- Trang chủ
- Thiếu Phu Bất Lương
- Chương 21: Thắng ngươi một khắc
Tác giả: Viên Bất Phá
Vị Thiếu Quân hơi nhíu mày, cười với dụng ý không tốt, đánh giá thân thể Hách Liên Dung: “Cô có chắc được
không? Yêu cầu của ta với nữ nhân rất cao.”
Hách Liên Dung cười cười: “Không thử sao biết?”
Vị Thiếu Quân cười to, phe phẩy cây quạt nhỏ, dẫn đầu đi ra ngoài: “Vậy cứ thử xem, vừa lúc bù lại đêm tân hôn của chúng ta!”
Hách Liên Dung nhìn thân hình cao lớn
mảnh khảnh của Vị Thiếu Quân bằng nửa con mắt, xoay người nói với Vị
Thiếu Dương: “Mẹ cũng rất thương đệ, có rảnh đệ đến thăm bà đi.”
Vị Thiếu Dương vốn nghe trận cá cược
khiến người ta có cảm giác không thuần khiết mà hơi quẫn trí, nghe Hách Liên Dung nói như vật vội vàng nghiêm sắc mặt nói ‘Vâng’. Cho đến khi
nàng dời đi hắn mới thả lỏng hai tay, không tự giác sờ nhẹ đôi môi, sắc
mặt lại trở lên không được tự nhiên.
Sau khi Hách Liên Dung đi theo Vị Thiếu
Quân trở lại Thính Vũ Hiên, Bích Đào đã sớm sắp xếp phòng ngủ đâu ra
đấy, nhìn thấy Vị Thiếu Quân xuất hiện, không khỏi mừng rỡ, ra khỏi
phòng nghênh đón: “Nhị thiếu gia đêm nay không đi sao?”
Vị Thiếu Quân vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Đào, cười hì hì nói: “Thiếu phu nhân của các ngươi chờ không
kịp cùng thiếu gia ta viên phòng đâu.”
Vài nha hoàn ở đây nghe xong lời này đều
có chút ngượng ngùng, Bích Đào đỏ mặt cúi đầu. Vị Thiếu Quân ngắm vẻ
kiên trì lãnh đạm của Hách Liên Dung, lông mày không khỏi đắc ý giương
càng cao, quay đầu lại nói với Bích Đào: “Nếu nàng ta hầu hạ không tốt,
thiếu gia liền đến chỗ ngươi nha.”
Bích Đào hoảng loạn liên tục xua tay, cúi đầu nói với Vị Thiếu Quân: “Thiếu gia, thiếu phu nhân có cần tắm rửa?”
Hách Liên Dung thản nhiên nói: “Không cần, các ngươi đều lui xuống đi.”
Vị Thiếu Quân liền đắc ý nhìn Hách Liên
Dung: “Thật không ngờ cô lại vội như vậy, cũng được, thiếu gia ta liền
cho cô một cơ hội!”
Nói xong hắn định nhấc chân đi vào
phòng ngủ. Hách Liên Dung chợt nhanh người ngăn ở trước mặt hắn: “Nếu
ngươi đã đưa ra trận đánh cược này, vậy điều kiện vào cửa cũng nên nghe
theo ta đi?”
Vị Thiếu Quân hừ một tiếng: “Muốn giở trò gì? Có tin ta đi ngay bây giờ không?”
“Chúng ta đánh cược là không ra khỏi cửa phòng.” Hách Liên Dung không hề nao núng đáp trả: “Bây giờ ngươi
đã xông vào, muốn thua sớm sao?”
“Hắc!” Vị Thiếu Quân xắn xắn tay áo: “Được! Vậy cô muốn như thế nào?”
“Cái này đối với ngươi mà nói hẳn không
tính là quá khó khăn. Chỉ cần đoán đúng tên một loại bài, đoán đúng rồi có thể vào phòng.”
Không ngoài dự đoán Vị Thiếu Quân
phụt cười sung sướng: “Bài? Cô tìm đúng người thật đấy. Cô hỏi đi hỏi đi. Ông chủ sòng bài nào cũng không dám tiếp ta đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Hách Liên Dung cười
cười: “Ta cũng sợ trò chơi này còn chưa bắt đầu đã xong. Có điều cũng
phải nói trước, đoán không đúng thì sao?”
Vị Thiếu Quân hiển nhiên rất tự tin vào bản thân mình, nhướng mày hỏi lại: “Cô nói đi?”
“Ta cũng không yêu cầu gì cao, đoán sai
nhưng vẫn cho ngươi vào phòng, có điều thắng ngươi một canh giờ, trong
một canh giờ này, ngươi phải nghe lời ta.”
“Không được!” Vị Thiếu Quân không cần
nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Nếu cô thắng, trong một canh giờ này bắt ta đi nhận lỗi với mẹ, ta liền chết mệt.”
“Ta sẽ không đưa ra loại yêu cầu này. Nếu trước khi trời sáng ta để ngươi ra khỏi cửa phòng, không phải ta thua hay sao?”
Vị Thiếu Quân nghĩ nghĩ: “Cô định ra yêu cầu gì?”
Hách Liên Dung nhẹ nhàng cười: “Có cược hay không?”
“Một canh giờ quá dài, một…một khắc đi.”
“Vậy thì một khắc.” Hách Liên Dung không chút chần chờ, nói một canh giờ vốn không kỳ vọng hắn sẽ đồng ý, một
khắc mà nói, cùng lắm tốn thêm chút tâm tư. “Ngươi chờ ta, ta đi lấy
đồ.” Hách Liên Dung nói xong liền đi, lại xoay người nói với Vị Thiếu
Quân: “Nam nhân không được nhìn lén.”
Vị Thiếu Quân tức giận nói: “Ta sẽ không vụng trộm đi vào!”
Hách Liên Dung liền đi đến sương phòng chứa đồ cưới của mình, lấy ra một cái hộp nhỏ trong một cái rương ra.
Trở lại trước phòng ngủ, Vị Thiếu Quân
hơi dựa trên khung cửa, đúng là không bước vào phòng bước nào. Thấy Hách Liên Dung trở về có chút không kiên nhẫn nói: “Sao chậm vậy?”
Hách Liên Dung cũng không nói nhiều, đưa
cái hòm ra, Vị Thiếu Quân cầm lấy, mở hộp, bên trong là bài được làm từ
tơ lụa cùng chỉ phiếu (thứ được dùng trong các sòng bạc xem như thứ để
đặt cọc, được mua bằng tiền) xếp chồng lên nhau. Bài này to cỡ bàn tay,
hình chữ nhật, mặt sau có hoa văn giống nhau, hoa văn mặt trước cũng rất kì quái, vẽ không giống nhau.
Lông mày Vị Thiếu Quân dựng ngược lên,
hắn đi khắp các sòng bài ở thành Vân Trữ, loại bài này…hắn chưa từng
thấy qua. Trang giấy nho nhỏ bên cạnh thì hắn biết, cũng coi là lợi thế
đi.
“Đoán được không?” Hách Liên Dung cong khóe môi. “Muốn thêm chút thời gian không?”
Vị Thiếu Quân bĩu môi: “Không đoán được
thì tính làm sao? Có đúng là bài không đấy ? Cô đừng đem ảo thuật của
Tây Việt đến dọa ta. »
Hách Liên Dung giật lại cái hòm trong tay Vị Thiếu Quân: “Vào đi, kể từ lúc này ngươi phải nghe lời ta trong vòng một khắc.”
Vị Thiếu Quân không phục lại chu chu mỏ, nhấc chân vào cửa: “Để xem cô làm được cái gì hay ho.”
Hách Liên Dung đi theo vào phòng, Vị Thiếu Quân vẫn cân nhắc thứ ở trong hòm: “Vậy rốt cuộc đó là cái gì?”
Hách Liên Dung không nhanh không chậm đi
đến bên giường, cởi giày tìm vị trí ngồi thoải mái, lấy vật trong hộp ra giải thích: “Cái này gọi là tú lơ khơ, được tạo thành từ năm mươi tư quân bài…”
Nàng vừa giải thích, vừa giới thiệu đơn giản cách chơi, sau đó ngẩng đầu: “Nghe hiểu không?”
Vị Thiếu Quân cũng hiểu đại khái nhưng vẫn có chút mơ hồ, ngồi đối diện Hách Liên Dung nhìn bài nói: “Lặp lại lần nữa.”
Hách Liên Dung lắc đầu; “Thời gian của ta cấp bách, không dư hơi lặp lại lần nữa. Hiện tại thời gian của ngươi
vẫn là của ta, ta muốn ngươi chơi bài với ta, ngươi thắng thì muốn làm
gì thì làm. Thua một ván sẽ cho ta thêm thời gian một khắc.”
“Gì? Cô chơi xấu! Ta còn chưa hiểu rõ!”
“Ta khẳng định đã giảng giải quy tắc
chơi bài cho ngươi hết nước hết cái, bây giờ vẫn còn trong thời gian
một khắc ngươi thua ta, ngươi nếu không nghe ta thì cũng tính là thua.”
« Dựa vào cái gì lại là ta thua ! » Vị
Thiếu Quân cũng cởi giầy ra ngồi lên giường xếp bằng, đối diện Hách Liên Dung. « Chơi thì chơi, ta không tin đêm nay ta không thắng nổi một
ván. »
Hách Liên Dung cười cười, chia ba mươi
hai chỉ phiếu cho Vị Thiếu Quân : « Bây giờ cách hừng đông còn bốn
canh, cũng chính là ba mươi hai khắc (một khắc = ¼ giờ), mỗi ván một chỉ phiếu, tiền đặt cược là một khắc. »
Vị Thiếu Quân hiện tại cũng hiểu được ý
đồ của Hách Liên Dung. Ý nghĩ ban đầu của hắn cũng không thuần khiết,
định vào phòng nhìn nàng ta cởi hoàn toàn quần áo liền nghênh ngang bỏ
đi, còn không đủ trêu đùa nàng ta sao ? Không ngờ phương pháp của Hách
Liên Dung lại là cá cược thời gian. Thế nhưng vẫn nói như trước, hắn
không tin mình một lần cũng không thắng nổi.
Hách Liên Dung chia xong chỉ phiếu liền
chia bài. Nàng tuyệt nhiên không hoài nghi ngộ tính đánh bạc của Vị
Thiếu Quân, hơn nữa loại bài tú lơ khơ này cũng dễ chơi.
Quả nhiên Vị Thiếu Quân thua một ván, ván thứ hai còn đánh có chút lợi thế, tuy rằng kết quả là vẫn thua, nhưng
thần sắc đã có chút tự tin. Ngay tại lúc hắn xoa tay muốn bắt đầu ván
thứ ba, Hách Liên Dung thu hồi bài : « Ván sau chúng ta đánh kiểu khác
đi. »
Vị Thiếu Quân dại ra nửa ngày nhìn Hách Liên Dung: « Cô cũng thật gian trá. »
Hách Liên Dung không buồn nâng ánh mắt : « Nếu ngộ tính ngươi đủ cao, có thể thắng đuợc ta. »
« Chơi thì chơi ! Ai sợ cô ! » Vị Thiếu
Quân cởi áo ngoài ra, cuộn lung tung ném xuống đất, vén tay áo trung y
lên, bộ dạng như nhất định phải làm nên chuyện lớn.
Lại đánh tiếp, Hách Liên Dung thật bội
phục Vị Thiếu Quân, xem ra ăn chơi cũng có ưu điểm của ăn chơi, thằng
nhãi này nói mấy sòng bài không dám tiếp đón hắn cũng không phải ba
hoa. Với kiểu giải thích ba phải cái nào cũng được của nàng, nàng tất
nhiên không tin tưởng mình sẽ thắng với một cách chơi, chỉ có thể đổi
cách chơi liên tục. Vị Thiếu Quân cũng hoàn toàn đắm chìm trong thú chơi bài bạc, ngay cả chơi tiến lên, nghe Hách Liên Dung giải thích cách
chơi mới có chút quen tai, giống như cách chơi ván thứ nhất, không khỏi
cười khẩy, ngắt lời nàng đang nói: “Sao thế? Không đổi mới cách chơi
nữa à?”
Hách Liên Dung nói: “Không cần nghe hết sao?”
Vị Thiếu Quân nói cười lầm bầm, bắt đầu tráo bài: “Chơi cái này vui thật, chỉ có thể hai người chơi sao?”
“Có rất nhiều cách chơi, ba người, bốn
người…Mười người cũng có thể chơi.” Hách Liên Dung cũng xếp bài theo:
“Toa cáp và bài hai mươi mốt điểm nhất định ngươi càng thích.” (Toa
cáp: Five Card Stud, một kiểu chơi bài.)
Vị Thiếu Quân bị khơi mào lại càng thích thú: “Chơi cái đó đi.”
Hách Liên Dung liếc hắn một cái: “Đêm nay ngươi thắng trước rồi nói sau.” Toa cáp và bài hai mươi mốt điểm phụ
thuộc nhiều vào may mắn nên không thích hợp chơi vào tối nay.
Vị Thiếu Quân liền chuyên tâm xếp bài,
sửa sang rồi cười to: “Liên Dung, lần này cô thua chắc rồi.” Nói xong
hắn ném một chuỗi bài dài, chỉ chừa lại vài cây trên tay, mặt mày hớn
hở nhìn Hách Liên Dung: “Ta muốn sau khi thân thiết với cô rồi đến chỗ
Bích Đào, cô không để ý chứ?”
Hách Liên Dung cười cười: “Ta không ngại, bom!”
“Hả?” Vị Thiếu Quân nhìn Hách Liên Dung ném hai cây bài, lại ngẩng đầu nhìn nàng: “Đây là cái gì, chơi kiểu gì đấy?”
“Bom.” Hách Liên dung cười tủm tỉm nói cho hắn: “Có thể ngăn chặn tất cả các bài.”
“Gì…Lúc ván đầu tiên cô đâu có nói…”
“Ta vừa định nói, tại ngươi không chịu nghe.” Hách Liên Dung tỏ ra ngây thơ vô số tội rồi lại ném bài ra: “Hỏa tiễn!”
“Hả?” Vị Thiếu Quân trừng mắt nhìn cây
bài đến cả ngày, nhặt bài Hách Liên Dung vừa đánh lên: “Cái loạn thất
bát tao này hợp lại một chỗ cũng đánh được hả?”
Hách Liên Dung nheo mắt cười tà với hắn: “Ai bảo ngươi không nghe. Lại một bom nữa này!”
“Này!” Mắt thấy bài trong tay Hách Liên
Dung chuẩn bị đánh ra gần hết, Vị Thiếu Quân vội vàng ngăn lại: “Cô đánh cái gì, bộ này không giống với bộ lúc nãy.”
Hách Liên Dung nhặt bộ tứ quý vừa mới
đánh lên: “Tứ quý giống hai cây bài lúc nãy, đều gọi là bom, tứ quý có
thể chặn các bài, hai cây lúc nãy có thể chặn tứ quý.”
“Này! Cô vốn không…”
“Ai bảo ngươi không nghe.” Hách Liên Dung nhìn bài trên tay hắn: “Ngươi hạ bài xem nào? Một đôi! Một đôi, lại một đôi, lại đôi nữa, không có.”
Vị Thiếu Quân nhìn Hách Liên Dung không ngừng xem bài: “Cô, đồ gian lận, không được, trận này không tính, đánh ván khác!”
Hách Liên Dung cầm lấy thẻ cược cuối cùng bên cạnh Vị Thiếu Quân, đặt vào đống thẻ bài cuối cùng của mình: “Chơi
thua phải chịu, thời gian hôm nay của ngươi đều bại dưới tay ta.”
“Có chơi tất có thua!” Vị Thiếu Quân thản nhiên lôi dưới mông ra một cái thẻ cược, ném xuống bàn, đắc ý nói: “Ngu ngốc! Dân cờ bạc đều giữ chút tiền vốn để gỡ lại.”
Khó trách hắn thua nhiều ván như vậy
nhưng không chút hoang mang. Hách Liên Dung nhếch khóe miệng lên một
chút, đúng là chưa ăn xong. Có điều nàng không muốn chơi tiếp, phương
pháp chơi của nàng sớm đã tung ra hết.
“Cho dù ngươi còn giữ một khắc đi nữa,”
Hách Liên Dung đứng dậy: “Từ giờ trở đi trong vòng ba mươi mốt khắc,
ngươi cũng phải nghe lời của ta, không được rời đi khỏi phòng này.”
Vị Thiếu Quân lập tức nghe ra không ổn, nhảy theo xuống giường: “Cái gì mà từ giờ trở đi! Phải tính từ lúc vào phòng chứ!”
Bọn họ tổng cộng đánh hơn ba mươi ván
trong hơn một canh giờ, hiện tại còn ba canh giờ nữa thì trời sáng,
không còn gì phải nghi ngờ ba mươi khắc là đủ dùng.
“Tại sao không phải từ giờ trở đi.” Hách
Liên Dung nghiêm mặt nói. “Trừ bỏ một khắc vừa mới tiến vào phòng kia,
các ván bài sau đều là ngươi tự nguyện chơi, cho nên không thể tính từ
thời gian đánh cuộc. Vị Thiếu Quân, dám làm thì dám chịu.”