Tác giả: Phong Tây Tiễn Tiễn
Chỉ thấy vẻ mặt Vương ma ma kia kiêu căng, cằm nâng được cao cao, kỳ quái nói: “Di nương cùng tiểu thư thiếu gia có thể xem như đến, bảo ta đợi lâu như vậy.”
Lại thẳng thắt lưng, khi bà đến phu nhân nhưng là dặn dò nhất định phải ra oai phủ đầu với bọn họ, dễ dạy các nàng biết ai mới là chủ tử đứng đắn của Hạ phủ.
Cá tính của Thủy thị là mềm nhẹ, vội cười làm lành giải thích nói: “Ngưng Nhi không có thói quen ngồi xe ngựa, dọc theo đường đi cũng không thoải mái, có thế này tới trễ chút.”
Bà tử kia thấy thế càng phát gan lớn đứng lên, lại hừ lạnh một tiếng, tà liếc Hạ Thính Ngưng liếc mắt một cái: “Thân mình tiểu thư thật đúng là quý giá.”
Dọc theo đường đi Hạ Thính Ngưng bị xe ngựa lay lay đến mức đầu cháng váng não trướng, vốn định chạy nhanh đến Hạ phủ ngủ một giấc nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ tạm chút.
Lại không nghĩ rằng ma ma này không chỉ có thần sắc ngạo mạn, ngay lễ đều không được. Còn muốn nghe bà ta nói tam dạy tứ, trì hoãn thời gian của chính mình.
Vốn nàng là một người hiện đại, cũng không có quan niệm phân tôn ti gì cả. Nhưng mà ma ma này lại cứ không biết thu liễm, trong lời nói giữa các hàng những câu mang dao, nửa điểm cũng không đem mẫu thân nàng để vào mắt. Thật sự là cái này đều có thể nhịn lại còn gì không thể nhịn.
Ánh mắt Hạ Thính Ngưng rùng mình, chậm rãi đi qua nâng tay liền quăng cho ma ma kia một cái tát, lực đạo lớn đem người đánh cho lảo đảo té ngã trên đất.
Vài tiểu tỳ nữ đi theo từ Hạ phủ đến đều bị biến cố bất thình lình sợ tới mức đổ hút một ngụm khí lạnh, hai mặt nhìn nhau.
Thủy thị cũng bị hành động của nữ nhi dọa cho cả kinh hoa dung thất sắc, thất thanh hô: “Ngưng Nhi, con...” Lập tức liền vội vàng muốn đem ma ma kia nâng dậy, lại bị Hạ Thính Ngưng ngăn cản: “Nương, việc này người không cần phải xen vào, con tự có chừng mực.”
Rõ ràng ma ma này muốn hạ mã uy đối với các nàng, không cần nghĩ đều biết đến nhất định là chính thất của tiện nghi phụ thân gợi ý. Nếu nàng không phản kích, đợi đến Hạ phủ, còn không phải bị người coi thành quả hồng mềm mà nắn bóp.
Hạ Thính Ngưng tao nhã xoay người, trên cao nhìn xuống Vương ma ma ngã ngồi trên mặt đất, ôm hai gò má đã sưng đỏ vẻ mặt không thể tin, giọng nói âm lãnh nói: “Một cái tát này là nói cho ngươi, hạ nhân sẽ có bộ dáng của hạ nhân, đừng vọng tưởng có thể cưỡi lên trên đầu chủ tử tác uy tác phúc. Nếu ngươi đã ngươi không hiểu quy củ, hôm nay ta đây sẽ dạy ngươi cho tốt.”
Lập tức quay đầu nói với Vãn Ngọc: “Gọi người đem bà ta trói lại, nhốt ở sau xe ngựa.” Hôm nay, nàng mượn ma ma này giết gà dọa khỉ.
“Vâng, tiểu thư.” Vãn Ngọc phúc thân, cười tủm tỉm trả lời, cũng không đợi Vương ma ma ra tiếng biện giải vài câu, trước hết nàng dùng vải ngăn chặn miệng bà ta. Xong rồi mới gọi vài gã sai vặt đi lấy dây thừng.
Thỉnh thoảng Vãn Ngọc lại trừng mắt hướng Vương ma ma kia, sớm nhìn bà ta không vừa mắt, dám nói năng lỗ mãng đối với tiểu thư cùng phu nhân, thực đem chính mình là chủ tử. Còn không phải chính là cái hạ nhân, kiêu ngạo cái gì đây.
Thủy thị lại lôi kéo ống tay áo của nữ nhi, vẻ mặt lo lắng: “Ngưng Nhi, như vậy không tốt đi, nếu như bị phu nhân...” Thủy thị nói còn chưa nói xong, đã bị Hạ Thính Ngưng đánh gãy: “Nương, người không cần lo lắng, con sẽ xử lý.”
Thủy thị còn muốn nói cái gì, Hạ Thính Ngưng vung tay lên, ý bảo đệ đệ đi lại: “Vân Nhi, đỡ mẫu thân lên xe ngựa.”
Hạ Tử Vân tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại biết nghe tỷ tỷ sẽ không sai, lập tức liền nắm cánh tay của Thủy thị lôi kéo bà hướng xe ngựa đi: “Nương, chúng ta đi lên xe ngựa chờ đi, nơi này có tỷ tỷ rồi.”
Dàn xếp mẫu thân xong, Hạ Thính Ngưng lại đối với vài người tỳ nữ theo Hạ phủ đến trầm giọng nói: “Dẫn đường.”
Vài cái tiểu tỳ nữ vừa nghe, vội vàng cung kính hành lễ: “Vâng, tiểu thư.”
Hạ Thính Ngưng vừa lòng xoay người đi trở về xe ngựa, lại thấy vẻ mặt xa phu dại ra, rõ ràng là bị dọa đến. Chỉ mát mát liếc mắt nhìn hắn: “Còn không chạy đi”.
Xa phu một cái giật mình, cuối cùng phục hồi tinh thần lại. Một chút không dám chậm trễ, chờ Hạ Thính Ngưng lên xe, lập tức tay cầm roi ngựa ở dưới sự chỉ dẫn của nhóm tỳ nữ đánh xe đi.
Không bao lâu xe ngựa liền đến cửa hông của Hạ phủ, Hạ Thính Ngưng dẫn đầu mang theo Vãn Ngọc xuống xe, mà sau mới vươn tay đi đỡ mẫu thân cùng đệ đệ của mình.
Vài gã sai vặt có nhãn lực đã đến phía sau xe ngựa mặt cởi dây thừng cho Vương ma ma kia, đưa đến trước mặt Hạ Thính Ngưng. Nhân theo xe ngựa bôn chạy, tóc của Vương ma ma nguyên bản chỉnh tề sớm tán loạn, tay bị dây thừng cứa ra từng đạo vết thương, liền ngay cả giầy thêu dưới chân cũng rớt một cái, cả người thoạt nhìn chật vật cực kỳ.
Hạ Thính Ngưng thấy, nửa điểm cũng không đồng tình Vương ma ma này. Nếu không là đường ngắn, chỉ sợ bà ta sẽ không chỉ có bộ dáng như thế này.
Vốn nàng nhân xe ngựa xóc nảy khiến tâm tình phiền muộn, lại cứ ma ma này một chút nhãn lực đều không có, cứng rắn muốn hướng họng súng mà khiêu khích, có thể trách được ai.
Quay đầu nhìn vài cái tiểu tỳ nữ kia liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Dẫn đường”, tiểu tỳ nữ vội vàng đi ở phía trước dẫn đoàn người Hạ Thính Ngưng vào phủ.
Gã sai vặt canh cửa vẻ mặt kinh diễm, không nghĩ tới nhị tiểu thư mới từ bên ngoài đón trở về thì ra lại xinh đẹp như vậy. Toàn thân lộ ra một dòng linh khí, xem cử chỉ khí độ kia, thế nhưng đem hai vị đích tiểu thư mà phu nhân sinh ra đều ép xuống dưới.
Theo sau lại nhìn đến Vương ma ma bị vài cái gã sai vặt áp giải, cũng bị bộ dạng của bà ta dọa nhảy dựng. Trời ạ, Vương ma ma là thủ hạ đắc lực bên bên cạnh phu nhân, thế nhưng mới ra cửa bao lâu, bị thành bộ dáng kia trở về.
Ngoan ngoãn, lá gan cũng thật lớn, nghĩ đến toàn gia di nương mới vào cửa cũng không phải dễ chọc. Gã sai vặt canh cửa nhìn đoàn người Hạ Thính Ngưng đi xa, ở trong lòng thổn thức không thôi.
Ở dưới sự dẫn dắt của tiểu tỳ nữ, xuyên qua đình đài nhà thuỷ tạ, đi hồi lâu mới đến một viện phía trước thập phần rộng mở. Tỳ nữ giới thiệu nói: “Đây là nơi ở của lão gia cùng phu nhân Thanh Hoa đường.” Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, đỡ Thủy thị đi vào.
Đi đến cửa chính đường, đợi sau khi tỳ nữ thông báo mới được vào phòng.
Vương ma ma vừa vào phòng liền quỳ rạp xuống đất, dường như tìm được tâm phúc, một phen nước mũi một phen lệ hứng về phía phu nhân ngồi ngay ngắn ở ghế tựa y phục diễm lệ khóc kể. Hạ Thính Ngưng cũng không quản, từ bà ta một người sói tru, giương mắt đánh giá người trong phòng.
Ngồi ở chính giữa phía trên là tiện nghi phụ thân của nàng, vài năm không thấy, cũng không có gì biến hóa.
Khi còn trẻ Hạ lão gia cũng một bộ tướng mạo đường đường, tuy rằng hiện thời đã gần đến trung niên, nhưng cũng chỉ thêm một phần thành thục ổn trọng cho ông ta.
Ánh mắt của Hạ Thính Ngưng lại đảo đến nữ nhân ngồi bên cạnh tiện nghi phụ thân, liếc mắt một cái nhìn lại: Thân áo màu lam thêu hoa chìm váy thêu bướm, đầu cài trâm vàng phượng điệp, cổ tay trái đeo bộ vòng tay bằng bạc. Trên mặt xoa phấn, trên má đánh son đỏ, bảo dưỡng thập phần thoả đáng. Đây chính là chính quy phu nhân Lí thị.
Dung mạo coi như phát triển, chính là ánh mắt ghen ghét kia, tướng có vẻ khắc nghiệt, nghĩ đến là cực chán ghét các nàng.
Đợi Hạ Thính Ngưng thu hồi ánh mắt, Vương ma ma cũng khóc kể xong rồi. Đang chờ đương gia phu nhân cho bà cái công đạo, sửa trị thật tốt nhị tiểu thư mới vào cửa.
Lí thị nghe xong trợn tròn mắt lên: “Phách” một tiếng vỗ án dựng lên, lời nói khó nghe lập tức thốt ra: “Ngươi thật sự là phản rồi, ngay cả người của ta cũng dám đụng, ta có ý tốt đón mẫu tử ba người các ngươi hồi phủ, không nghĩ các ngươi nhưng lại không quy củ như vậy, ngoại thất dưỡng chính là ngoại thất dưỡng, nửa điểm cũng lên không được mặt bàn.”
Thủy thị vừa nghe, lập tức đỏ hốc mắt, đang muốn quỳ xuống nhận sai. Lại bị Hạ Thính Ngưng một phen đỡ lấy, lập tức liền cùng Lí thị đánh trở về nói: “Phu nhân là ở nói ta không hiểu quy củ? Ta chẳng qua là đang dạy bảo bà tử thấp hèn này, đến cùng ai mới là chủ tử. Bà ta là một hạ nhân, thấy ta thế nhưng ngay cả lễ cũng không được, bày ra một bộ tư thái ngạo mạn cho ai xem đâu.”
Dừng một chút, Hạ Thính Ngưng lại ung dung nói tiếp: “Ta nhưng là vì tốt cho phu nhân, người khác không biết, còn tưởng rằng là ngài trị gia không nghiêm, mới dạy dỗ những thứ nô tài này không quy củ. Đã ngài nói ta lên không được mặt bàn, tốt lắm, thực ra Hạ phủ này chúng ta cũng không đợi, sáng mai mẫu tử ba người chúng ta sẽ trở về Nghi Hưng thành.”
Nàng cũng không phải là tiện nghi phụ thân vô dụng kia của nàng, dựa vào thủ đoạn kinh thương của nàng, cũng đủ mẫu tử ba người các nàng an ổn qua cả đời. Nửa điểm cũng không cần xem sắc mặt của Lí thị này làm người.
Lúc nên kiên cường có lẽ muốn kiên cường chút, đỡ phải để Lí thị cho rằng các nàng dễ khi dễ.
Lí thị bị nghẹn đến một hơi thiếu chút nữa không thở được, bà không nghĩ tới nhị nha đầu này vừa mới tiến phủ nhưng lại gan lớn như vậy, dám nói năng lỗ mãng chống đối bà. Nghe lời này một chút, không phải là đang nói bà xúi giục hạ nhân đi khó xử các nàng.
Tỳ nữ đứng bên cạnh thấy thế lập tức dâng nước trà, giúp bà vuốt ngực.
Lí thị uống trà xong sau một lúc lâu mới bình phục được, tay run run, chỉ vào Hạ Thính Ngưng nói với Hạ lão gia: “Ngươi... Lão gia, người xem, đây là nữ nhi tốt của ngài, nàng còn có để mẹ cả như ta vào mắt không?”
Hạ Thính Ngưng âm thầm bĩu môi, Lí thị này cũng thật buồn cười, nói không lại nàng liền tính toán viện binh. Cũng không nhìn xem tiện nghi phụ thân kia có phải liền thật có thể ép trụ chính mình hay không.
Hạ lão gia thật sự không nghĩ tới nhưng lại xảy ra loại sự tình này, thế nào nữ nhi vừa tới liền cùng phu nhân chống đối.
Tính tình của Ngưng Nhi ông vẫn là biết đến, nó cũng không giống Lam nhi là cái ngồi không. Nhất thời cảm thấy đau đầu cực kỳ, đành phải một mặt trấn an phu nhân, một mặt quát lớn nữ nhi: “Ngưng Nhi, sao không quy củ như vậy, cùng mẫu thân con nói chuyện như vậy.”