- Trang chủ
- Ta Ở Hiện Đại Làm Đại Boss
- Chương 475: 475: Chương 474
Tác giả: Thear Dose
Sau khi ăn bánh mì, Nam Tương Uyển đến nhà hàng lẩu của Thương Hải, ngồi trên bức tường có lưới điện, với một mẩu bánh mì dính trên khóe miệng.
Thương Hải vẫn đang rửa bát ở chỗ ban đầu, khi nhìn thấy Nam Tương Uyển, anh vô cùng kinh ngạc: “Bà nội, bà đi cửa sau cũng được, hoặc là bà đi cửa trước vào.
Đừng ngồi trên lưới, được không?"
Nam Tương Uyển: “Đêm qua tôi ngủ giường gỗ, dùng điện để làm dịu xương và cơ rất tốt.”
Thương Hải: “…”
Nam Tương Uyển: “Anh đã nhận được tiền lương chưa?”
Thương Hải: “Tiền của tôi đủ tiêu, tôi còn tính mua kem ăn.
Đồ ăn để dành cho cô nhà bếp phía sau, tất cả đều là đồ thừa hoặc đồ hoàn lại của khách hàng ngày hôm qua, còn sạch lắm”
Nam Tương Uyển: “Buổi tối mấy giờ anh tan làm?”
Thương Hải: “ Mười giờ nhà hàng lẩu đóng cửa, làm sao? ”
Nam Tương Uyển: “Hỏi”
Thương Hải còn muốn nói gì đó, nhưng trong nháy mắt, trên tường không có một bóng người, những hộp thức ăn đầy ắp kia cùng nhau biến mất.
Nam Tương Uyển lại quay trở lại quán trà sữa, tay trái ăn một miếng chả bò, tay phải ăn một miếng xúc xích nướng lớn.
Vô Song không thể chịu đựng được nữa và bắt đầu chửi thề: “Cô thật quá đáng!”
Nam Tương Uyển: “Gọi bố, tôi sẽ chia cho.”
Vô Song: “Bố.”
Sau khi chia đồ ăn xong, Nam Tương Uyển giải thích: " Giữ tiền từ công việc bán thời gian.
Tôi sẽ đưa anh đi ăn một bữa ăn thịnh soạn vào lúc 10 giờ."
Đôi mắt của Vô Song sáng lên: “Thật sao? Vào cửa hàng ăn?”
Nam Tương Uyển: “Ừ.”
Khi gần tới 1 giờ chiều, Nam Tương Uyển trở lại làm nhiệm vụ.
Sau 24 giờ quay lại, hệ thống an ninh ở đây đã được nâng cấp toàn diện, thậm chí còn có bảo vệ tuần tra trước cửa, cách phòng vệ này thực sự là ruồi muỗi kiến cũng không thể chui vào được!
Tu La cũng ở gần đó, từ khoảng cách trăm mét, Nam Tương Uyển trợn tròn mắt.
Tất cả là lỗi của anh! Anh đã làm tăng độ khó của nhiệm vụ!
Nam Tương Uyển mặt không biểu cảm mà đi thẳng về phía trước.
Quả nhiên, cô lập tức bị bảo vệ ở cửa ngăn lại: “Ngươi tìm ai?”
Nam Tương Uyển cười cười, dùng học sinh cấp hai thanh âm nói: "Em nhặt được tiền.”
Bảo vệ: “???”
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Lúc Tương Uyển đi vào cửa, bảo vệ liền cười nói.
Sau khi bị sốc một lúc, Tu La bắt đầu nghĩ cách để đi vòng quanh từ những nơi khác.
Sử dụng các phương pháp để vượt qua mọi sự giám sát và sử dụng các điểm mù để lẻn vào.
Nhưng vào lúc này, Nam Tương Uyển đã vào trong và gặp nhân viên tiếp tân cửa sổ mà cô ấy đã gặp ngày hôm qua.
Bên kia cười hỏi: “Xin chào, em muốn liên hệ với ai?”
Nam Tương Uyển giải thích ngắn gọn tình hình, chỉ vào chiếc khăn quàng đỏ trên ngực.
Nhân viên tiếp tân ngạc nhiên: “Việc này chúng tôi không giúp được gì cho em, tại sao em không tìm đến các bộ phận khác? Hay bố mẹ của em?”
Nam Tương Uyển tỏ vẻ thất vọng: “Nhưng học sinh tiểu học đó chắc hẳn rất buồn.”
Nhân viên hơi cạn lời, nhưng vẫn lịch sự nói: “Ừm, video trên mạng cũng có thể có kịch bản, hơn nữa video này tuy có lượt xem cao nhưng cũng không phải vấn đề xã hội.
Em còn nhỏ nên đừng lo lắng quá.”
Nam Tương Uyển: “Được rồi, dù sao em cũng cảm ơn.”
Nhân viên tiếp tân: “Không có gì.”
Nam Tương Uyển: “Em có thể sử dụng nhà vệ sinh không?”
Nhân viên tiếp tân: “Tất nhiên.”
Nam Tương Uyển quay lại và tìm thấy nhà vệ sinh một cách bình tĩnh, nhưng lại lén lên lầu trong khi không có ai nhìn.
Trên lầu ba, cửa phòng làm việc quen thuộc.
Khóa cửa đã được thay thế bằng một cái mới, nhưng nó vẫn không khóa và không có ai trong văn phòng.
Nam Tương Uyển bước vào, đặt tài liệu trở lại chỗ cũ, mở cửa bước ra ngoài.
Khi trở lại tầng một, cô cảm ơn nhân viên một lần nữa và bước ra khỏi cổng với chiếc khăn quàng đỏ.
Cô nhân viên phía sau mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô.
Nửa giờ sau.
Quan Phi thấy cũng sắp đến giờ nên quay về văn phòng nghỉ một lát.
Anh đặc biệt muốn biết hai người đó làm thế nào vào và trả tài liệu dưới tình huống bị kiểm soát chặt chẽ ở mọi hướng như ngày hôm nay?
Nhưng vừa bước vào văn phòng, Quan Phi liền nhạy bén cảm nhận được, bầu không khí trong phòng khác thường!
Đã có người vào!
Nhìn về phía máy tính để bàn, hai tài liệu được đặt ở đó, được sắp xếp ngay ngắn và đều đặn.
Quan Phi: “…”
Hai người này làm sao vậy? Thật là lén lút!
Khi Nam Tương Uyển bước ra khỏi cổng, cô liếc sang một bên, nhặt một hòn đá nhỏ và nem nó.
Một bóng người đang nhảy từ trên cây xuống tường, nghiêng người tránh hòn đá, ra hiệu cắt cổ với Nam Tương Uyển.
Nam Tương Uyển: “Chậc! Tối nay không dẫn anh đi ăn cơm!”
Tu La đang định chạy thì dừng lại, trong lòng có chút chấn động.
Bữa tối? Bữa tối nào? Anh sợ nó là lừa đảo!
Cách đó không xa có mấy vị tiền bối đang dùng ống nhòm quan sát, xem hết quá trình đều kinh ngạc không thôi.
Tu La di chuyển cùng trình độ che giấu xác thực cực cao, lấy đi lấy về thần bí, lần thứ nhất là lợi dụng hỗn loạn, lần thứ hai là thực lực tuyệt đối.
Anh Bình Đầu thì chỉ cần một chút diễn xuất!
Với khả năng thích ứng đáng sợ như vậy, ai biết làm thế nào cô ấy có thể ra vào cổng hồn nhiên như vậy, ngay cả bảo vệ cũng mỉm cười với cô ấy?
Đặc biệt là chiếc khăn quàng màu đỏ phấp phới rực rỡ trên ngực từ đầu đến cuối khiến trái tim ai xem cũng phải loạn nhịp.
Làm xong mọi việc, Nam Tương Uyển hai tay đút túi ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại đã là hai giờ chiều, còn có tám giờ mới đến bữa tối.
Cô bắt đầu chạy, quay lại chỗ cũ, chạy một mạch đến trường tiểu học số 23 ở Đế đô cách đó hàng chục km.
Người gác cổng của trường đang ngủ bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường, khi mở mắt ra thì thấy một con chuột đen to tướng đi ngang qua.
Ông chú dụi mắt, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi, ai vậy?
Cùng lúc đó, trong văn phòng giáo viên lớp năm, một tờ giấy nhắn và một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ đã được giặt sạch và gấp gọn gàng được để trên một trong những chiếc bàn.
[Trả lại chiếc khăn quàng đỏ, hãy trao lại cho cậu bé bị cướp khăn quàng đỏ hồi lớp 1 lớp 5.
Em ấy không nói dối, tôi đã cướp chiếc khăn quàng đỏ]
Sau giờ học, cô giáo chủ nhiệm trở lại văn phòng, nhìn vào mảnh giấy và chiếc khăn quàng đỏ trước mặt chìm vào suy nghĩ sâu sắc…
Khi Nam Tương Uyển quay trở lại vùng lân cận một lần nữa vào ban đêm thì đã là 9:50 tối.
Trường tiểu học số 23 cách đây rất xa, có thể thấy chiếc trực thăng bay vòng quanh thủ đô đưa cô đi xa như thế nào, cả đi cả về mất gần tám tiếng đồng hồ, cô đã đói đến nỗi cô suýt bị hạ đường huyết.
Cả ngày nay cô chỉ ăn bữa sáng!
Nam Tương Uyển đầu tiên tìm thấy Vô Song, sau đó tìm thấy Crystal, người đã chơi cờ trong công viên trở về, cô cộng lại tiền lương của hai người họ, và tổng cộng chỉ là ba trăm.
Vô Song: "Cô bảo ta ba trăm tệ đủ ăn một bữa thịnh soạn, chết tiệt!”
Crystal: “Cho nên cô không tự kiếm tiền sao?”
Nam Tương Uyển: “Ba trăm tệ, đủ ăn rồi!”
Cô đưa hai người đến nhà hàng lẩu, mười phút trước giờ đóng cửa, trong nhà hàng chỉ còn một bàn cuối cùng sắp xong.
Hầu hết các nhân viên đã tan làm, chỉ còn lại hai người phụ trách dọn dẹp đang chờ đợi, cánh cửa đóng lại sau khi bàn khách cuối cùng rời đi.
Thương Hải đang lau sàn nhà, liếc mắt nhìn thấy ba người từ cổng đi vào, ngẩng đầu lên thì phát hiện đều là đồng nghiệp của mình.
Nam Tương Uyển đập 300 tệ xuống bàn, kiêu hãnh nói: “Ăn lẩu 500 tệ!”
Thương Hải: “Cô lấy 300 tệ ăn 500 tệ? Đừng ép tôi gọi cảnh sát!”
Nam Tương Uyển: “Anh bù thêm vào, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi.”
Thương Hải: “???”
Nửa đêm, đáng lẽ là phải đang dọn dẹp thì quán lẩu lại tràn ngập mùi thơm, nhân viên cuối của cửa hàng đang ngồi trên bàn ăn..
Nam Tương Uyển vừa ăn vừa la hét: “Mang lon coca chưa uống hết ở bàn bên cạnh qua đây”.
Vô Song: “Bạn không cần đâu? Trà sữa tôi mang đến không đủ ngon sao?”
Thương Hải: “Trong bếp có rau củ cần vứt đi, còn có thịt rã đông ngày mai không ăn được.
Hôm nay định vứt đi, chúng ta cùng nhau mang đi nhé?”
Nam Tương Uyển; “Mang lên đi! Ăn hết!”
Bốn người ăn tổng cộng 2.000 tệ, nhưng họ chỉ tiêu 500 tệ, tất cả đồ ăn thừa trong bếp cuối cùng cũng được bày lên bàn, ba người kia ăn hết 400 tệ Họ rất vui, thậm chí còn than thở rằng trong tương lai, họ sẽ tìm các nhà hàng lẩu ở khắp mọi nơi để nhận nhiệm vụ như vậy, đồ ăn thật sảng khoái!
Ngoài cửa, Tu La, người đi ngang qua, đứng ở đó, nghi ngờ nhìn vào bên trong.
Thực sự là một bữa ăn lớn?
Họ đã lấy tiền ở đâu!.