- Trang chủ
- Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con
- Chương 44: Không cho về phòng
Tác giả: Nam Phương Lệ Chi
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chị Mai cười nói: “Em rất có phúc đó, em không biết đấy thôi chứ hôm qua sau khi chồng em về có không ít người lại đây hỏi thăm chị đó.”
Người đàn ông vừa có tướng mạo vừa có khí chất, nhìn qua cũng biết mấy cô nương xuất thân gia đình bình thường chắc chắn không xứng, nhưng chị Mai lại thấy Lâm Thanh Hoà đứng cạnh Chu Thanh Bách tuyệt đối là một đôi trai tài gái sắc.
Lâm Thanh Hoà không để ý nhiều tới chuyện này, cô chuyển đề tài: “Bánh xà phòng lần trước em đưa, chị dùng tốt không?”
Chị Mai nhỏ giọng: “Tốt, tốt lắm, chị chồng của chị còn hỏi chị mua ở đâu. Chị nói mua trên huyện thành nhưng chị ấy bảo huyện thành cũng không bán loại xà phòng chất lượng như vậy.”
Lâm Thanh Hoà đè thấp thanh âm: “Lần trước em đi chợ đen mua được đấy, người bán hàng nói là xà phòng thành phố, lúc đó em đâu có tin, giờ chị nói vậy chắc không phải giả rồi.”
Chị Mai gật đầu: “Khó trách.”
Bánh xà phòng này rất thơm, chị Mai rất thích, không nhịn được mà dùng thường xuyên cho nên bây giờ chỉ còn lại hơn phân nửa thôi.
Sau đó chị Mai đưa thịt heo, xương sườn, ba cân dầu hoả cho Lâm Thanh Hoà. Tổng cộng hơn ba đồng.
Lâm Thanh Hoà dùng phiếu thực phẩm phụ mua hai cân táo. Hôm nay cô chỉ mua thế thôi, trong nhà vẫn còn một ít.
Chị Mai hỏi: “Mấy ngày hôm trước mới đưa tới vài bình mật ong, hiện tại còn dư một bình, em có muốn không, không cần phiếu thực phẩm phụ.”
“Mật ong loại nào?”
Lâm Thanh Hoà hai mắt sáng rực mừng như bắt được vàng, cô biết thời đại này mật ong là một trăm phần trăm thuần tự nhiên, rất nhiều công dụng.
Chị Mai liền lấy ra cho Lâm Thanh Hoà xem, nhìn màu mật là biết ngay hàng chuẩn, một bình khoảng trên dưới ba cân, tuy nhiên giá tương đối cao tận năm đồng.
Lâm Thanh Hoà không do dự rút tiền mua luôn.
Tạm biệt chị Mai, Lâm Thanh Hoà đi vào một con phố nhỏ thấy có người bày bán trứng gà, cô mua một cân. Đây là người nông dân nuôi gà đẻ trứng rồi mang ra chợ đổi thế nên rất rẻ, một cân trứng gà chỉ có giá ba hào.
Sau đó cô lấy thêm trứng trong không gian bỏ vào rổ rồi lên đường về nhà.
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà đưa bình mật ong cho Chu Thanh Bách: “Anh cất vào phòng đi.”
“Được.” Chu Thanh Bách nhanh tay đem cất lọ mật ong vào phòng xong lập tức quay lại đợi vợ phân phó.
Lâm Thanh Hoà rất muốn cười, người đàn ông này xem cô như thủ trưởng của anh à. Cô lấy thịt heo, xương sườn, xương ống từ trong rổ ra rồi đưa cái rổ không cho anh: “Này, anh cất đi.”
Chu Thanh Bách liền làm theo.
Sở dĩ hôm qua cô kêu anh đi gặp chị Mai là vì muốn cho anh biết cô mua thịt ở chỗ quang minh chính đại Sau này anh khỏi phải lăn tăn về nguồn gốc thịt heo.
Lâm Thanh Hoà chặt nhỏ xương ống, bỏ vào niêu, hầm với đậu nành. Xương ống hầm đậu nành cũng là một món canh bổ dưỡng.
Ba anh em Đại Oa đang chơi ở Chu gia, bên đó rất đông anh chị em họ, anh em Đại Oa rất thích qua đó chơi, nếu không chơi bên Chu gia thì cũng dắt nhau đi tìm lũ trẻ ở các nhà khác trong thôn.
Lâm Thanh Hoà không ngăn cản bọn chúng, chơi loanh quanh trong thôn rất an toàn, hơn nữa cô không muốn bao bọc bọn trẻ quá, con trai hiếu động nghịch ngợm chút mới thông minh.
Lâm Thanh Hoà vừa quay đầu bắt gặp Chu Thanh Bách: “Đứng ngẩn ra đấy làm gì, lấy táo ăn đi.”
Chu Thanh Bách tiến tới nói: “Em đi ăn đi, có việc gì để anh làm cho.”
Một thân hormone đàn ông ập tới trước mặt, Lâm Thanh Hoà giật mình nhảy dựng lên.
Chu Thanh Bách nhìn nhìn Lâm Thanh Hoà: “Không cần coi anh như bệnh nhân. Hiện tại đã hoàn toàn khôi phục rồi.”
Tuy Lâm Thanh Hoà không có kinh nghiệm yêu đương nhưng sống trong xã hội hiện đại, chưa ăn thịt heo nhưng đã nhìn qua heo chạy vô số lần.
Chu Thanh Bách ánh mắt nguy hiểm, lời nói ám muội, Lâm Thanh Hoà lựa chọn làm lơ, cô xoay người chặt xương sườn: “Anh đi lấy đậu que ra ngâm đi.”
“Em đi lấy đi, để anh làm cho.” Chu Thanh Bách đoạt lấy con dao trong tay Lâm Thanh Hoà.
Bất ngờ bị anh nắm tay, Lâm Thanh Hoà căng thẳng suýt chút nữa thì phản ứng, may mà kịp thời định thần lại.
Cô cố gắng tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì: “Được, anh làm đi.”
Chu Thanh Bách bắt tay vào chặt xương sườn. Lâm Thanh Hoà bước vội vào trong nhà mới dám đưa tay lên vỗ vỗ ngực, quái lạ, sao mới nắm tay một cái mà trống ngực đập liên hồi thế nhỉ.
Đây là phản ứng lâu rồi mới gặp đàn ông ấy hả, chết tiệt!
Lâm Thanh Hoà xem thường chính mình một phen rồi lấy đậu que ra, chỗ này là bữa trước phơi còn dư lại một ít.
Cô đi ra thấy Chu Thanh Bách vẫn đang ngồi chặt xương sườn, không thể không nói đàn ông tập trung làm việc thật là có mị lực nha.
Tướng mạo cùng dáng người đều không thể bắt bẻ, mọi việc trong nhà cũng rất dụng tâm, các con đều yêu mến và ngưỡng mộ cha.
Ê khoan, tự nhiên nghĩ mấy cái chuyện này làm gì, cô đâu định cùng anh ta phát sinh quan hệ gì đâu? Điên mất!
Cứ sống hoà thuận như thế này là được rồi, nói trắng ra thì cô và anh sinh ra ở hai thời đại hoàn toàn khác biệt, khoảng cách thế hệ không đùa được đâu.
Lâm Thanh Hoà trấn tĩnh lại rồi múc nước ngâm đậu que. Cô thấy Chu Thanh Bách định chặt tiếp hai dẻ xương sườn với cái xương ống thì vội ngăn cản: “Ê đừng chặt nữa, khi nào ăn hẵng chặt, chặt trước mất ngon.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Khi nào muốn chặt thì nói anh.”
Lâm Thanh Hoà thấy anh không có ý định rời đi, cô nghĩ thầm phòng bếp bé tin hin cứ đứng mãi ở đây làm gì không biết nữa.
Ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt anh, cô rất ngượng ngùng: “Sao anh lại nhìn tôi như thế?”
Chu Thanh Bách vẫn nhìn Lâm Thanh Hoà: “Vết thương đã khỏi.”
Rồi sao???
Chu Thanh Bách tiếp tục: “Đại Oa Nhị Oa lớn rồi, có thể tự ngủ.”
À hiểu rồi, muốn về phòng ngủ chứ gì, không có chuyện đó đâu, cô không phải nguyên chủ, tuy rằng trên danh nghĩa đúng là vợ anh nhưng chỉ là trên danh nghĩa thôi.
Cô xoay người bắt tay vào làm việc: “Lớn gì mà lớn, Đại Oa năm nay mới lên sáu tuổi, trời lạnh như vậy để bọn nó ngủ một mình tôi không yên tâm.”
Cô lại tự kiểm điểm mình một phen, có phải lỗi tại cô bồi bổ tên đàn ông thối này quá tới mức tinh lực dồi dào, t*ng trùng dồn hết lên não rồi phải không??
Đừng đùa, mới gặp nhau chưa bao lâu đã đòi ngủ cùng giường, không có cửa, đừng nói cửa chính, cửa sổ cũng không có khả năng đâu.
Lâm Thanh Hoà mặc kệ anh muốn nghĩ thế nào thì, lòng cô đã quyết rồi, đừng mơ.
Bữa trưa nay ăn hai món, xương ống hầm đậu nành và xương sườn hầm đậu que. Cả hai món đều thơm ngon.
Ăn xong cả nhà lên giường nghỉ trưa.
Chu Thanh Bách vẫn phải lủi thủi qua phòng cách vách tự ngủ một mình, bốn mẹ con thì vui vẻ ngủ trong phòng vợ chồng anh.
Chu Thanh Bách cởi áo len vợ mới đan ra, thở dài một hơi.
Tất cả mọi việc ăn mặc ở vợ đều chăm lo chu toàn, chỉ trừ một chuyện nhất định không cho đó là ngủ. Điều này khiến anh vô cùng rầu rĩ. Cô ấy tuy đối xử rất tốt với anh nhưng lại mang cho anh cảm giác khách sáo như đối đãi với khách.
Chu Thanh Bách nằm trên giường đất, trầm mặc nửa ngày mới tiến vào giấc ngủ.