- Trang chủ
- Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
- Chương 112
Tác giả: Phong Tây Tiễn Tiễn
Edit:..Lam Thiên..
Đầu hạ, bầu trời thập phần sạch sẽ, ánh nắng ấm áp, mang đến một chút nhiệt ý.
Hạ Thính Ngưng hơi hơi nghiêng người dựa vào giường, trên bàn trà nhỏ đặt mười xấp lụa tính chất mềm mại, vải dệt màu sắc sáng mịn. Đây là vải dệt sáng nay chưởng quầy ‘Tuyết Đoàn Phường” tự mình đưa tới, là vài dệt mới nhuộm mới nhất đầu hạ
Đây cũng là lượng vải đầu tiên vừa mới nhuộm xong còn chưa đem ra thị trường bán mà là đưa đến chỗ nàng trước.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng sờ qua chất liệu vải, Hạ Thính Ngưng vừa lòng lật xem, chỗ vải dệt này phần lớn đều là màu lạnh, thích hợp cho nam tử mặc.
Mấy ngày gần đây nàng cũng nhàn rỗi vô sự, lại vừa vặn đnghĩ đến chuyện mặc quần áo theo thời tiết nên nàng liền nghĩ tới muốn tự tay cấp Dung Cẩn làm vài mấy bộ xiêm y mùa hạ, đương nhiên, Vân Nhi và Kỳ nhi bọn họ cũng là giống nhau muốn có.
Trong lúc Hạ Thính Ngưng lòng tràn đầy vui vẻ chọn vải dệt, Lục Vu liền đẩy nhẹ cửa phòng ra, phúc thân nói “Thế tử phi, thiếu gia đến.”
Vân Nhi đến? Hạ Thính Ngưng nghe vậy cười, vội vàng nói“Mau cho đệ ấy vào.” Dứt lời nàng liền đứng dậy bước xuống giường đi giày thêu.
Hạ Tử Vân dưới sự dẫn đường của Lục Vu bước vào trong phòng, một thân trường sam màu xanh đậm hiện khiến hắn có vẻ có chút ổn trọng, sau khi Hạ Tử Vân vào nhà, Hạ Thính Ngưng liền ra nghênh đón.
Nhiều ngày không thấy đệ đệ, tất nhiên trong lòng nàng có chút tưởng nhớ.
Hạ Tử Vânlay động hai má có chút mảnh khảnh, làm nũng nói “Tỷ tỷ.”
Hạ Thính Ngưng lôi kéo hắn đi tới sạp nhỏ ngồi xuống, lại phân phó Lục Vu đi lấy chút hoa quả mang tới. lúc này mới cười hỏi đệ đệ tình hình gần đây “đệ và mẫu thân gần đây thế nào? Y thực ( cơm áo) có đầy đủ?”
Hiện tại nàng đã gả làm thê tử người ta, tuy rằng mỗi ngày ở trong vương phủ cũng không chuyện gì bận bịu, nhưng lúc rảnh rỗi cũng không thể trở về Hạ phủ thăm người nhà. Dù sao ở tại triều đại này, nếu nữ tử đã lập gia đình mà cứ ba ngày năm bữa lại chạy về nhà mẹ đẻ, vậy sẽ bị người ta hiều thành nàng là ở phu gia chịu ủy khuất.
Hạ Tử Vân nháy nháy mắt to nói “Đệ và mẫu thân đều tốt, y thực cũng không thiếu. Mẫu thân bảo tỷ không cần lo lắng.”
Tỷ tỷ mặc dù đã xuất gả, nhưng chuyện trong viện đã có vài tỳ nữ đắc lực thu xếp. Ăn mặc gì đó đều có người cung ứng, cũng không có gì cần quan tâm, ngược lại ngân phiếu mỗi tháng tỷ tỷ phái người đưa đến cho mẫu thân, vẫn luôn chưa có cơ hội sử dụng tới.
Hạ Thính Ngưng yên tâm gật gật đầu “Vậy là tốt rồi, nếu trong nhà thiếu cái gì, đệ phái người qua đây nói một tiếng.”
Thời điểm tỷ đệ hai người nói chuyện, Lục Vu bưng một mâm đựng trái cây tươi mới đi vào.
Mâm đựng trái cây đặt trên bàn trà tỏa ra một chút khí lạnh, trên hoa quả thoạt nhìn tiên diễm ướt át còn nhiễm một ít bọt nước óng ánh trong suốt.
Hạ Thính Ngưng đem mâm đựng trái cây đẩy đẩy lên phía trước, nói “Vân Nhi, nếm thử hoa quả này, tỷ tỷ đã sai người đem tới hầm băng để qua một hồi.” Hiện tại vừa vặn để ăn.
Hạ Tử Vân vui vẻ cầm lấy quả việt quất quan sát một lát, loại quả này có màu lam hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tò mò bỏ vào miệng một cái, ân, chua chua ngọt ngọt, có chút giống quả mâm xôi, nhưng lại không nhuyễn giống quả mâm xôi. Bất quá ăn rất ngon.
Hạ Thính Ngưng cười nhẹ nói “ Qủa việt quất này mới thu thập hôm nay, số lượng không nhiều lắm, nếu như đệ thích đợi lát nữa mang về một chút.”
Hạ Tử Vân phồng má cười tít mắt gật đầu đồng ý hoàn toàn là một bộ dáng của tiểu hài tử, cũng chỉ có ở trước mặt Hạ Thính Ngưng và Thủy thị, hắn mới có thể bày ra tính trẻ con như vậy.
Hạ Thính Ngưng dùng que trúc xiên một miếng hoa quả đã cắt, vừa ăn vừa nói “Hôm nay xuất môn du ngoạn rất cao hứng sao?”
Hôm qua mẫu thân sai người đến truyền tin, nói sáng nay đệ đệ muốn cùng bạn cùng lớp ra ngào đi chơi, lúc trở về vừa vặn có thể đến vương phủ đến nhìn nàng. Cho nên Hạ Thính Ngưng mới vừa có câu hỏi này.
Hạ Tử Vân nghiêng đầu, tiếp tục cắn việt quất nói “Cũng được, chỉ là đến ngoại ô cưỡi ngựa, cũng không có gì mới mẻ.”
Nếu tỷ tỷ ở đó thì tốt rồi, vậy bọn họ có thể bắt thỏ làm cơm dã ngoại.
Hạ Thính Ngưng cười nhẹ không nói, đệ đệ cùng bằng hữu ở chung như thế nào, đó là chuyện hắn nên tự học, nàng làm tỷ tỷ, cũng chỉ có thể theo hắn nhắc nhở hai câu.
Hạ Thính Ngưng lộ ra một chút tươi cười nói “Ngọ thiện đệ ở đây dùng đi, tỷ tỷ sai người đi qua nói một tiếng với mẫu thân.”
Hạ Tử Vân nghe vậy tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
Thời điểm dùng bữa trưa, Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần đối với Hạ Tử Vân đến đều tỏ vẻ hiếu kỳ rất lớn. Hai cái thân mình phì đô đô bất chợt vòng quanh Hạ Tử Vân.
Hai đôi mắt đen lúng liếng lóe lên ánh sáng kỳ dị, đại ca nói đây là đệ đệ của đại tẩu, coi như là ca ca của bọn họ, muốn cùng hắn hảo hảo ở chung.
Bách Lí Dung Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn Hạ Tử Vân giống như đúc Hạ Thính Ngưng, nhất thời liền đối với ca ca đột nhiên toát ra này có phần cảm giác thân thiết, lôi kéo ống tay áo của hắn nói “Ca ca, bộ dạng của ca ca thật giống đại tẩu.”
Hạ Tử Vân đưa tay vuốt ve mặt, mang theo một chút tự hào nói “Đương nhiên, ta chính là đệ đệ của tỷ tỷ.”
Ở trong lòng Hạ Tử Vân, Hạ Thính Ngưng cơ hồ là không có gì không làm được, là người hắn bội phục và tôn kính nhất, có người khen hắn và tỷ tỷ lớn lên giống nhau, hắn tất nhiên là rất cao hứng.
Năm nay Hạ Tử Vân bất quá mới mười một tuổi, cùng hai cái tiểu phì đoàn chín tuổi rất nhanh liền ở chung vô cùng hòa hợp, nghiễm nhiên có một bộ dáng tiểu ca ca.
Cơm trưa được chuẩn bị vô cùng phong phú, không hề thiếu chính là đồ ăn Hạ Tử Vân thích ăn. Hạ Thính Ngưng không ngừng gắp đồ ăn vào bát cho đệ đệ, nói là gần đây hắn có chút gầy, nên hảo hảo bồi bổ mới được.
Đồng thời Hạ Thính Ngưng cũng không có quên gắp đồ ăn trên bàn cho hai tiểu phì đoàn đang trông ngóng kia, tiểu hài tử là mẫn cảm nhất, nàng cũng không muốn bởi vì vậy mà khiến bọn họ sinh ra cảm xúc gì không tốt.
Bữa ngọ thiện này, Hạ Tử Vân và hai tiểu phì đoàn đều ăn đến miệng dính đầy mỡ, vẻ mặt thỏa mãn. Bách Lí Dung Cẩn đối với vị đệ đệ của thê tử đến bái phỏng này cũng vô cùng quan tâm, bất chợt khảo sát vài câu công khóa.
Sau khi dùng xong ngọ thiện, Tiêu Cảnh Uyên đúng giờ tới cửa trị liệu hai chân, vừa vào phòng liền cùng Hạ Tử Vân đối mặt.
Tiêu Cảnh Uyên nhìn trong phòng nhiều ra một Hạ Tử Vân, không khỏi hỏi “Biểu ca, đây là....”
Bách Lí Dung Cẩn cười nhẹ nói “Cảnh Uyên, hắn là đệ đệ của Ngưng Nhi, Hạ Tử Vân.”
Nói xong lại quay đầu nói với Hạ Tử Vân “Vân Nhi, hắn là biểu đệ của ty phu Tiêu Cảnh Uyên.”
Tiêu Cảnh Uyên? Họ Tiêu chính là họ của hoàng tộc, hơn nữa còn là biểu đệ của tỷ phu, thì hẳn là đương kim Tam hoàng tử điện hạ rồi? Hạ Tử Vân gật đầu hướng đối phương nói một tiếng ‘hảo’.
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy không khỏi trừng mắt, âm thầm nói thầm, thật đúng là đệ đệ của biểu tẩu, đều giống nhau không úy kỵ người trong hoàng gia. Cũng không biết Hạ đại nhân dạy dỗ nhi nữ ( con trai, con gái) như thế nào mà không ai giống người thường như vậy.
Hạ Tử Vân ngược lại không cảm thấy bản thân có gì không ổn, từ nhỏ hắn đã chịu sự dạy dỗ của Hạ Thính Ngưng mà lớn lên, trong ngày thường Hạ Thính Ngưng đối nhân xử thế như thế nào, đều đối với hắn đều có ảnh hưởng thật sâu.
Trong tiềm thức của hắn căn bản không có loại tư tưởng hoàng quyền là tối thượng của thời đại này, cũng liền sẽ không đối với Tiêu Cảnh Uyên có thân phận Hoàng gia mà tỏ vẻ gì.
Hạ Thính Ngưng cũng chưa nói cái gì, chỉ là theo thường lệ xuất ra kim châm, bắt đầu thay Tiêu Cảnh Uyên tiến hành châm cứu.
Thời gian buổi chiều, tất cả mọi người đều ở trong phòng tiêu thực.
Hai cái tiểu phì đoàn ăn no xong sau đó đùa giỡn một hồi liền đều ngã vào trên giường ngủ trưa.
Hạ Thính Ngưng cẩn thận suy nghĩ về chuyện nên may xiêm y như thế nào, bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn cùng Tiêu Cảnh Uyên và Hạ Tử Vân ba người ngồi ở trên bàn.
Bọn họ thay phiên nhau chơi cờ, bất chợt nói chuyện với nhau vài câu.
Ở trong trao đổi, Tiêu Cảnh Uyên thật kinh ngạc phát hiện Hạ Tử Vân đối một ít vấn đề chính trị có lý giải vô cùng độc đáo, ngẫu nhiên lại bật ra một hai câu tổng có thể nói chúng điểm trọng yếu.
Cái này không khỏi khiến hắn hưng trí, hắn không nghĩ tới đệ đệ của biểu tẩu tuy tuổi không lớn nhưng kiến thức lại không ít, thực không hổ thẹn năm ấy mười tuổi thi đỗ tú tài.
Đối mặt với một ít câu hỏi của Tiêu Cảnh Uyên, Hạ Tử Vân tổng có thể lưu loát chậm rãi mà nói khiến Bách Lí Dung Cẩn cũng cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt không khỏi lướt qua đầu Hạ Tử Vân hướng về phía Hạ Thính Ngưng đang dẫn bút họa hình vẽ.
Vân Nhi có thể được như vậy, là do nàng dạy sao?
Thẳng đến khi mặt trời bắt đầu xuống núi, sắc trời dần dần tối lại, Tiêu Cảnh Uyên mới hồi phủ.
Tiêu Cảnh Uyên rời đi không lâu, Hạ Tử Vân cũng lên tiếng nói hắn nên trở về Hạ phủ, bằng không sợ Thủy thị lo lắng.
Hạ Thính Ngưng tất nhiên là gật đầu đồng ý, lại để hắn mang theo một ít hoa quả tươi mới trở về, vài loại quả này chính là lúc trước nàng cho người chung quanh vơ vét hạt giống hoặc cây mang về trồng. Lần đầu tiên thu hoạch sau khi gieo trồng, bên ngoài cũng chưa được bán. Mang về cũng tốt để mẫu thân Thủy thị trước tiên nếm thử.
Đưa Hạ Tử Vân lên xe ngựa, lại tự mình nhìn xe ngựa đi xa, Hạ Thính Ngưng mới cùng Bách Lí Dung Cẩn dắt tay nhau chậm rãi trở về Thanh Lan Viên.
Trong phòng còn để chỗ vải dệt còn chưa cất gọn, bản vẽ cũng bày có chút lộn xộn. Bách Lí Dung Cẩn tò mò cầm lấy một khối vải dệt giống như có lưu quang di động, hỏi “Đây là chất liệu gì?”
Hạ Thính Ngưng thu thập bản vẽ, bớt chút thời gian đáp “Đây là phù quang cẩm, Tuyết Đoàn Phường mới dệt nhuộm ra.”
“Loại chất liệu này, nàng tính toán bán thế nào?” Trong giọng nói của Bách Lí Dung Cẩn mang theo một chút ý tứ trêu đùa.
Hạ Thính Ngưng nghe vậy không khỏi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói “Đương nhiên là bao nhiêu quý thì bán bấy nhiêu cao, chẳng lẽ vải dệt của ta không đáng bán giá cao sao?.” Cư nhiên dám chế nhạo nàng.
Việc này lại nói tiếp cũng là không có gì, chẳng qua mấy ngày trước nhị phu nhân đến Tuyết Đoàn Phường mua một thước vải dệt Vân Tiêu, sau khi trở về, Tĩnh vương phi vừa vặn nhìn thấy, kỳ quái hỏi câu vì sao không mua một cuộn mà chỉ cần một thước.
Vừa hỏi mới biết được, một thước Vân Tiêu đã muốn bốn ngàn lượng, nàng tất nhiên là không mua được một cuộn đủ rồi.
Thời điểm Tĩnh vương phi hỏi cái này, đúng lúc Bách Lí Dung Cẩn cùng Hạ Thính Ngưng tiến đến thỉnh an, nghe thấy giá như vậy, Bách Lí Dung Cẩn tất nhiên là không khỏi nhìn Hạ Thính Ngưng liếc mắt một cái. Này, một thước vải cũng thật đủ quý.
Hạ Thính Ngưng cũng chỉ có thể mắt xem mũi mũi xem tâm đứng im không mở miệng, nàng nào biết sẽ là như vậy, loại vải dệt này vốn là tiêu thụ độc nhất vô nhị, giá cao chút cũng là tự nhiên thôi.
Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi cười, buông vải dệt trong tay xuống nói “Nói giỡn thôi, nàng không phải muốn thành lập một thương đội sao? Ta ngược lại có vài người chọn không sai.”
Hạ Thính Ngưng nhất thời tỉnh táo tinh thần “Vậy sáng mai chàng đem người mang tới đây.”
Việc nàymấy ngày trước đây vồn đã nên làm tốt, nhưng lúc đó Dung Cẩn bị sự tình trì hoãn nên chuyện tuyển người cũng bị tạm thời lùi lại một chút.
Bách Lí Dung Cẩn tất nhiên là gật đầu đáp ứng, lại mỉm cười nói “ Qua mấy ngày nữa sợ là ta sẽ rất bận, không thể giống như hiện tại mỗi ngày bồi nàng được.”
Trong triều mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh biến hóa, hai chân Cảnh Uyên đã bắt đầu dần dần chuyển biến tốt, sợ là dượng sẽ có chút động tác. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Edit:..Lam Thiên..
Hạ Thính Ngưng cũng không hỏi là có chuyện gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Hắn đã chủ động nói với nàng chuyện này, đã chứng minh trong lòng hắn coi trọng nàng, thiếu chút thời gian ở chung cũng không có gì, coi như hắn xuất môn đi làm là được. Lại nói, cũng không phải sẽ luôn luôn bận. Về chuyện này, nàng vẫn là có thể thông cảm