- Trang chủ
- Thiếu Phu Bất Lương
- Chương 104: Thư từ trong cung (3)
Tác giả: Viên Bất Phá
Vị Thiếu
Quân lại chờ tiếp, đợi thật lâu cũng không thấy động tĩnh gì, có chút
khẩn trương, “Nói chuyện đừng có nói một nửa chứ.”
Hách Liên
Dung cũng chán ghét người khác nói chuyện nói một nửa, tuy nhiên nàng
lúc này thật sự không phải đang cố ý, mà là nàng đột nhiên nghĩ đến,
nàng từ khi nhận được bức thư kia vẫn luôn vắt óc suy nghĩ bàn tính kế
sách, căn bản chưa từng nghĩ tới Bạch Lan rốt cuộc muốn cái gì?
Nàng viết
thư gửi tới là muốn tìm kiếm trợ giúp sao? Hay chỉ đơn giản là muốn giải tỏa cùng mình? Chính mình cơ bản không biết nàng rốt cuộc muốn cái gì,
liền mù quáng mà suy nghĩ con đường tốt nhất cho nàng, nếu nàng chưa
từng nghĩ tới thì sao? Tuy rằng Hách Liên Dung vẫn luôn cảm thấy loại
suy nghĩ này khiến cho ai nấy đều khổ cực giãy dụa rồi không tìm thấy
đường đi, ngay như chính nàng lúc mới vào Vị phủ cũng không phải từng có ý tưởng này hay sao? Cũng mặc kệ Bạch Lan có phải hay không không còn
đường để đi, phải hay không suy ngẫm tới quãng thời gian còn lại, kia
đều là vấn đề của chính nàng ta, lựa chọn ra sao là chuyện của bản thân
nàng ta, Hách Liên Dung cùng với nàng ta ở Vân Hạ là những người thân
thuộc nhất, như vậy cũng không thể có quyền thay nàng quyết định bất kỳ
chuyện gì.
Ai ngờ Vị
Thiếu Quân nghe xong lời nói của Hách Liên Dung thì rất là khinh thường, tà nghễ mà liếc nàng một cái, “Nàng như thế nào lại nghĩ mọi chuyện đều vô dụng a? Đừng quá coi trọng chính mình, nàng hiện tại có thể làm
chính là biểu đạt ý nguyện của nàng, cuối cùng dùng hay không cần, làm
hay không làm thì còn phải tùy người ta quyết định, có thể người ta
không cảm thấy chủ ý của người thối nát đâu.”
“Là… là như thế thật sao?” Hách Liên Dung sờ sờ mũi, Bạch Lan ở trong cung mới vài
tháng, nên biết thì hẳn đều đã biết rồi, không lý do gì mình phải đi nói với nàng nên làm thế nào mới đúng, chính mình nhiều nhất chỉ là một đề
nghị viên mà thôi, ngàn vạn lần phải hiểu rõ thân phận của chính mình.
“Nàng nói
cái gì đơn giản cơ?” Vị Thiếu Quân có chút đợi không được, “Nữ nhân hậu
cung nhiều như vậy, mỗi người đều thiên kiều bá mị, cho dù Bạch Lan ở
trước mặt hoàng thượng cởi hết y phục cũng không nhất định có thể giữ
được hoàng thượng.”
Nghe Vị
Thiếu Quân nói như vậy, Hách Liên Dung cười hắc hắc hai tiếng. “Ngươi có biết hay không cái gì gọi là Diêm Vương dễ chịu, tiểu quỷ khó chơi? Bên trong hậu cung đa phần là những quy tắc ngầm, đừng nhìn hoàng thượng là hoàng thượng, nhưng có đôi khi người hắn sủng hạnh cũng không phải do
hắn quyết định.”
Vị Thiếu Quân lại mất hơn một phút mới biết cái gì gọi là “quy tắc ngầm”, rồi sau đó nói: “Đó là do ai quyết định?”
“Đại thái
giám bên người hoàng thượng. Cũng chính là Cao Thăng công công.” Bởi vì
Hách Liên Dung ở kinh thành từng gặp qua thánh nhan, sau lại từ tay Cao
Thăng công công tiếp nhận thánh chỉ tứ hôn, cho nên xem như có chút
duyên gặp mặt.
Mày Vị
Thiếu Quân lại nâng lên, “Không phải chứ? Hoàng thượng tuy rằng có tiếng là ham mỹ nhân, nhưng cũng coi như là một minh quân, như thế nào có thể nghe theo lời của một thái giám? Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói….”
“Ngươi rời
kinh thành lâu như vậy. Có thể nghe được cái gì!” Nàng nói xong thấy Vị
Thiếu Quân hình như có ý muốn cãi lại, lập tức nói: “Hoàng cung trong
thiên hạ hẳn không khác nhau là mấy, tư từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung
Tây Việt, đương nhiên biết rõ tình hình trong cung.”
Kỳ thật,
Hách Liên Dung chỉ đang phán bừa. Tây Việt quốc chủ trời sinh lòng dạ
hẹp hòi, xem lão cha nàng không vừa mắt như vậy, sao có thể để nàng từ
nhỏ đến lớn đều ở trong cung. Cũng chỉ nói như vậy để hù dọa Vị Thiếu
Quân mà thôi. Tuy nhiên, Hách Liên Dung cũng từng thực sự đi vào hoàng
cung Tây Việt mấy lần. Nàng cũng từ đó phát hiện thì ra những tiểu
thuyết cung đình ngày xưa nàng đọc cũng có tính chân thực nhất định. Đại khái, trong thiên hạ, bất luận là hoàn cảnh nào thì cùng giống nhau,
chỉ là những nơi sáo rỗng rập khuôn, có người ở đâu thì ở đó có tranh
đấu, có tranh đấu thì nơi đó tức là giang hồ, kiếm nát còn có nơi dùng
được. Nơi này của ta nơi đó của người, đừng bao giờ xâm phạm, xâm phạm
liền liều mạng. Cho nên, đó là nơi giang hồ thối nát, hoàng cung cũng
chẳng khác gì trong giang hồ. Có điều, so ra cao cấp hơn. Người bên
trong đều chơi ám khí.
Hách Liên
Dung nhắc tới hoàng thất, Vị Thiếu Quân không chút động tĩnh. Vấn đề
này, hắn dù một chút quyền lên tiếng cũng không có. Hách Liên Dung tiếp
tục nói: “Hơn nữa cũng không phải hoàng thượng nghe hắn, là có an bài
sẵn, Cao Thăng cả ngày đi theo bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng khi
nào cao hứng, khi nào mất hứng, khi nào nhiệt tình tăng vọt, khi nào thì qua loa cho xong hắn đều có thể nhìn ra một chút. Nếu có hắn hỗ trợ,
cộng thêm tuyệt thế bí tịch của ngươi, Bạch Lan dù muốn thất bại cũng
không thể!”
Kỳ thật đạo lý này mỗi người đều biết, nhưng thế giới bình dân cách quá xa hoàng
thất, bọn họ không phải cung nhân cung phi quan to hiển hách, bọn họ đối với hoàng thất đều luôn có một loại sùng bái mù quáng, sẽ không tin
rằng hoàng cung kỳ thật cũng do gạch ngói tạo thành, người ở bên trong
cũng phải ăn uống ngủ nghỉ. Ở trong cung đã từng kế thừa không ít những
quy tắc trong dân gian, rồi tự cho là mới mẻ. Nhắc tới hoàng cung đều là tường vàng ngói ngọc, hoàng thượng lại chỉ so với Ngọc Hoàng đại đế
thấp hơn một bậc. Đương nhiên, những người thuộc niên đại mấy trăm mấy
ngàn năm sau này đều sẽ hiểu được đây chỉ là chính sách ngu dân của
hoàng thất, làm cho dân chúng không dám xem thường chính sự, không dám
đàm luận hoàng thất. Ngẫu nhiên có nghe thấy tin đồn từ hoàng thất
truyền ra cũng không hề ảnh hưởng tới cục diện phong hoa tuyết nguyệt,
lại còn tăng thêm vài phần lãng mạn của hoàng thất.
“Móc nối quan hệ với hắn? Như thế nào móc nối?” Vị Thiếu Quân xoa mày suy nghĩ hồi lâu. “Dùng tiền?”
Hách Liên
Dung lắc đầu. “Bạch Lan đến từ Tây Việt, trong cung thâm sâu khôn lường, cho dù nàng nghĩ muốn mua chuộc Cao Thăng, hắn cũng không nhất định sẽ
nhận số tiền này. Hơn nữa, Bạch Lan trời sinh tính cách thẹn thùng, bảo
nàng cùng người như Cao Thăng gặp mặt, dùng tiền cũng không nhất định có thể làm nên chuyện.”
Vị Thiếu
Quân vốn đang nghĩ đưa thư vào trong cung là xong đâu, không nghĩ tới
còn có nhiều chuyện trở ngại như vậy, nghiêng đầu hồi lâu. “Kia làm sao
bây giờ?”
Hách Liên
Dung cũng cẩn thận ngẫm lại mới nghĩ tới nhiều chuyện như vậy, hiện tại
cũng có chút ngây ngốc, cùng Vị Thiếu Quân nhìn nhau, vỗ trán, “Cái kia
chậm rãi nghĩ biện pháp đi, có chuyện quan trọng suytxs nữa đã quên
mất!”
Nàng đột
nhiên hét lớn dọa Vị Thiếu Quân giật mình, thấy Hách Liên Dung cầm lấy
quyển bí tịch trên bàn xoay người, Vị Thiếu Quân ném ra một ánh mắt xem
thường, “Ta nói…. nàng cho dù muốn học cũng không nên gấp gáp như vậy
chứ, hơn nữa, nàng học cũng vô dụng thôi, bố Pitt cũng không có ở đây….”
“Ngươi lẩm
bà lẩm bẩm cái gì đấy?” hách Liên Dung chuyên tâm lật giở bí tịch, lại
gấp lại thật mạnh, “Nguy hiểm thật, may mắn không quá xúc động.”
Vị Thiếu Quân “hứ” một tiếng, rất là khó chịu nói: “Ta xem nàng thật ra rất xúc động.”
“Nói với
ngươi ngươi cũng không hiểu!” Hách Liên Dung tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn là mở sách ra đưa cho Vị Thiếu Quân xem, “Sách này là bí tịch của
thanh lâu, những cô nương thanh lâu đều luôn sợ mang thai, cho nên khi
dùng hương liệu cùng thức ăn linh tinh gì đó ít nhiều đều có tác dụng
tránh thai…. Xạ hương nhuận cơ hoàn này, dùng rồi đừng mong thụ thai
nữa. Cái gì sủng ái đều chỉ là mây bay, con nối dòng mới là thật, đứa
nhỏ mới là bảo đảm cả đời.”
Vị Thiếu Quân nhức đầu, “Hình như là như thế, kia làm sao bây giờ? Này… này, ta thật vứt vả mới có được… Không dùng được sao?”
“Cũng không phải không thể dùng, chiêu thức này về hình thức vẫn có thể dùng được.” Hách Liên Dung đem sách để vào trong ngăn kéo bàn trang điểm, “Ngày mai đi tìm một đại phu, nhìn xem trong đó có những loại nào có tác dụng
tránh thai là được. Rồi viết lại vài phương thức bí dược khác, hắc
hắc….”
Xem Hách
Liên Dung cười run rẩy bả vai giống như tên trộm vặt, ánh mắt lòe lòe
tỏa sáng, khóe môi Vị Thiếu Quân không khỏi cũng nhếch lên. Suy nghĩ lâu như vậy, hắn mới hiểu được bản thân vì sao khi đối với Vệ Vô Hạ, đáy
lòng sinh ra không phải sự ghen tị mà là một loại cảm xúc mãnh liệt muốn bảo hộ; vì sao thời điểm Hách Liên Dung vui vẻ hắn cũng trở nên vui vẻ
theo; khi Hách Liên Dung tức giận, hắn lại lo sợ bất an đến khó hiểu;
thì ra hắn nghĩ muốn bảo hộ nàng bên người, bảo hộ nàng không bị tổn
thương, nghĩ muốn bảo vệ tâm tình tốt đẹp của nàng, nụ cười của nàng,
khi nàng vui vẻ, ánh mắt phát ra ánh sáng tinh quang, tốt nhất….chỉ để
hắn có thể nhìn thấy.
“Ngươi sao
lại ngẩn ngơ vậy?” Hách Liên Dung đưa tay đến trước mặt hắn quơ quơ,
cười nói: “Nếu chuyện này thành công, ngươi có công đầu.”
Vị Thiếu
Quân vẫn chưa vì vậy mà dương dương tự đắc, nghiêm túc khác thường đứng
lên, đôi môi khép mở, “Liên Dong… Nàng còn muốn chạy sao?” Nhiều ngày
rối loạn đã có đáp án, sẽ không tự giác muốn có thêm càng nhiều, nhưng
trước mắt, hắn có cơ hội đó sao? Có tư cách này sao? Nếu đáp án của Hách Liên Dung là khẳng định, hắn sẽ không hề hối hận bản thân nhất thời xúc động ra tay gọn gàng dứt khoát chứ?
Nghĩ tới đây, Vị Thiếu Quân cũng đã bắt đầu suy nghĩ, vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn.
Hách Liên
Dung cũng sửng sốt, “Đi? A! Đồ ăn hỏng mất! Quên đi ăn cơm rồi!” Nàng
trong thời gian này đại khái đã lây bệnh xúc động của Vị Thiếu Quân, lại chợt càng ngày càng giống nàng trước khi xuyên qua. Hách Liên Dung chạy tới phía trước, lúc gần đi thuận miệng gọi Vị Thiếu Quân, “Ngươi cũng
cùng đi!”
Ai người
vừa đi tới cửa, đang muốn mở cửa đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Hách Liên
Dung tưởng Bích Liễu đang giục, nói: “Lập tức đi….”
Ai ngờ cửa
phòng mở ra không phải Bích Liễu, mà là Ngô thị đang đứng ở trước cửa,
thấy Hách Liên Dung thì cười cười, “Đệ muội không nói không đi ăn cơm,
lâu như vậy còn chưa tới, bà nội bảo tẩu tới xem sao.”
Này thật
đúng là đối xử khác biệt, không đi ăn cơm còn có người hỏi thăm. Hách
Liên Dung bởi vậy càng thêm tin tưởng lão phu nhân sắp tới tuyên bố đổi
đương gia trong nhà, bằng không như vậy đề cao mình lên làm gì?
Hách Liên
Dung khách khí hai câu, rồi đi theo Ngô thị ra khỏi Thính Vũ hiên, Bích
Liễu đi ngay phía sau Hách Liên Dung, dưới chân không biết bị cái gì
ngáng phải, cả người ngã gục trên người Hách Liên Dung. Hách Liên Dung
vội quay đầu đỡ lấy nàng, Bích Liễu sau khi đứng vững, nhỏ giọng nói:
“Thiếu phu nhân cùng nhị thiếu gia trong phòng nói chuyện gì quan trọng
không? Đại thiếu phu nhân vừa rồi đứng ở cửa thật lâu rồi mới gõ cửa.”