cục 10 năm, bởi vì nể mặt của hắn, nên cái gì cũng không làm. Hiện tại lão Ưng đã chết, cô mau đưa người hắn để lại đi đi.”
Khương Anh nhíu mày: “Điều này tôi không thể đồng ý, Tần tiên sinh vẫn phải tiếp tục ở lại chỗ này một thời gian.”
”Lão Ưng đã chết, lời của cô tôi vốn không cần nghe.”
”Không có người lão Ưng lưu lại để bảo vệ cô, cô căn bản không đấu lại ông chủ lớn.” Khương Anh có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay, dĩ nhiên là một người có tính cách trầm ổn, nhưng vị tần Tiên sinh trước mặt cô, lúc nào cũng làm cho cô tức đến mức giơ chân, hỏng việc.
”Là Đái Lạp không đấu lại tôi.” Trong bóng đêm, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại càng lạnh thêm, rõ ràng không thể thấy được bộ dáng của “cô”, lại làm cho người ta cảm thấy luôn có áp lực vô hình áp bức kinh sợ: “Lão Ưng sợ tôi ra tay với Đái Lạp, nếu không tôi cũng sẽ không mệt nhọc nhiều năm. Lão Ưng chết rồi, Đái Lạp cũng phải chết.......”
Âm cuối nhẹ nhàng rơi xuống, như một lời khẳng định không thể phản bát.
Khương Anh còn muốn nói tiếp cái gì đó, lại nghe được “cô” không nhanh không chậm liên tiếp hỏi mấy câu, làm cho mình cũng không nói được gì, chỉ biết sóng gió nổi lên, hôm nay sợ là phải đổi.
”Tôi làm việc ở quân thống nhất 10 năm, cô làm sao có thể không tra ra được một chút về hồ sơ của tôi? Cho dù tôi có bản lĩnh thông thiên, quân thống cục làm sao có thể để một người bị mù vào làm việc? Tôi và lão Ưng có thể cùng nhau hợp tác 10 năm, lại làm sao có thể ngay từ đầu là một người mù dễ chết chứ? Nếu nói thủ lĩnh đặc vụ Đái Lạp không sợ tôi, thì hiện tại cần gì vội vã tìm tôi? Nếu không phải hắn đấu không lại tôi, lão Ưng cần gì phải cầu xin tôi ở lại chỗ này đây? Hắn là sợ Đái Lạp chết quá sớm! Đái Lạp có thể ngồi ở vị trí ngày hôm nay, hắn đã thiếu tôi quá nhiều, lão Ưng đã chết, tôi cũng không cần băn khoăn chuyện đã hứa với lão Ưng nữa, Đái Lạp làm sao có thể sống lâu nữa đây?”