- Trang chủ
- Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám
- Chương 16: Tôi chưa bao giờ cần lần thứ hai
Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt
Một màn báo thù quy mô lớn được triển khai rầm rộ!
Đáng
tiếc, số lượng Thổ Hành Quái quá nhiều, muốn tìm được Phong Diệp Vô Nhai Thật
chẳng khác gì mò kim đáy bể! Đành giết nhầm còn hơn bỏ sót! Tế Nguyệt Thanh
Thanh đã ghi nhớ tên hắn ta rồi – Phong Diệp Vô Nhai! Bổn nữ hiệp tuyệt đối,
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
***
Đúng
lúc Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định đuổi cùng giết tận Phong Diệp Vô Nhai, “phù thủy
già” lại xuất hiện, thông báo tin tức khiến mọi người nhanh chóng rơi vào trạng
thái lo sợ:
Thứ
nhất, công ty chuẩn bị có thay đổi lớn. Tổng giám đốc quyết định sẽ đánh giá
tất cả nhân viên trong vòng một tháng tới. Nếu không vượt qua đợt sát hạch này,
tất cả sẽ bị chuyển xuống chi nhánh. Nói đơn giản, đây là đợt sắp xếp lại nhân
sự, đơn giản hơn nữa thì đây là đợt giảm biên chế.
Thứ
hai, công ty quyết định hợp tác với tập đoàn truyền thông lớn nhất hiện này,
mời ngôi sao An Húc Dương làm người đại diện hình ảnh.
Công ty
lại một lần nữa sôi sục! Nguyên nhân do giảm biên chế và vì An Húc Dương. Một
việc đáng lo, một việc đáng mừng.
Trong
tình hình ấy, hiệu quả công việc của công ty có thay đổi lớn về chất lượng, bất
luận vì bản thân hay là vì An Húc Dương, ai cũng muốn được ở lại Tổng công ty.
Mọi người quay cuồng trong công việc, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không ngoại lệ. Cô
không có thời gian lên mạng, không có thời gian chơi game, không có thời gian
ăn cơm, thậm chí không có cả thời gian uống nước, thời gian nói chuyện! Hoa Hồ
Điệp tỏ rõ thái độ cảm thông, mang đến cho cô Hiểu Nguyệt hai cốc nước, rồi lại
quay về bận như con quay với công việc của mình.
Khi Kỷ
Hiểu Nguyệt làm xong hết việc thì trời cũng đã tối, ngoài cửa sổ ánh đèn neon
nhấp nháy, trong văn phòng chỉ còn đèn trên bàn là thắp sáng. Đúng lúc này,
điện thoại của Kỷ Hiểu Nguyệt vang lên.
“Tiểu
Bạch? Mình cũng đang định tìm cậu đây, điểm của mình hết rồi, mau nhờ Đông Ca
nạp giúp mình đi”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt là điển hình của giai cấp bóc lột, chưa bao giờ tự mình nạp tiền vào
game. Dù sao bạn trai cô bạn thân cũng là ông chủ công ty trò chơi này, nếu đã
dắt cô vào con đường game online, đương nhiên phải lo toàn bộ chi phí cho cô
rồi, kiểu như cậu mời tôi ăn thì cậu phải trả tiền. Thế nên Kỷ Hiểu Nguyệt rất
yên tâm chơi game.
“Biết
rồi! Đồ keo kiệt! Mau tới đi, mình đang ở chỗ Đông Ca, Công ty trò chơi Chân
Linh. Bọn mình cùng đi ăn khuya nhé, hôm này là sinh nhật anh ấy”. Giọng nữ đầu
dây bên kia vui vẻ nói.
Được ăn
rồi, tốt quá! Cái bụng lép kẹp của Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức biểu tình ầm ỹ, cô
nàng vui vẻ dọn đồ, lái xe thẳng đến Công ty Trò chơi Chân Linh. Đây là một
công ty nhỏ mới mở, văn phòng nằm ở tầng 32 tòa cao ốc Ngự Thiên.
Kỷ Hiểu
Nguyệt vừa đến cửa cao ốc, đột nhiên một chiếc Lincoln đen phanh gấp lại, suýt
chút nữa đụng phải xe Kỷ Hiểu Nguyệt. May mà tay lái của cô cũng thuộc hạng
siêu, kịp thời quay đầu xe, tránh được một vụ tai nạn.
Kỷ Hiểu
Nguyệt quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông từ trên xe bước xuống, thân
hình cao lớn, gương mặt lạnh lùng, dưới ánh đèn neon trông càng bí ẩn. Thật là
một anh chàng đẹp trai, hình như cô đã gặp anh ta ở đâu rồi.
Kỷ Hiểu
Nguyệt nghĩ chắc đối phương sẽ có một câu xin lỗi, hoặc hỏi thăm xem cô thế nào.
Không ngờ gã đàn ông kia xuống xe, không thèm liếc nhìn cô một cái đã đi thẳng
vào tòa cao ốc.
Đúng
lúc này, một chiếc xe khác lao tới, phanh gấp ngay sau chiếc Lincoln, cô gái
mặc váy đỏ vội vàng xuống xe, trên gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm thấm đẫm
nước mắt.
“Tổng
giám đốc Tề, Tổng giám đốc Tề, anh không thể tàn nhẫn như vậy, tất cả bạn bè
của em đều đã biết đêm qua bọn mình ở bên nhau…” Cái tên này nghe quen quen,
Hiểu Nguyệt thầm nghĩ. Cô nheo mắt lục lọi trí nhớ. Đúng rồi! Chính là tên đàn
ông xấu xa trong quán cà phê!
Tề Hạo
lịch sự nhưng cũng không kém phần lạnh lùng gỡ cánh tay cô gái kia ra khỏi tay
mình, gương mặt đẹp trai không hiện chút cảm xúc.
“Vậy
thì sao?”
Cô gái
mặc váy đỏ hai mắt đẫm lệ nhìn Tề Hạo, cắn chặt môi, một lúc lâu mới nhẹ nhàng
nói:
“Lần
đầu tiên của em đã cho anh rồi…”
Tề Hạo
cười lạnh lùng:
“Từ
trước đến giờ, 16. Tôi chưa bao giờ cần lần thứ hai”.
Một câu
nói đầy hàm ý, cô gái kia run lên, thẫn thờ nhìn Tề Hạo bước vào tòa cao ốc,
nước mắt lại lã chã tuôn rơi. Đã quen với những tình huống như vậy, Nhiếp Phong
nhẹ nhàng đưa cô gái khăn ướt:
“Chẳng
lẽ cô chưa từng nghe Tổng giám đốc Tề chỉ thích những cô gái biết im lặng sao?
Đây là chi phiếu, cô đi đi”.