- Trang chủ
- Thói Ở Sạch Cấm Dục Bác Sĩ
- Chương 41
Tác giả: Hồng Trà Thân Sĩ
Thời gian dần trôi qua, Lâm An cũng về bệnh viện, quen làm việc dưới bác sĩ Tưởng.
Không biết nên nói Tống Thừa Nhiên là chính nhân quân tử hay là tiểu nhân đa mưu túc trí, rõ ràng là ở cùng bệnh viện, cùng tầng, cô lại rất ít khi nhìn thấy hắn.
Hiếm có vài lần gặp được, đều là cô quay đầu lại về sau nhìn hắn trùng hợp đi ngang qua.
Tầm mắt cô như cũ sẽ truy đuổi bóng dáng hắn, càng lúc càng xa.
Cô không biết chính là, hết thảy cũng không phải ngẫu nhiên.
Tống Thừa Nhiên vẫn luôn nhìn cô, trộm nhìn.
Trong ánh mắt lãnh đạm toàn bộ xa cách mông lung, chỉ để lại một đạo ôn nhu lại chua xót, đến khí lạnh mùa đông cũng phải hòa tan.
Hắn với Lâm An là độc nhất vô nhị, khó có thể xóa diệt dấu vết.
Tống Thừa Nhiên hy vọng hảo tụ hảo tán*, lại không có biện pháp lừa gạt cảm giác chân tình của chính mình, hắn xác thực rất muốn cô, nhìn bóng dáng của cô, trong lòng như bị con kiến nho nhỏ gặm cắn, vừa ngứa vừa đau, Lâm An cố tình không hề phát hiện, vẫn cùng người khác trò chuyện.
*Hảo tụ hảo tán: chia tay trong yên bình
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện trong nháy mắt, trái tìm Tống Thừa Nhiên không thể ức chế điên cuồng nhảy lên, tay rũ bên người cũng nhịn không được run rẩy.
Binh tôm tướng cua đánh giặc, quân lính tan rã, cảm giác thực không xong.
Hai người đã lâu không có tiếp xúc ánh mắt, bỗng nhiên chạm mặt làm hai bên có chút xa lạ.
Lâm An phản ứng trước, hoảng loạn quay đầu đi, làm bộ không có có chuyện gì.
Ánh mắt Tống Thừa Nhiên thật sâu mà nhìn cô, phản ứng cũng quên, thẳng đến khi bị Tiểu Bạch kéo đi.
Bị Lâm An phát hiện, hắn học cách che dấu, coi như là chính mình trong lúc lơ đãng đi ngang qua.
Vài lần sau, hắn cảm thấy hành vi của bản thân thật sự thấp kém lại ấu trĩ, Lâm An không hề chú ý, đem lực chú ý đều đặt ở công việc.
Tống Thừa Nhiên làm việc ngày tiếp nối đêm, liên tiếp vài ngày phẫu thuật dài, hơn nữa thời gian ăn uống không quy luật, Tống Thừa Nhiên rốt cuộc thành công ngã xuống, ngã bệnh không dậy nổi.
Là cảm mạo cùng viêm dạ dày cấp tính.
Lâm An nói chuyện với Từ Lệ Lệ mới biết được, thì ra Tống Thừa Nhiên giữa trưa đột nhiên té xỉu, trong lòng cô quýnh lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên chạy tới văn phòng hắn, nhưng rất nhanh lại phát hiện giờ khác trước kia, cùng với thân phận của mình đã thay đổi.
"Khụ khụ..." Lâm An cưỡng chế ngồi xuống, làm bộ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi Từ Lệ Lệ sao lại thế này.
Từ Lệ Lệ làm một bộ biểu tình thật hoảng sợ, "Cô không biết bác sĩ Tống là người cuồng công việc sao? Một ngày làm hai cuộc giải phẫu kéo dài, dừng lại liền cùng bên kia hợp tác lẫn nhau phát bưu kiện, cả ngày tinh thần căng chặt, lại không rảnh ăn cơm, thời gian dài ai có thể chịu được a!"
Trên mặt Lâm An tươi cười có chút không nhịn được, vội vàng hỏi Tống Thừa Nhiên hiện tại đang ở nơi nào.
Nói đến cũng châm chọc, ban đầu cô là người gần Tống Thừa Nhiên nhất, không nghĩ tới hiện tại từng chút về hắn đều phải thông qua dò hỏi người khác mới có thể biết được.
Từ Lệ Lệ nói lúc này, Tống Thừa Nhiên hẳn là ở trong văn phòng hắn, có y tá trưởng nhìn.
Lâm An cúi đầu trầm tư, Từ Lệ Lệ hỏi cô, "Đã từng là cấp dưới, cô có phải nên đi hỏi han bác sĩ Tống hay không?"
Lâm An cười khổ, cô là muốn đi a, chính là người nào đó không vui khi nhìn thấy cô, "Không phải có y tá trưởng đang trông sao? Tôi qua đi cũng giúp không được."
Từ Lệ Lệ híp mắt đậu xanh, thần bí hề hề mà tới gần Lâm An, "Cô nói một chút, bác sĩ Tống sao lại điều cô đến nơi khác, trước kia hai người làm việc không phải khá tốt sao? Chẳng lẽ cô sói đói chụp mồi, bác sĩ Tống tức giận điều đi?"
Lâm An ngơ ngẩn, Từ Lệ Lệ thật đúng là nói trúng hơn phân nửa.
Các cô lại nói thêm vài câu, Lâm An liền đi làm việc.
Cô có chút thất thần, trong lòng luôn nghĩ chuyện của Tống Thừa Nhiên.
Rối rắm thật lâu, cảm thấy chính mình lấy danh nghĩa đồng nghiệp đi hỏi thăm hắn cũng không phải không thể.
Lâm An tới văn phòng hắn, ngoài ý muốn phát hiện cửa cũng không khóa, cô dò đầu nhìn vào bên trong, phát hiện văn phòng không có ai.
Phòng nghỉ cũng không đóng cửa, cô ma xui quỷ khiến đi vào, liền thấy Tống Thừa Nhiên nằm ở trên giường, trên tay trái còn châm kim.
Chợt Lâm An lập tức muốn chạy, hoang mang rối loạn mà thấy Tống Thừa Nhiên nhắm mắt như là ngủ rồi, cô mới định thần.
Nhìn chung quanh một chút, mặt Lâm An liền lạnh, bình đã sớm hết rồi, lúc này truyền dịch quản còn đảo rút ra một ít máu đỏ tươi.
Y tá trưởng phỏng chừng là bị chuyện trì hoãn, chưa kịp qua đây.
Lâm An lập tức cúi người rút châm cho hắn, tay cô mới vừa tới gần hắn, đột nhiên tay đã bị bắt được.
Cô kinh ngạc mà ngẩng đầu, phát hiện Tống Thừa Nhiên đang trợn tròn mắt nhìn cô.
Lâm An không biết nên giải thích sao lại đến phòng nghỉ của hắn, chỉ thấp thấp mà nói: "Em rút châm cho anh."
Tống Thừa Nhiên nghe được lời cô cũng không có buông tay, ngược lại kéo đến gần.
Thì ra hắn cũng không có hoàn toàn tỉnh, thần chí có chút không rõ, trong ánh mắt không có ánh sáng khôn khéo ngày thường, trước mắt cũng có một quầng thâm bởi vì ngủ không đủ giấc.
"Lâm An?" Âm thanh hắn mang theo sự không xác định, có điểm ách, giọng mũi còn có chút đặc cảm mạo.
Có lẽ là bị bệnh nên đặc biệt yếu ớt, có một thứ ấm áp tới gần, hắn như thế nào cũng không muốn buông ra.
Hắn cảm giác rất giống tay Lâm An, nhưng lại không thể xác định.
Bởi vì sốt cao, đầu Tống Thừa Nhiên thực hồ đồ, đôi mắt cũng mơ hồ thấy không rõ, bóng người trước mắt thấy không rõ là ai.
Có lẽ chính là ngày đêm tơ tưởng người a? Trong lòng Tống Thừa Nhiên lên men, cơ hồ chắc chắn chính là Lâm An.
Tâm Lâm An như là bị người hung hăng xoa nhẹ một chút, đau muốn mệnh.
Trước kia chưa từng thấy qua Tống Thừa Nhiên sẽ không chiếu cố bản thân như vậy, sao cô vừa đi, hắn liền bệnh nặng một hồi?
Tống Thừa Nhiên bắt lấy tay Lâm An đúng là ghim kim chỉ, mu bàn tay gân xanh dùng sức phồng lên, cô thấy máu nghịch lưu càng thêm sốt ruột.
Lâm An nhịn không được nói mềm làm hắn ngoan một chút, để hắn buông tay.
"Ừ." Âm thanh của cô không hiểu sao làm hắn an tâm, Tống Thừa Nhiên mơ hồ lên tiếng, ngoan ngoãn mà buông tay để cô rút châm.
Lâm An cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, một người lớn như vậy khi bị bệnh, lại còn có một mặt trẻ con như vậy, khác một trời một vực với bác sĩ Tống ngày thường nghiêm túc đứng đắn, khí thế cường đại.
"Sao lại không biết chăm sóc tốt bản thân, lại còn mệt đến bị cảm." Lâm An nhỏ giọng nói thầm, sờ sờ trán hắn đã chậm rãi hạ sốt.
"Cơm cũng không biết ăn, đáng bị đói." Lâm An đem hắn tay bỏ vào trong chăn, cẩn thận nhéo góc chăn.
Tống Thừa Nhiên nghe cô dong dài, hơi ngửa đầu vẫn luôn đang nhìn cô, cũng không biết hắn đần độn nhớ ít nhiều.
Môi Tống Thừa Nhiên tái nhợt, còn có chút ruộng thiếu tưới nước.
Cô chuẩn bị đi lấy chén nước cho hắn uống, nhưng mới vừa đứng dậy, tay lại bị lực đạo quen thuộc kéo lấy, ngoái đầu nhìn lại thấy Tống Thừa Nhiên cau mày nhìn cô, ẩn ẩn có chút không tha.
Tống Thừa Nhiên cũng không muốn cho cô rời đi, trong lòng chính là muốn như vậy, nguyên nhân sâu một chút hắn cũng không biết.
Lâm An năn nỉ ỉ ôi mà nói phải cho hắn uống nước, hỗn độn bên trong nghe hiểu, lấy nước lại đây, hắn cũng ngoan ngoãn uống xong.
Nước ấm đi vào bụng, toàn thân ấm áp.
Người bệnh nặng tạm thời không cần suy xét lung tung sự tình rối loạn, hắn không hề cố chấp mà không dao động, không có gì để khen hôi bại tinh thần suy sụp nhân sinh bắt đầu có nhan sắc mới.
Tống Thừa Nhiên bừng tỉnh cảm thấy có loại cảm giác nhẹ nhàng ré mây nhìn thấy mặt trời, chung quanh đều thực mềm mại, hắn chỉ nghĩ cùng cô lười biếng ngốc cùng nhau.
"Lâm An..." Tống Thừa Nhiên không biết nói cái gì, Lâm An đến gần chút cũng nghe không rõ, chỉ nghe được hắn kêu tên mình.
Lâm An nghĩ đến hắn còn bệnh, liền một chút một chút mà vỗ nhẹ cánh tay hắn, trấn an hắn ngủ.
Chậm rãi, Tống Thừa Nhiên cảm thấy thân thể của mình trở nên thực nhẹ, như là có thể bay lên.
Mí mắt cũng càng ngày càng nặng, suy nghĩ từng chút trốn đi.
Tỉnh lại lần nữa, phát hiện trước mặt chính là Tiểu Bạch, Tống Thừa Nhiên cảm thấy đầu có chút đau, ký ức như sương khói mờ mịt vừa như là hiện thực lại như là cảnh trong mơ.
Tống Thừa Nhiên hỏi Tiểu Bạch, có phải hắn rút châm hay không.
Tiểu Bạch nhớ tới Lâm An trước khi đi, hắn dứt khoát kiên quyết gật đầu, "Đúng vậy!"
Tống Thừa Nhiên đột nhiên như cứng ở hầu, mặt tuấn dật biểu lộ ra sự thất thần rõ ràng.
Trước kia cho dù là ký ức hỗn loạn chua xót, hắn cũng có thể vui vẻ tiếp nhận.
Mà hiện tại, trừ bỏ thất vọng cùng bất an, hắn rốt cuộc không cảm nhận được cái khác.
Trái tim từng đợt run rẩy, thâm nhập cốt tủy, đau đến giống như không thuộc về chính mình.
Thìa ra chỉ là một giấc mộng mà thôi.
————————————————
Eira: Úi, nay mình mải săn sale quá nên giờ mới up chương mới cho mọi người đây nè.
Sorry hơi muộn nha:)
Common for reading❤️.