- Trang chủ
- Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em
- Chương 10: Ngoại truyện Nụ hôn đầu
Tác giả: Nhược Thiện Khê
Cố Nặc Nhất còn nhớ trong một cuốn sách gối đầu giường của Vi Vi có kẹp
một tấm ảnh, đó là tấm ảnh chụp chung duy nhất của Vi Vi và Cố Tây Lương.
Dù chỉ là một tấm ảnh trên phim, Vi Vi cũng nâng niu suốt bao nhiêu năm
ròng. Trong ảnh, Vi Vi và Cố Tây Lương tựa đầu vào nhau, dịu dàng trao
nhau nụ hôn trong ánh chiều tà nhè nhẹ.
Vi Vi nói với Cố Nặc Nhất mới chỉ hai tuổi rằng hôn tượng trưng cho sự ấm áp, hôn tượng trưng cho thích và yêu.
Năm đó Vi Vi mới 16 tuổi, là người mẫu trẻ mới vào nghề, nhờ một bộ phim
điện ảnh mà quen biết với người đàn ông được mệnh danh là "người tình
trong mộng của nữ giới". Dù hai người cách nhau đến 20 tuổi, nhưng cô
vẫn liều mình yêu ông. Vi Vi dù chỉ đóng vai khách mời trong phim điện
ảnh nhưng lại có được mối tình mà bao người ngưỡng mộ.
Là
người đàn ông 36 tuổi, Cố Tây Lương đã kinh qua giới giải trí và thương
trường bao nhiêu năm. Trong cuộc đời Cố Tây Lương đã có biết bao bóng
hồng, bao danh vọng, cũng đã kết thúc hai cuộc hôn nhân thất bại. Ông ta đã rong chơi dưới biết bao ánh đèn xanh đỏ, gặp gỡ biết bao má phấn môi hồng. Còn Vi Vi chỉ như hạt sương đọng trên bãi cỏ xanh, trong suốt
sạch sẽ, vẫn còn vương mùi sữa.
Khi đó hai người thực sự rất ân ái, sự ân cần và ngây thơ của Vi Vi đã làm rung động nơi mềm yếu
trong trái tim Cố Tây Lương. Hai người họ suốt ngày ở cùng nhau trong
biệt thự bên bờ biển, cùng hóng gió trên quốc lộ Hoàn Sơn. Cố Tây Lương
làm tiệc sinh nhật cho Vi Vi, cùng cô lên mái nhà ngắm sao trời. Cố Tây
Lương chỉ ít hơn cha Vi Vi vài tuổi, nhưng cô không để tâm, khi đó Cố
Tây Lương là trời của Vi Vi, nên khi cô biết tin mình có thai, trong
lòng ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào. Cô bỏ qua cơ hội được thăng tiến
trong sự nghiệp, bất chấp lời đàm tiếu của người đời, chỉ yên phận làm
vợ bé của ông. Cô sống trong biện thự Cố Tây Lương tặng chờ ngày sinh
nở, mỗi ngày đều hát cho Bé Cưng chưa chào đời trong bụng nghe.
Vi Vi cứ tưởng rằng mình sẽ hạnh phúc như thế cả đời, thế nhưng cô quên
mất rằng mình chỉ là một người mẹ đơn thân, còn Cố Tây Lương là người
đàn
ông hoàn hảo đẹp trai phong độ ngời ngời. Cố Tây Lương cũng tưởng rằng cô
bé mà mình thích sẽ chẳng bao giờ lớn, ông lơ là những điều hoàn mĩ mà
những cô thiếu nữ mới lớn đặt trọn tâm tư theo đuổi, bao gồm cả tình yêu.
Lần đầu họ cãi nhau là vì Vi Vi nhìn thấy Cố Tây Lương đưa bạn gái cũ xuất
hiện trong sự kiện thuộc hoạt động kinh doanh trên truyền hình. Người
phụ nữ kia đứng bên ông ngẩng đầu cười kiêu ngạo. Vi Vi uất ức, cô bất
chấp mình đang mang thai, vác vật nặng ném hỏng ti vi mấy chục ngàn tệ.
Nhìn những mảnh vỡ vung vãi khắp phòng, Cố Tây Lương lần đầu tiên chau
mày với Vi Vi. Dù có tranh cãi thế nào, Cố Tây Lương cũng kéo Vi Vi mắt
đong đầy nước vào lòng. Ông nghĩ, cô ấy vẫn là một cô bé, rồi sẽ có một
ngày cô lớn lên cô sẽ hiểu, giới giải trí có rất nhiều vở kịch, tình yêu không phải là tất cả của cuộc đời.
Từ đó về sau, Vi Vi trở
nên rất nhạy cảm, cô cẩn thận hỏi han lịch trình hàng ngày của Cố Tây
Lương, rồi sau đó mặt lạnh như tiền vác bụng to xuất hiện trước ống
kính, hoặc bất ngờ đột kích công ty của Cố Tây Lương. Tuy Cố Tây Lương
không nói gì, nhưng từ những nghi ngờ và suy đoán. Vi Vi có thể cảm thấy tro tàn tình yêu càng lúc càng xa. Cô không chịu nổi tất cả những người phụ nữ xuất hiện phía sau Cố Tây Lương, kể cả cô thư ký và nữ nhân
viên. Cứ hết lần này đến lần khác, trong cuộc đấu bảo vệ tình yêu, hai
người đều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Vi Vi nhiều lần có dấu hiệu
sảy thai, thường xuyên phải nhập viện. Cố Tây Lương không thấy có hy
vọng gì vào tương lai của hai người, ông cũng không an ủi cô nhiều quá,
chỉ để lại cho Vi Vi đang nằm trên giường bệnh một câu, nếu không còn
con nữa, thì hai người họ cũng kết thúc.
Quả nhiên Vi Vi
không còn gây gổ nữa, cô trở nên yên lặng hơn rất nhiều. Cố Tây Lương
không phải là không có cô thì không được, còn cô nếu không có Cố Tây
Lương, thì cả thế giới này đều sụp đổ.
Ngày Cố Nặc Nhất ra
đời, Cố Tây Lương đang họp ở Hongkong. Trong khoảng khắc nghe thấy tiếng khóc của con, Vi Vi trên bàn mổ rơi nước mắt. Vi Vi phải mổ để lấy con
ra, vết rạch trên cơ thể không đau bằng vết thương trong tim. Vi Vi nằm
phòng VIP trong bệnh viện, có y tá cao cấp chăm sóc, nhưng cô không ngủ
được, cô mở mắt trân trối chờ Cố Tây Lương. Cô chờ đến sau nửa đêm mới
nghe tiếng bước chân vội vã của cha đứa bé.
Dù Cố Tây Lương đã có hai đứa con, nhưng đây là đứa con trai đầu tiên của
ông ta. Ông dịu dàng gọi đứa bé hai tiếng "cục cưng". Sự ra đời của đứa bé
phá tan mối ngăn cách ảm đạm giữa hai người, Cố Tây Lương đặt tên cho
cục cưng là Cố Nặc Nhất, hứa hẹn với Vi Vi và cục cưng rằng đời này họ
là những người ông yêu nhất.
Nhờ có Cố Nặc Nhất, sau khi ra
viện Vi Vi có ngay một chi phiếu năm triệu tệ vào tài khoản cùng với hai ngôi nhà và cả chiếc nhẫn kim cương cô ao ước từ lâu. Cô giữ gìn những
thứ Cố Tây Lương tặng mình, ảo tưởng một ngày được gả vào nhà họ Cố. Thế nhưng Cố Tây Lương càng ngày càng bận rộn, cơ hội gặp ông của Vi Vi
càng lúc càng ít. Cố Nặc Nhất đang bi bô tập nói chỉ biết gọi mẹ, Vi Vi
dạy cậu gọi bố rất nhiều lần mà cậu vẫn không học được. Khi Cố Nặc Nhất
mơ mơ hồ hồ gọi được tiếng "bố" thì Vi Vi vội vàng gọi điện ngay cho Cố
Tây Lương. Thế nhưng Cố Tây Lương chỉ mệt mỏi nói với cô rằng, ông còn
phải quay phim, phải quản lý công ty, khi nào rảnh sẽ về nhà thăm hai mẹ con họ.
Vi Vi mười tám tuổi dắt theo con nhỏ, muốn trở về
làm người mẫu khó càng thêm khó, cô ở cùng với hai ba người giúp việc
trong ngôi biệt thự rộng lớn, cuộc sống của cô cứ nhàm chán đơn điệu như thế, trong khi trên ti vi, đài báo, khắp nơi đều thấy đăng bài đăng ảnh đưa tin về Cố Tây Lương.
So với việc vò võ phòng không,
việc làm Vi Vi không thể chịu đựng nổi hơn nữa thực sự chính là những
scandal không ngừng của Cố Tây Lương. Đủ loại nữ minh tinh lũ lượt xuất
hiện, thổ lộ trực tiếp ngấm ngầm đưa tình đều có cả, khiến Vi Vi cực kỳ
bất lực. Rất lâu rồi cô không gặp ông, chỉ cần gọi điện thoại nhắc đến
những việc này với Cố Tây Lương, là y như rằng hai người cãi vã. Cố Tây
Lương chán ghét cô không tin cậy ông, còn Vi Vi không tin bất cứ lời nào ông nói.
Cô chi tiêu hoang phí tiền của Cố Tây Lương, cô
mua quần áo đắt tiền, mua trang sức giá trên trời, nhưng ăn ngon mặc đẹp cũng không bù đắp được khoảng trống trong tim. Dù cô có làm thế nào
cũng không thu hút được sự chú ý của ông nữa, ông đã hứa sẽ cưới cô,
nhưng đã nửa năm trôi qua, Cố Tây Lương vẫn chưa thực hiện lời hứa ban
đầu. Vì tức giận, cô bỏ tiền thuê một người mẫu nam cùng chụp một bức
ảnh rất ám muội gửi cho Cố Tây Lương. Cô tưởng rằng Cố Tây Lương sẽ nổi
cơn ghen tưởng rằng Cố Tây Lương sẽ lo lắng cô bỏ đi. Nhưng không, cái
gì cũng không. Nửa tháng sau, Vi
Vi gặp được Cố Tây Lương, nhưng tất cả đã không như cô tưởng nữa.
"Vốn tưởng rằng em ngây thơ đáng yêu, nửa đời sau này cùng sống với em cũng
không tệ, thế nhưng anh đã quên mất rằng em đang ở tuổi thanh xuân, ở
bên một gã đàn ông sắp bốn mươi như anh thật không công bằng, em có
quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình."
Vi Vi ngây người, chẳng qua cô chỉ giận dỗi ông một chút thôi, nào ngờ lại bị hiểu lầm. Nhưng tính cách cô quật cường như thế, sao có thể cho phép bản thân mình trở thành kẻ thua cuộc trước mặt ông được: "Cố Tây Lương, anh nào có vì hạnh phúc của tôi, chính là tôi trói buộc anh mua vui
hưởng lạc thì
đúng hơn nhỉ?"
Không ai ngờ được rằng
không khí hòa hoãn bỗng chốc đóng băng, lại dấy lên những trận cãi vã
triền miên. Họ cãi nhau mệt rồi, Vi Vi ngồi trên ghế bành khóc trong bất lực: "Cố Tây Lương, tôi chỉ hy vọng được ở bên anh mà thôi, tại
sao lại khó đến vậy?"
Tại sao lại khó đến vậy? Cố Tây Lương cũng không biết, những cảm giác đẹp
đẽ ban đầu đâu cả rồi? Họ yêu nhau như thế mà sao không thể cùng nhau đi hết con đường.
Cuối cùng Cố Tây Lương cũng ra đi, Vi Vi cho người giúp việc nghỉ hết, một mình trong căn biệt thự trống không, từ
sáng tới tối cô ôm Cố Nặc Nhất khóc. Cô ăn uống không điều độ nên không
đủ sữa, Cố Nặc Nhất thường xuyên ăn không đủ no. Cục cưng dần lớn lên
trong cuộc chiến giằng co giữa hai người. Trong ký ức của cục cưng, cái
nhà này có mẹ mà thôi.
Vi Vi tưởng rằng hai người chiến
tranh lạnh vài ngày sẽ trở lại như lúc ban đầu, nhưng những gì cô đợi
được chỉ là luật sư của Cố Tây Lương cùng với một bản thỏa thuận chia
tay trong hòa bình, mười triệu tệ tiền chia tay, cộng thêm chi phí nuôi
dưỡng Cố Nặc Nhất, những điều khoản dày đặc dài dằng dặc. Thế nhưng Vi
Vi cảm thấy bản thân mình thật thất bại, đối với cô mà nói, thua mất
tình yêu là thua mất tất cả. Vi Vi không cam lòng, tại sao đứng trước
tình yêu cô điên cuồng bất lực, còn Cố Tây Lương vĩnh viễn vẫn luôn thản
nhiên bình tĩnh?
Vi Vi không muốn cứ thế kết thúc, cô muốn cố gắng thêm một lần cuối
cùng. Vi Vi cố ý khoe khoang trước báo chí truyền thông chiếc nhẫn kim cương
khổng lồ kia, bất ngờ đem tin tức mình sắp kết hôn với Cố Tây Lương tung ra trước công chúng. Cô nghĩ Cố Tây Lương cực kỳ giữ thể diện, một khi
cô đã công khai chuyện này trước truyền thông, ông có thể không lấy cô
hay sao? Thế nhưng cô đã nhầm, đàn ông sợ nhất là người phụ nữ vì yêu mà điên cuồng.
"Vi Vi, tôi sắp không nhận ra em được nữa rồi, tại sao em lại cực đoan như
vậy? Em làm thế, sau này, chúng ta sẽ thành người xa lạ."
Điều còn làm Vi Vi không thể chịu nổi hơn nữa chính là Cố Tây Lương đã đính
hôn với một cô gái con nhà giàu có, đến ảnh cưới cũng đã chụp xong xuôi
cả rồi. Cô gái nhà giàu đó không trẻ bằng cô, không đẹp bằng cô, nhưng
cô ta lại có được thứ mà cô khao khát nhất.
Cố Tây Lương
trước kia tình sâu nghĩa nặng giờ đã thành kẻ phụ tình, ấy thế mà cô còn sinh con cho cái kẻ phụ tình ấy. Thấy ảnh cưới của họ trên tạp chí, Vi
Vi cứ hết lần này đến lần khác chất vấn Cố Tây Lương: "Tại sao lại kết
hôn với người khác? Anh đã tặng em nhẫn kim cương, còn đặt tên cho con
là Nặc Nhất, anh quên cả rồi sao? Anh từng nói, cả đời này sẽ chỉ yêu em và con
thôi mà."
Cố Tây Lương chỉ nói: "Nhẫn kim cương
chẳng có nghĩa lý gì cả, anh rất yêu em và cục cưng, nhưng cuộc sống bên các người quá mệt mỏi, anh không thể
lấy em được."
Cố
Tây Lương giải thích đơn giản ngắn gọn khiến trong nháy mắt lòng Vi Vi
tan nát, cô không chịu nổi cảnh Cố Tây Lương cùng người phụ nữ khác kết
hôn. Cô ôm Cố Nặc Nhất đi làm chương trình, quay tiết mục, cô cố ý không hóa trang để bản thân mình trông thật yếu ớt tiều tụy.
"Mẹ
ơi, mình về nhà được không, Bé Cưng không cần bố, Bé Cưng chỉ cần mẹ
thôi." Dường như cậu bé linh cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra,
nên năn nỉ khuyên Vi Vi.
Vi Vi chưa đầy hai mươi tuổi ôm chặt lấy con trai: "Tại sao lại không cần?
Mẹ phải cho người trong cả thiên hạ này biết rằng con là con trai của Cố Tây
Lương."
Chương trình lần đó tựa như một quả bom nổ tung trong giới giải trí. Người
trong ngoài giới đều thảng thốt bất ngờ. Vi Vi trong chương trình rớt
nước mắt khóc kể chuyện Cố Tây Lương vứt bỏ vợ con, đây cũng là lần đầu
tiên Cố Nặc Nhất xuất hiện trước giới truyền thông.
Bởi Vi
Vi quyết liệt như thế nên chuyện tình của Vi Vi và Cố Tây Lương gây sóng gió khắp cả thành phố. Đối mặt với giới truyền thông, Cố Tây Lương giữ
im lặng, cũng không hề biện bạch câu nào đối với những lời buộc tội chì
chiết của Vi Vi. Vi Vi trở thành người mẹ đơn thân đáng thương trong mắt công chúng, chỉ có điều lần cáo buộc này không khiến cho Cố Tây Lương
thân bại danh liệt mà chỉ thành đề tài bàn tán trong lúc trà dư tửu hậu
mà thôi.
Vi Vi không cứu vãn được tình yêu của Cố Tây Lương, chỉ trong một đêm cô từ người phụ nữ hạnh phúc nhất trở thành người phụ nữ nực cười nhất. Cô đến quán rượu tìm say, say rồi lại quấn quýt cùng
những người đàn ông khác. Cô buông thả họ nồng nhiệt, muốn tìm được cảm
giác dựa dẫm quen thuộc lúc xưa, nhưng ngoài một đêm say sưa chìm đắm
thì chẳng còn chút gì lưu lại.
Những hành vi trụy lạc của Vi Vi cuối cùng cũng khiến Cố Tây Lương có phản ứng. Thông qua luật sư,
ông tuyên bố với báo giới thừa nhận thân phận con riêng của Cố Nặc Nhất, thế nhưng không thể trở lại như cũ với Vi Vi. Tuyên bố rất chính thức,
cũng rất vô tình.
"Em là phụ nữ, mang theo con nhỏ sẽ khó lấy chồng, huống hồ Bé Cưng là
cốt nhục của nhà họ Cố, dĩ nhiên phải để Cố Tây Lương tôi nuôi dưỡng."
Vi Vi lạnh lùng cười khẩy:"Chẳng lẽ anh muốn tôi đưa Bé Cưng cho anh để nó chịu sự ngược đãi hành hạ của vợ anh chắc? Tục ngữ nói, chẳng thà theo
mẹ ăn mày, còn hơn dựa dẫm người cha có tiền."
"Vi Vi, có phải tôi nói hơi uyển chuyển nhẹ nhàng nên em coi thường không?
Làm sao Bé Cưng có thể sống cùng với một người mẹ chẳng biết liêm sỉ như em? Mấy tấm ảnh kia của em tung đầy trên báo, em muốn Bé Cưng
không thể ngẩng mặt làm người hay sao?"
Thì ra là sợ cô làm hư Bé Cưng. Họ từng yêu thương nhau biết bao, vậy mà
giờ đây lại dùng lời nói tổn thương lẫn nhau. Bởi Vi Vi cứ nhất quyết không chịu, nên Cố Tây Lương không đạt được ý nguyện đưa Cố Nặc Nhất đi.
Khi ấy Cố Nặc Nhất trốn trong phòng ở tầng ba, trông thấy Cố Tây Lương lái
xe xa xỉ đến rồi lại đi, cha cậu chẳng hề nói với cậu một lời.
Lần xuất hiện trên truyền hình đó khiến dáng vẻ đáng yêu của cậu bé Cố Nặc
Nhất lọt vào mắt xanh bao người. Từ đó những lời mời quảng cáo tới tấp
bay đến liên tục. Vi Vi biết Cố Tây Lương không muốn Cố Nặc Nhất xuất
hiện trong giới giải trí, nhưng cô cứ cố tình nhận lời cho Cố Nặc Nhất
đóng quảng cáo.
"Mẹ ơi, con không thích đóng quảng cáo đâu, con không thích diễn kịch,
con chỉ muốn đi khu vui chơi thôi."
"Bé Cưng, chỉ có lên ti vi cha con mới nhìn thấy con, cha con nhìn thấy rồi
sẽ về nhà."
Từ đó, Cố Nặc Nhất không còn náo loạn nữa, cậu nở nụ cười khiến ai nhìn
cũng yêu quý, cố gắng làm cho mọi người vui vẻ. Các bạn nhỏ ở nhà trẻ
đều có cha, cậu cũng muốn được giống các bạn ấy, cậu cũng muốn có cha.
Cố gắng của Cố Nặc Nhất cuối cùng cũng được đền đáp, Cố Tây Lương đặc biệt sắp xếp tới thăm cậu, nhưng đều chọn lúc Vi Vi không ở bên cạnh mới
đến. Rốt cuộc cậu có thể nhìn thấy Cố Tây Lương ở khoảng cách gần, thì
ra cha của cậu cao lớn đẹp đẽ đến vậy. Cố Tây Lương hỏi Cố Nặc Nhất:
"Con có
muốn sống cùng cha không? Nhà của cha rất lớn, cha có rất nhiều đồ chơi."
"Cha có thể sống cùng với mẹ con con không? Các bạn nhỏ khác đều sống
cùng cả cha và mẹ."
Cố Tây Lương mỉm cười không đáp, ông xoa đầu Cố Nặc Nhất, rút từ túi trong người ra mấy phong sô cô la: "Cha đến vội vàng, quà cho con đây, lần
sau cha đưa con đi công viên Disney chơi nhé."
Thế nhưng từ đó về sau, Cố Tây Lương rất ít khi xuất hiện, Vi Vi nói với Cố
Nặc Nhất: "Cha con lại có con trai rồi, ông ấy không cần con nữa đâu."
Cố Nặc Nhất tưởng rằng Cố Tây Lương thực sự không cần cậu nữa, cậu không
biết rằng vì oán hận nên Vi Vi không cho hai cha con họ gặp nhau. Cố Nặc Nhất lại càng ra sức làm vẻ mặt đáng yêu trước ống kính. Cố Nặc Nhất bé bỏng tin rằng chỉ có như vậy cha cậu mới lại thích cậu, lại cần cậu.
Năng lực diễn xuất của cậu mang đến cơ hội làm DJ nhỏ trên truyền hình.
Cũng vào lúc này, Cố Nặc Nhất tình cờ gặp được Diêm Tiểu Đóa.
Cố Nặc Nhất đợi mãi mà không thấy cha tới, khi không có ai chỉ biết trốn
vào một góc lẳng lặng rơi lệ. Diêm Tiểu Đóa khi ấy luôn vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói: "Bé Cưng đừng khóc nữa, cứ coi như cha cậu cũng giống như cha
tớ, đã qua đời rồi đi... sao cậu cứ khóc mãi thế, còn khóc nữa thì đồ ăn vặt sẽ bị tớ ăn hết đấy nhé." Cô sẽ đưa kẹo đến tận miệng cậu, cô sẽ
dùng chiếc khăn xinh đẹp sạch sẽ lau hết nước mắt và nước mũi cho cậu.
Vi Vi nói, nụ hôn tượng trưng cho sự ấm áp, nụ hôn tượng trưng cho thích
và yêu. Cậu thích Diêm Tiểu Đóa xinh đẹp như búp bê tây, cậu đem tất cả
sô cô la của mình tặng cho Diêm Tiểu Đóa, cậu thơm vào má cô bé búp bê
tây ấy. Hai đứa trẻ làm việc cùng nhau gần một năm, rồi sau đó tách ra.
Mới đầu cô bé và cậu bé còn thỉnh thoảng gọi điện thoại, sau đó thì mất
liên lạc. Thế nhưng Cố Nặc Nhất luôn cất giữ cả một hộp đựng đầy ảnh
chụp chung của cậu với Diêm Tiểu Đóa.
Vì thích cô, cậu hỏi
thăm tin tức của cô khắp nơi, biết được cô không còn xinh đẹp như khi
còn nhỏ nữa, kết quả học tập của cô rất kém, mẹ cô cũng đã qua đời. Cô
bé ấm áp ấy dần dần chìm nghỉm trong giới giải trí, còn cậu, vì thân
phận đặc biêt, vẫn cứ nổi như cồn trước màn ảnh rộng. Vi Vi nghe nói Cố
Tây Lương cho đứa con trai nhỏ đi học trường quý tộc, cũng bỏ ra một
khoản tiền lớn cho Cố Nặc Nhất vào học trường quý tộc. Cô muốn cho Cố
Tây Lương thấy đứa con mình nuôi dưỡng ưu tú đến chừng nào. Lũ trẻ học
trường quý tộc đều rất kiêu ngạo, chẳng đứa nào vừa mắt đứa nào.
"Cố Nặc Nhất, mẹ mày là đồ giẻ rách, mẹ mày là xe buýt công cộng, mẹ
mày là người phụ nữ bẩn thỉu nhất trên thế giới."
Ngày đầu tiên đi học Cố Nặc Nhất đã đánh nhau với bạn cùng bàn. Cậu bạn
cùng bàn không phục, hôm sau đi học đã mang ảnh tải về từ trên mạng quẳng
lên bàn học của Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất không dám tin người đàn bà lẳng lơ trong ảnh là mẹ của mình. Tiếng bạn cùng lớp cười nhạo đến rát tai,
lần đầu tiên cậu bé trốn học, cậu chạy về nhà nhưng không tìm thấy Vi
VI. Cậu ngồi trên ghế bành trong biệt thự đợi, đợi mãi, cho đến hai giờ
sáng mới thấy Vi Vi say khướt được một người đàn ông lạ mặt dìu vào nhà.
Người đàn ông lạ mặt đó nhìn Cố Nặc Nhất, nói một câu:
"Thật mất hứng" rồi đi mất. Cố Nặc Nhất rót một ly trà giải rượu cho Vi
Vi, Vi Vi không uống, cô say đến bất tỉnh nhân sự. Vi Vi dựa vào ghế
bành ngủ thiếp đi, trên người thoang thoảng mùi thuốc lá. Khi tỉnh dậy,
Vi Vi mới phát hiện ra Cố Nặc Nhất đã về nhà: "Sao con lại không ở
trường? Mẹ cứ tưởng thứ sau con mới về cơ
mà."
"Mẹ, hôn một người, rốt cuộc là tượng trưng cho điều gì?"
Vi Vi sững sờ, vẳng đến tiếng cười thê lương: "Hôn à? Có lẽ là tình yêu
chăng? Cũng có thể... chẳng là gì cả."
Cố Nặc Nhất ném mấy bức ảnh trước mặt Vi Vi: "Mẹ từng nói, nụ hôn tượng
trưng cho sự ấm áp, nụ hôn tượng trưng cho thích và yêu. Vậy những thứ
này là gì?! Thì ra tình yêu của mẹ lại tùy tiện như vậy, tình yêu của mẹ rẻ
rúng như vậy!"
Vi Vi không thể chịu nổi sự sỉ nhục
của con trai, cô tát Cố Nặc Nhất một cái: "Có khó coi hơn nữa thì mẹ
cũng là mẹ của con, con không có quyền trách
móc mẹ."
"Con cứ tưởng là cha có lỗi, giờ mới hiểu thực ra nguyên nhân là do mẹ! Mẹ
khiến cho con cảm thấy nhục nhã, con không muốn nhìn thấy mẹ nữa!"
Cố Nặc Nhất lao ra khỏi cửa, lòng bàn tay Vi Vi nóng như lửa đốt, những
bức ảnh rơi đầy trên đất thật nhức mắt. Chỉ vì Cố Tây Lương tuyệt tình
nên mới khiến cuộc đời cô trở nên tan nát thế này. Cô nhặt nhạnh những
bức ảnh, xé tan từng bức một. Trên ảnh, cô điên cuồng ôm hôn những người đàn ông khác nhau, mỗi bức đều chẳng khác gì hình chụp trong phim cấp
ba.
Nụ hôn tượng trưng cho điều gì ư? Hẳn là oán hận và phóng túng. Từ trước
tới giờ cô chưa từng cảm nhận được sự ấm áp giữa môi và răng. Ban đầu cô
dây dưa với những người đàn ông đủ loại, chỉ là để chọc tức Cố Tây
Lương, về sau mới phát hiện ra rằng cô đã đánh mất chính mình. Cô muốn
tìm kiếm cảm giác yên lòng trong năm xưa từ những nụ hôn khác nhau,
nhưng không hề, không hề thấy, chỉ để lại những tiếng xấu không thể xóa
mờ.
Cô cố gắng bưng bít tin tức với Cố Nặc Nhất, tưởng rằng
cô không nói thì cậu sẽ chẳng bao giờ biết. Thế nhưng cô sai lầm rồi,
những hình ảnh xấu xí của mình ào ạt xuất hiện trước mặt con trai, cô
trở thành người khiến con trai cảm thấy nhục nhã nhất.
Từ đó về sau Cố Nặc Nhất trở nên lạnh lùng, cậu không thích tiếp xúc với
người khác, ngoại trừ đi học thì là quay phim, quay quảng cáo. Cậu âm
thầm liên lạc với Cố Tây Lương, cũng gặp lại cha mình. Cố Tây Lương vẫn
phong lưu hào hoa như trước, có chăng chỉ thêm vài sợi tóc bạc trên đầu. Cố Nặc Nhất từng đến làm khách ở nhà họ Cố. Trong ngôi nhà xa lạ, cậu
cảm nhận được sự khó chịu và đề phòng từ những em trai em gái cùng cha
khác mẹ. Cuối cùng Cố Nặc Nhất đã hiểu, từ trước tới giờ cậu luôn nằm
mơ, một giấc mơ không thể thành hiện thực, cha không bao giờ thuộc về
cậu, thân phận của cậu vĩnh viễn chỉ là con ngoài giá thú.
Cố Tây Lương muốn đưa cậu về nhà họ Cố sinh sống, nhưng Cố Nặc Nhất từ
chối. Nếu đi đến đâu cũng phải ngụy trang, thì chẳng thà một thân một
mình còn được tự do tự tại.
Vi Vi vẫn cứ thay đàn ông như
thay áo hòng tìm kiếm hơi ấm năm nào, Cố Nặc Nhất vẫn cứ chịu đựng những lời đàm tiếu của bạn học cũ. Năm 18 tuổi, Cố Tây Lương hỏi cậu có muốn
ra nước ngoài du học hay không, Cố Nặc Nhất nhận lời.
Học
tập nơi đất khách quê người khiến cậu tạm thời rời xa được được chốn thị phi ồn ã. Bốn năm sau, cậu về lại Bắc Kinh giờ đã trở nên hơi xa lạ. Cố Tây Lương không mong muốn con trai mình ở lại trong giới giải trí,
nhưng Cố Nặc Nhất rất ghét người chưa từng quan tâm đến cậu can thiệp
vào cuộc đời cậu, thế nên cậu cứ cãi lại, chọn lựa ở lại trong giới giải trí đó. Lấy hình tượng sát thủ trái tim thiếu nữ xuất hiện chói lọi, Cố Nặc Nhất có góc khuất trái tim mà không ai tiếp cận nổi. Anh ghét diễn
cảnh hôn với bạn diễn nữ, thà bỏ diễn
chứ nhất định không chịu thỏa hiệp. Bởi vì mỗi lần như thế, anh đều nhớ đến
hình ảnh khó coi của Vi Vi trong những bức ảnh kia. Anh cảm thấy những nụ hôn đó thật kinh tởm.
Sau đó, cuối cùng Vi Vi cũng ngừng công cuộc kiếm tìm trụy lạc của mình,
năm 40 tuổi bà kết hôn. Dù Cố Nặc Nhất không nói gì, nhưng anh cũng thở
phào nhẹ nhõm. Vi Vi là mẹ của mình, dù có oán hận cũng không muốn nửa
đời sau của bà phải cô độc thê lương. Ân oán của họ đã kết thúc khi xảy
ra cái chết ngoài ý muốn của Cố Tây Lương.
Cố Nặc Nhất cứ
tưởng Vi Vi sẽ đắc chí vui mừng, nhưng không, cứ mỗi buổi hoàng hôn khi
ánh chiều tàn bị đêm đen xâm lấn, Vi Vi luôn ngồi trong phòng thẫn thờ:
"Nếu khi ấy mẹ không cứng đầu, không bất an như thế, có lẽ giờ đã
hạnh phúc."
Tang lễ của Cố Tây Lương rất long trọng, năm người con trai con gái của ông
đều có mặt trong đám tang, nhưng chỉ có Cố Nặc Nhất là thu hút sự chú ý
của mọi người nhất. Bởi vì chỉ có anh là con ngoài giá thú. Hai trăm
triệu di sản là một con số không nhỏ, nhưng điều kiện kèm theo di sản là anh không được cưới người phụ nữ làm việc trong giới giải trí. Anh hiểu ý của Cố Tây Lương, ông hy vọng anh có thể có một hạnh phúc bình dị và
đơn giản.
Sau tang lễ, rõ ràng tinh thần Vi Vi cực kỳ đi
xuống. Cố Nặc Nhất bao lần bắt gặp bà cầm bức ảnh năm xưa, ngắm mãi ngắm mãi rồi khóc. Thì ra mẹ anh vẫn còn yêu người được gọi là cha anh kia,
cho đến khi Cố Tây Lương chết, Vi Vi mới tháo bỏ lớp ngụy trang. Cố Nặc
Nhất lưu giữ hình ảnh ấy vào trong mắt. Anh tự cảnh cáo mình rằng, nếu
thích ai thì phải cố gắng giữ lấy, không được hoài nghi, không được yếu
hèn.
Cố Nặc Nhất bỏ qua di sản hai trăm triệu rồi kết hôn.
Không có số tài sản đó anh vẫn sống rất hạnh phúc. Cho dù đến năm gần 30 tuổi trở thành ngôi sao điện ảnh, anh vẫn không nhận diễn cảnh hôn. Đến tận bây giờ, anh cũng chỉ hôn người thân mà thôi.
Trong mắt Cố Nặc Nhất, hôn là một sự chia sẻ, dù là diễn kịch, đóng phim cũng
không thể. Thuở ban đầu của hôn bao giờ cũng là ấm áp, thuở ban đầu của
hôn là thích, là yêu.