- Trang chủ
- Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám
- Chương 114: Đúng là một người đàn ông hoàn hảo!
Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt
Sự kiện
Kỷ Hiểu Nguyệt mất tích cuối cùng cũng có một đoạn kết, Tề Tiểu Bạch tức giận
nhìn chằm chằm hai người đàn ông ở lỳ nhà cô không chịu đi.
Được
rồi, Hoa Hồ Điệp không tính là đàn ông, anh chàng ngủ trên ghế sô pha nhà cô,
cô còn có thể chịu được, nhưng cô không thể chịu được ánh mắt An Húc Dương nhìn
Kỷ Hiểu Nguyệt!
Si tình
không sai, nhưng nếu anh ta tranh giành bạn gái với anh trai cô thì đó là cái
sai. Tề Tiểu Bạch vẽ một chữ X lên mặt An Húc Dương. Nhưng rất nhanh sau đó, Tề
Tiểu Bạch đã thay đổi cách nhìn. Bởi vì...
Kỷ Hiểu
Nguyệt nói: “A Tước, em nghĩ em đã thật sự yêu Đại Thần rồi”.
An Húc
Dương cúi đầu im lặng, mái tóc dài che đi thái độ trên mặt anh, nhưng lúc ngẩng
đầu lên, anh lại cười nói: “Đói bụng chưa? Anh nấu cơm cho mọi người nhé”.
Ly nước
trong tay Tề Tiểu Bạch đổ hết xuống đất, cuối cùng cô cũng hiểu An Húc Dương là
người đàn ông như thế nào. “Vạn người mê” thì ra là vậy, đôi mắt u buồn mới đảo
một vòng đã khiến người người hồn bay phách lạc. Tề Tiểu Bạch bị “điện giật”
như vậy đấy.
An Húc
Dương vừa chuẩn bị xong một bàn thức ăn thơm ngon, đầy màu sắc, Tề Tiểu Bạch
không kìm được lòng, cô thầm tung hô: “Đúng là một người đàn ông hoàn hảo!”
Ít nhất
những người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô, không người nào biết nấu ăn
cả. Ví dụ ông anh trai thiên tài của cô chẳng hạn.
Bị mùi
thơm quyến rũ, Hoa Hồ Điệp tỉnh táo hẳn, anh chàng vừa ăn như hổ đói vừa than
thở:
“Ôi
trời ơi, tay nghề của A Tước tuyệt thật đấy! Bây giờ đàn ông biết nấu ăn ít
lắm! A Tước, cậu là thần tượng của mình!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, nếu sau này có cô gái nào thích A Tước, cô ấy
nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
Tề Tiểu
Bạch vừa ăn canh vừa phản bác: “Cũng không phải cậu chưa từng ăn... khụ khụ
khụ... Tổng giám đốc Tề... khụ khụ khụ...”
Cô nàng
bị sặc rồi.
Hả? Hả?
Hả? Kỷ Hiểu Nguyệt “ăn” Tổng giám đốc Tề rồi? Hoa Hồ Điệp sùng bái nhìn Kỷ Hiểu
Nguyệt, mặt An Húc Dương trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Kỷ Hiểu
Nguyệt cũng bị sặc, Tề Tiểu Bạch chết tiệt, có thể nói một lần cho hết câu được
không!
Tề Tiểu
Bạch rốt cuộc cũng từ từ nói tiếp:
“...
Tổng giám đốc Tề cũng từng nấu cháo cho cậu, Tổng giám đốc Tề lần đầu tiên
xuống bếp là vì cậu. An Húc Dương, anh xuống bếp bao nhiêu lần rồi? Lần thứ N
hay lần thứ N+1? Tính chất và ý nghĩa hoàn toàn khác nhau đó!”
Hoa Hồ
Điệp chỉ nghe thấy mấy lời quan trọng, anh chàng tiếp tục sùng bái:
“Hiểu
Nguyệt, cậu “ăn” lần đầu tiên của Tổng giám đốc Tề sao!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt phun hết nước canh vừa uống ra ngoài!
***
Tề Tiểu
Bạch lúc nào cũng cảm thấy An Húc Dương là mối họa, vì thế cô nàng vội vàng
điều chỉnh kế hoạch tác chiến với Tề Hạo.
“Hiểu
Nguyệt, cậu mau lại đây xem này! Giá gốc một khoang trên du thuyền nổi tiếng
Costa Cruises là 11900 tệ, giờ giảm giá chỉ còn 3600 tệ, hời quá! Một chuyến du
lịch lãng mạn năm ngày bốn đêm, mình giành được một vé cho cậu rồi, cậu đi chơi
giải sầu đi, mình mời!” Tề Tiểu Bạch vỗ ngực, cô nàng âm thầm quyết định phải
đòi lại anh trai gấp đôi, không được, phải gấp ba lần số tiền này!
“Cậu đi
cướp ngân hàng đấy à?” Sao đột nhiên lại có nhiều tiền vậy?
“Ai bảo
cậu là cô bạn tốt nhất của mình!” Tề Tiểu Bạch vỗ vai Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩa khí.
“Nếu cậu thấy bất an, cứ xem như đây là tiền mình mừng đám cưới cậu là được
rồi”.
“Mình
không hề nói là mình sẽ lấy tên biến thái kia”.
“Mình
chỉ nói là cậu kết hôn, cũng không nói cậu sẽ lấy anh ta, là cậu tự kéo anh ta
vào đấy nhé, không liên quan đến mình”.
“...”.
Sao lại nghĩ đến anh ta? Sao lại nghĩ đến anh ta chứ?
Tề Tiều
Bạch khuyên bạn: “Đi đây đi đó giải khuây đi, có lẽ cậu sẽ suy nghĩ thông suốt
hơn đấy”.
Thấy
Hiểu Nguyệt còn do dự, Tề Tiểu Bạch quyết định dùng đòn mạnh hơn:
“Hơn
nữa, An Húc Dương cũng đã đến đây rồi, cậu cảm thấy Tổng giám đốc Tề vẫn còn ở
xa sao?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “...”
***
Tề Tiểu
Bạch nhanh chóng nhận ra quyết sách của mình thật kịp thời và cần thiết, bởi vì
chẳng mấy chốc An Húc Dương lại tìm tới.
Lần
này, Tề Tiểu Bạch rất lịch sự mời An Húc Dương vào phòng.
“Hiểu
Nguyệt đâu?” An Húc Dương nhìn xung quanh hỏi.
“Nếu
anh hỏi tôi thì coi như anh tìm đúng người rồi đấy, trên thế giới này chỉ có
tôi biết cô ấy ở đâu”. Tề Tiểu Bạch tỏ ra thông thái.
An Húc
Dương nắm chặt tay lại: “Cô ấy đang ở đâu?”
Tề Tiểu
Bạch đảo mắt, cười tươi nói: “Muốn biết sao? Tôi đói rồi”.
An Húc
Dương tức giận bỏ đi, nhưng chỉ một lát sau, anh quay lại gõ cửa: “Hiểu Nguyệt
ở đâu?”
Tề Tiểu
Bạch chỉ vào bếp: “Tôi đói rồi”.
Vì thế,
An Húc Dương bắt đầu cuộc sống trong nhà bếp đầy rẫy những “tra tấn” của Tề
Tiểu Bạch.
Nhìn An
Húc Dương quấn tạp dề bận rộn trong bếp, Tề Tiểu Bạch thở dài, có câu nói gì
nhỉ, “phân tốt không nên để chảy sang ruộng nhà người khác!” Anh chàng “Vạn
người mê”, mình muốn anh ấy!
“Tề
Tiểu Bạch, cô vào đây gây rối phải không?” Giọng An Húc Dương tức giận.
“An Húc
Dương, anh là “chó cắn Lã Động Tân”[1] đấy à!
Người ta có lòng đến giúp anh mà!” Tề Tiểu Bạch ấm ức.
[1]
Câu này đầy đủ là “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.
Lã
Động Tân là một trong bát tiên của Đạo gia. Trên đường đi Lư Sơn học đạo, Lã
Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên
ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần. Bảo vật dùng để
bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể
khiến nó xương cốt thành tro. Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh
chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động
Tân vội cuộn lại, nhưng nửa chừng lại nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang Thần nên
lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra, quay sang cắn Lã Động
Tân rồi chạy mất. Lã Động Tân vừa bị cắn vừa làm lỡ việc trừ yêu, đành phải ở
lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử
đưa tin, mời Nhị Lang Thần xuống mới thu phục được nó.
Người
đời sau dùng tích “Chó cắn Lã Động Tân” để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải
những chuyện không như ý, làm ơn mắc oán.
“Sao cô
lại thái rau thành cái hình dạng quỷ quái này vậy?”
“Đây là
lần đầu tiên người ta thái rau mà!”
“Cô ra
ngoài đi!”
“Không
ra!”