- Trang chủ
- Thiếu Phu Bất Lương
- Chương 147: Thân thế thật sự (2)
Tác giả: Viên Bất Phá
Lời nói của Vệ Vô Hạ khiến Hách Liên Dung có chút kì quái, nhưng nhất thời cũng không nói ra là chỗ nào có vấn đề, mắt thấy hai
người đã đi đến giữa hoa viên, liền quay đầu nói với hắn: “Ta phải đến
tiền sảnh tiếp đón tuần phủ phu nhân, nếu công tử có hứng thú thì cùng
đến góp vui, không hứng thú chúng ta chia tay ở đây.”
Vệ Vô Hạ xem ra là không có hứng thú gì, hai người đang định mỗi người
đôi ngả thì thấy phía trước một nhóm người rộn ràng, náo nhiệt đi đến,
hóa ra tuần phủ phu nhân đã đại giá quang lâm, Vị Thủy Liên dẫn đầu gần
như toàn bộ số người trong Vị gia đang đi theo tiếp đón, trừ mỗi mình Vị Thiếu Quân đang ngủ.
Vị Thủy Liên đối với Vệ Vô Hạ vốn chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì, giờ lại
thấy Hách Liên Dung vì mải nói chuyện với hắn mà bỏ lỡ thời khắc nghênh
đón tuần phủ phu nhân nên có chút hậm hực: “Đệ muội, tuần phủ phu nhân
đại giá quang lâm, sao muội không biết phân biệt nặng nhẹ, vẫn còn thơ
thẩn ở đây vậy.”
Hách Liên Dung điều chỉnh nụ cười của mình, đi đến trước vị phu nhân áo
lam đang bị đoàn người vây xung quanh: “Có chút chuyện bận đột xuất,
mong phu nhân thứ lỗi.”
Tuần phủ phu nhân nhìn nàng một lượt, có chút kinh ngạc: “Cô không phải
là người ngày đó ta mới đến đây đã gặp trên phố hay sao? Hóa ra đúng là
em dâu của Thủy Liên.”
Hách Liên Dung khẽ mỉm cười, thực ra nàng và tuần phủ phu nhân từng gặp
qua hai lần, lần thứ nhất là khi nàng đang tranh chấp cùng Vị Thiếu Quân trên phố, đúng lúc tuần phủ phu nhân và Vị Thủy Liên vào thành, còn lần thứ hai là khi cùng Tiễn Kim Bảo theo tuần phủ phu nhân đi leo núi ngắm cảnh, hiển nhiên người ta không nhớ lần thứ hai, hoặc nói trắng ra mình theo người ta leo núi, người ta vốn cũng chẳng nhìn thấy mình.
Hách Liên Dung cười mỉa đáp lại: “Tuần phủ phu nhân đúng là quý nhân nên quên nhiều chuyện, ta và phu nhân còn từng gặp qua thêm lần nữa…”
Tuần phủ phu nhân tuyệt nhiên bỏ qua lời Hách Liên Dung nói, gạt nàng sang một bên.
Hách Liên Dung có hơi xấu hổ, nếu như có mỗi mình nàng còn đỡ, đây lại
trước mặt bao nhiêu người trong nhà, mọi ánh mắt đều hướng về phía nàng
nhìn săm soi, càng tức hơn là Mộ Dung Phiêu Phiêu cũng ở trong đám đó,
Hách Liên Dung ấm ức liếc nhìn cô ta, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy bộ dạng
tiểu nhân đắc chí hả hê sung sướng của người ta, ai ngờ hai mắt cô ta
còn hơi đỏ ửng, hiển nhiên là bộ dạng thiếu ngủ đang bĩu môi trừng mắt
nhìn nàng, ra vẻ ấm ức lại không phục, lại có vẻ gì đó đầy địch ý, không còn cái kiểu hoạt bát tăng động lẫn đối chọi gay gắt như mọi lần.
Vệ Vô Hạ đứng cạnh nàng lẳng lặng nhìn thấy tất cả, nhìn thấy dáng vẻ
xấu hổ gượng gạo của Hách Liên Dung thì không khỏi chau mày, ngay lập
tức tiến đến trước mặt tuần phủ phu nhân, chắp tay hành lễ: “Hình phu
nhân, có còn nhớ tại hạ không?”
Tuần phủ phu nhân quay người lại, nhìn Vệ Vô Hạ một lượt, đôi mày nhăn
nhúm lại, rồi đột nhiên hai mắt sáng rực: “Vệ công tử? Sao người lại ở
đây?”
Vệ Vô Hạ nhìn Hách Liên Dung cố ý trêu đùa nói: “Vị này là ân công của
ta, tại hạ lẩn vào Vị phủ, muốn tìm cơ hội báo đáp người ta.”
Tuần phủ phu nhân vô cùng sửng sốt kinh ngạc, nhìn Hách Liên Dung gật
gù, Vị Thủy Liên đứng bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ: “Phu nhân quen biết Vệ
công tử?”
Vệ Vô Hạ cười đáp: “Tại hạ có duyên gặp qua Hình phu nhân trong lễ đầy tháng của Nguyên Thục công chúa.”
Vị Thủy Liên nghe vậy thì lấy làm kì quái: “Nguyên Thục công chúa? Có
phải là vị công chúa năm ngoái Thục phi nương nương mới sinh thêm cho
hoàng thượng?”
Tuần phủ phu nhân vội nói: “Đúng vậy. Đây là đệ đệ ruột của Thục phi
nương nương, được hoàng thượng phong chức Thanh Y hầu, cô đừng nói là
mình không biết đó.” Vị Thủy Liên kinh ngạc không nói nên lời, cứ nhìn
chằm chằm Vệ Vô Hạ đến nửa ngày: “Ta, ta quả thực không biết…”
Không phải riêng Vị Thủy Liên mà mọi người trong Vị gia đều kinh hãi,
Hách Liên Dung cũng ngạc nhiên hỏi: “Đây là thân phận mà công tử muốn
được đối đãi thật lòng hả?”
Vệ Vô Hạ cười khổ đáp: “Tại hạ không muốn các vị vì thân thế này mà sinh ra sự cách biệt, với lại ta cũng đâu có gì đặc biệt, người trong cung
là tỷ tỷ của ta, cũng không phải ta.”
Mọi người đều bật cười, tuần phủ phu nhân cười nói: “Sao lại không đặc
biệt chứ? Thục phi nương nương được thánh thương sủng ái hết mực, công
tử chính là quốc cữu của Vân Hạ chúng ta.” Nói rồi lại tỏ vẻ oán trách
Vị Thủy Liên: “Rõ ràng có khách quý trong phủ sao lại không chu đáo thế
này, cũng không sợ bị hầu gia trách phạt hay sao?”
Vị Thủy Liên hoảng hốt biện bạch với Vệ Vô Hạ: “Ta thật sự không biết,
hầu gia xin đừng trách phạt…nhanh, nhanh đến hành lễ với hầu gia.”
Vị Thủy Liên nói xong liền muốn hòa vào đám đông hành lễ cùng hầu gia,
Vệ Vô Hạ vội vàng ngăn lại: “Nhị tiểu thư không cần đa lễ, tất cả cứ như ngày thường thôi. Đã làm phiền nhiều ngày trong phủ, đều nhờ các vị
chiếu cố tại hạ, nếu các vị thấy phiền phức vì thân phận Vô Hạ, Vô Hạ
cũng chỉ có thể cáo biệt mà thôi.”
Tuần phủ phu nhân hoan hỉ nói: “Vệ công tử không phiền thì đến phủ nhỏ
của ta làm khách một chuyến? Tri Chương nếu biết ta thất lễ với công tử
nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ với ta mất.”
Vị Thủy Liên lập tức căng thẳng, lo lắng, liền liếc nhìn Hách Liên Dung
mấy lần, Hách Liên Dung lại làm như không thấy, nàng vẫn còn chưa cho Vệ Vô Hạ biết chị ta muốn đuổi hắn đi đâu, có muốn bây giờ nói toẹt ra hay không?
Vệ Vô Hạ cười đáp: “Hình phu nhân không cần đa lễ, hoàng thượng thường
hay nói với ta về Hình đại nhân, chỉ ngặt nỗi hiếm khi được gặp mặt.”
Nghe nửa câu trước thì trong lòng tuần phủ phu nhân vạn phần lo lắng,
nghe đến nửa sau thì ngạc nhiên mừng rỡ: “Hoàng thượng thật là nói như
vậy sao?”
Vệ Vô Hạ hơi nhíu mày: “Hình phu nhân không tin tưởng tại hạ hay sao?”
“Không, không, không.” Hình phu nhân hớn hở mời mọc: “Nếu đã vậy Vệ công tử nhất định phải đến phủ ta làm khách.”
Vệ Vô Hạ xua xua tay, không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Không dám làm phiền, tại hạ có việc chưa giải quyết xong, xin được cáo từ trước.”
Vệ Vô Hạ đã khăng khăng như vậy, tuần phủ phu nhân cũng không dám gượng
ép, Vệ Vô Hạ cung kính từ biệt Hách Liên Dung sau đó mới xoay người bước đi.
Vị Thủy Liên vội vã huých tay Mộ Dung Phiêu Phiêu ra điều bảo nàng ta
đuổi theo, Mộ Dung Phiêu Phiêu nhíu nhíu mày, nhưng cũng không phản bác
Vị Thủy Liên chỉ tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng bước theo, lớn giọng gọi: “Vệ Vô Hạ, chờ ta với.”
Vị Thủy Liên gấp đến độ suýt không nói được gì, tuần phủ phu nhân hiểu
rõ ý đồ của nàng ta, không vui vẻ gì nói: “Yên tâm, Vệ công tử là người
bình dị dễ gần, đối với cách xưng hô hầu gia cũng không muốn nghe nhiều, gọi thẳng tên ngài ấy ngược lại càng thêm thân mật hơn.”
Vị Thủy Liên lúc này mới yên tâm hơn, lại nghe ra trong lời của tuần phủ phu nhân có chút đố kị, ganh ghét thì cũng không khỏi thầm mừng trong
lòng, mắt cứ đăm đăm nhìn theo hướng Vệ Vô Hạ rời đi, xem Mộ Dung Phiêu
Phiêu có đuổi theo hắn hay không.
Tuần phủ phu nhân càng thêm hiếu kì về Hách Liên Dung liền bước về phía
nàng: “Vệ công tử nói cô là ân công của ngài ấy? Hai người quen biết
nhau như nào vậy?”
Hách Liên Dung thấy buồn cười trong lòng, biết được thân phận thật của
Vệ Vô Hạ khiến nàng cũng thoải mái hơn, cũng chỉ nói qua chuyện lúc đó
với mọi người, sau đó lại dồn hết lực chú ý lên người lão phu nhân:
“Thực ra lần này Vệ công tử đến là muốn thăm hỏi tình hình sức khỏe của
bà nội, lần trước bà nội thuận miệng khen trà ngon, ngài ấy liền mang
theo rất nhiều trà tặng bà.”
“Hóa ra là vậy.” Vị Thủy Liên kinh ngạc quay đầu nhanh chóng chạy đến
xun xoe lão phu nhân: “Bà nội bị bệnh phong thấp, không nên đi lại
nhiều, chúng ta vẫn nên quay về sảnh ngồi nói chuyện thôi.”
Nhất thời lão phu nhân trở thành tiêu điểm của mọi người, đến tuần phủ
phu nhân nói chuyện cũng phải khách khí hơn rất nhiều, nhìn đoàn người
lũ lượt kéo về tiền sảnh, Hách Liên Dung thở dài một tiếng, khóe mắt khẽ liếc thấy một bóng người liền ngẩng đầu hỏi: “Sao đệ lại không đi?”
Vị Thiếu Dương vẫn đứng im tại chỗ cười cười: “Vốn là nhị tỷ cứ bức bách đệ về để phô trương thanh thế, giờ chắc tỷ ấy cũng không để ý nữa đâu,
bởi tỷ ấy giờ còn oai hơn tuần phủ phu nhân nữa cơ.”
Hách Liên Dung vì câu nói châm chọc của hắn mà bật cười, Vị Thiếu Dương
lại than thở một tiếng: “Có điều không ngờ Vệ Vô Hạ lại là đệ đệ của
Thục phi nương nương, thật khổ cho hắn phải mất công giấu diếm chúng ta
như vậy.”
Hách Liên Dung gật đầu đáp: “Đúng vậy, có điều cứ nhìn tình hình như vừa nãy, ta cũng thông cảm cho hắn vì sao không muốn để lộ thân phận.”
Vị Thiếu Dương lại bật cười, nhìn ngắm Hách Liên Dung một hồi lâu mới
hỏi: “Đúng vậy, nhị ca đã đưa đôi khuyên tai đó cho nhị tẩu chưa?”
“Khuyên tai?” Hách Liên Dung ngạc nhiên hỏi lại, sau đó mới buồn bực đáp: “Chắc là đưa rồi.”