Tác giả: Gia Nhi Tịnh Yên
“Tỷ ấy xuất cung?” –
Nhiên Thanh bước tới hắc y nhân kích động xác nhận, vô duyên vô cớ xuất
cung làm gì? Nhiên Thanh sắp bị tiểu thư của nàng làm cho đầu óc quay
cuồng rồi. Lần trước cũng không nhắn nhủ với nàng lời nào bí mật xuất
cốc, hại nàng tìm kiếm thực vất vả, hiện tại chỉ vừa mới gặp lại nhau đã âm thầm xuất cung. Cảm giác bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác khiến
Nhiên Thanh không khỏi tủi thân, nước mắt cũng thi nhau tuôn trào.
“Vậy…” – Nhiên Thanh giẫm chân cắn môi, nàng còn định mở miệng nhờ Hàn Vương
giúp đỡ, đem tiểu thư của nàng về, lại liền cảm nhận được một làn gió
rất nhẹ thổi qua người, nhẹ đến nỗi không đủ làm bay một sợi tóc của
nàng, quay đầu nhìn, thế nhưng nam nhân cao lớn vốn vẫn đang ngồi uy
nghiêm trên ghế đã không thấy đâu nữa.
Nhiên Thanh sửng sốt,
toàn thân đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Khinh công của Hàn Vương xem chừng đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần, cũng may nội công của nàng
không tệ mới phát giác được làn gió vừa nãy là Hàn Vương rời đi tạo
thành, người thường chỉ e có chú tâm vào hắn cũng không thể biết được
hắn như thế nào biến mất. So với Mạc sư huynh, thực lực của Hàn Vương
còn muốn cao hơn một bậc.
Trong lòng Nhiên Thanh vừa kính nể vừa
sợ hãi, nàng không nói thêm lời nào cũng lập tức phi thân hướng đến vùng núi ngoại thành.
Năm tên nam nhân chậm rãi từng bước rút ngắn khoảng cách với Tiểu Thiên, ánh mắt như hổ nhìn mồi muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Chậc chậc! Da thịt non mềm như vậy thật không thể kiềm lòng!”
Tiểu Thiên trừng mắt nhìn bọn người trước mặt lại rũ mắt xuống kín đáo liếc
về rừng trúc bên cạnh. Từng bụi trúc rậm rạp có lẽ sẽ giúp nàng cơ hội
thoát khỏi đám người này. Nghĩ là làm, hai tay lập tức vốc hai nắm cát
ném mạnh về trước rồi dùng chút thời gian ít ỏi bọn chúng đang bất ngờ,
vội vàng lao vào rừng trúc.
Mặc kệ cơ thể bị thân trúc cào rướm
máu, quần áo xước rách, mặc kệ mỗi bước chạy đều bị gốc trúc, đất đá làm cho đau nhức. Trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất. Phải nhanh!
Nàng phải dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân tự cứu chính mình. Thân
hình nhỏ nhắn len lỏi cộng với ý chí thúc đẩy, không biết mệt cũng không biết đau, Tiểu Thiên quả thật đã bỏ được đám người hạ lưu to con phía
sau một khoảng cách an toàn nhất định.
Ra khỏi rừng trúc, bàn
chân đã sưng phồng bầm tím, toàn thân chật vật, nhưng cuối cùng nàng lại chạy đến bên cạnh vực thẳm. Bước chân khựng lại, liếc nhanh xuống dưới
mà rùng mình, nàng sợ độ cao. Quay người, đám lang sói như hung thần ác
sát cũng đã nhanh chóng tiến đến, trên tay mỗi người còn nhiều thêm một
thanh kiếm.
Long Thần Vũ chạm chân xuống đình viện, đôi mắt
như báo đêm sắc bén rất nhanh nhìn thấy một mảnh vải lụa bị xé rách. Cầm mảnh vải mà tay hắn run lên, đôi con ngươi trợn lớn, máu chảy trong cơ
thể bỗng chốc sôi sục muốn bạo phát. Tia mắt đảo về phía những dấu chân
hỗn loạn, dự định phi thân đi, lại nghe thấy âm thanh khe khẽ phát ra.
Long Thần Vũ theo âm thanh liền phát hiện Đan Phượng đang bị trói chặt
gần đó, trên miệng còn nhiễm đỏ vệt máu.
“Biểu ca, Tiểu Thiên…cứu Tiểu Thiên!”
Vừa nói ánh mắt Đan Phượng vừa đau đớn nhìn về hướng rừng trúc. Sau đó
gương mặt đẫm lệ vô cùng phối hợp, nức nở xót thương quay lại phía Long
Thần Vũ, thế nhưng cơ mặt lập tức cứng lại, mỹ nhân bị trói uất ức đến
độ cắn môi bật máu.
Chớp mắt hắn đã vô tung vô ảnh.
Không chút lưu tâm đến nàng, không chút xót thương nàng, cũng không buồn nói
với nàng một lời, lướt qua nàng như gió thoảng mây trôi, lãnh tình đến
cực điểm.
Tròng mắt Đan Phượng mở lớn, tràn đầy căm hận rít từng tiếng qua kẽ răng:
“Tiểu – Thiên! Ngươi phải chết! Phải - chết!”
Mắt phượng đột nhiên híp lại, bật cười: “Nếu không vì ngươi, chàng đã nhìn đến ta rồi. Tất cả là vì ngươi!”
Tiểu Thiên lùi dần từng bước về sau, ánh mắt không còn dấu vết sợ hãi nào
nữa mà chỉ tràn đầy quật cường nhìn đám người trước mặt, khẽ nhếch mép
cười. Trong lòng nàng nghĩ nhanh một chút tình huống, lại như suy xét
điều gì đó.
Năm tên nam nhân trong thoáng chốc bị ánh mắt của
nàng làm cho khựng lại. Nữ nhân tuy bề ngoài đang vô cùng thê thảm nhưng khí chất toát ra từ cơ thể nàng lại quá mãnh liệt, ánh mắt phóng tia
sáng mạnh mẽ đến thẳng bọn hắn lại làm cho bọn hắn có chút hoang mang
muốn chùn bước, đến việc cùng nàng đối mắt cũng cảm thấy khó khăn. Nhưng bọn hắn đã được lệnh, không thể buông tha nàng.
Bước chân Tiểu Thiên lùi thêm một chút, đá dưới chân cũng lạo xạo từng viên nối nhau rơi xuống.
Nếu đã không thể tiến về trước, chi bằng dứt khoát nhảy xuống. Vực này bên
dưới còn có thể nhìn thấy dòng chảy, cũng không đến mức sâu không thấy
đáy, hy vọng đáy vực là con sông đủ lớn. Nếu may mắn, đối với nàng mà
nói, lùi một bước chân lại có thể tìm được đường sống.
Gia gia! Phụ hoàng! Nhiên Thanh!
Trong lòng Tiểu Thiên thầm kêu, buông lời trăn trối. Ông trời chứng giám cho
nàng, nàng từ trước đến nay vốn dĩ ham sống sợ chết, tham luyến tiền
tài, nàng không muốn chết, không muốn rời xa ai. Hôm nay nếu thật sự xảy ra chuyện, nên biết đó không phải là ý nguyện của nàng, đừng ai mắng
nàng, cũng đừng đau lòng vì nàng.
Vũ ca ca! Đến cứu ta đi!
Giây phút cuối cùng Tiểu Thiên vẫn không ngừng cầu nguyện, mong cho kỳ tích
xuất hiện. Nàng thật sự luyến tiếc hình bóng của hắn, càng không muốn từ nay về sau không được gặp hắn nữa.
Vũ ca ca! Cứu ta!
“Nàng tốt nhất là lại đây với gia, đừng nên dại dột!” – Một tên nam nhân cười khặc khặc buông lời phá tan suy nghĩ của Tiểu Thiên.
Nàng ném ánh mắt căm ghét về phía bọn người ác tâm, hừ lạnh một tiếng, nhanh như cắt xoay người thả mình xuống vực.
Ngay lúc đó từ phía xa một bóng người trường bào đỏ thẫm lao đến. Bàn tay
hắn gấp gáp phóng nhanh một luồng nội lực về trước xuyên qua đám người
đang trợn mắt nhìn, bọc lấy thân hình nữ nhân kéo nàng lại.
Đồng thời một nam tử huyền y cũng từ phía bên hông miệng vực phóng qua, cắt ngang lực kéo, thành công ôm lấy nữ nhân vào lòng.
Cả hai nam nhân vừa tiếp đất lập tức phất tay về đám người đang tái mặt
ngơ ngác kia, tất cả đổ rạp, chết không nhắm mắt. Rồi cùng nôn nóng kêu
lên:
“Tiểu Thiên!”
“Tuyết Nhi!”
Tiểu Thiên nhìn đến nam nhân đang ôm nàng lại khẽ liếc mắt mỉm cười với nam nhân đang đứng
trước mặt. Ánh mắt mờ dần, nụ cười cũng nhợt nhạt. Nhưng trong nội tâm
vẫn ý thức được nàng vừa bước hụt một chân xuống âm phủ. Rõ ràng toàn
thân đã rơi ra ngoài không trung nhưng không hiểu sao vẫn được kéo trở
về. Trước khi ngất đi Tiểu Thiên vẫn không quên lầm rầm oán trách, vì
sao không đến sớm một chút, hại nàng vừa mệt vừa đau.
Long Thần Vũ cùng Mạc Ngọc Hàn đối mắt, vốn không có hằn thù gì nhưng dường như muốn tóe ra lửa.
“Hàn Vương!”
“Mạc giáo chủ!”
“Vừa rồi đa tạ Hàn Vương giúp sức cứu được Tuyết Nhi!” – Mạc Ngọc Hàn duy trì nụ cười mỉm thường ngày của hắn, ra vẻ cảm tạ.
“Giao nàng cho Bổn vương!” – Long Thần Vũ thu lại trạng thái lo lắng, dáng
đứng cao ngạo, đằng sau mặt nạ bạc giọng nói lạnh lùng dứt khoát cất
lên.
“Không được! Bổn giáo chủ phải lập tức đưa nàng về chữa trị!” – Mạc Ngọc Hàn đương nhiên gạt bỏ thẳng thừng lời của Long Thần
Vũ.
“Giao cho ta!” – Long Thần Vũ nhịn không được tỏa ra sát khí sắc bén, nhất quyết đòi người.
“Vì sao phải giao cho ngài?” – Mạc Ngọc Hàn nhếch miệng đáp – “Hàn Vương có điều không rõ, ta cùng Tuyết Nhi đã đính ước với nhau. Chiếc vòng nàng
đang đeo trên tay chính là vật đính ước mà ta đưa cho nàng. Gia gia nàng đã ủy thác nàng cho ta, muốn ta chăm sóc bảo vệ nàng. Ngài hiểu chứ?”
Long Thần Vũ nghe được một vài thông tin liền trợn mắt ngỡ ngàng. Chiếc vòng tay lại là vật sở hữu của Mạc Ngọc Hàn? Giữa bọn họ đã có hôn ước? Long Thần Vũ nắm chặt tay nén lại cảm giác muốn nổ tung trong lồng ngực. Lúc này không phải lúc để hắn suy xét những điều này.
Tình hình của
Tiểu Thiên mới là điều khiến hắn bận tâm hơn cả, nhìn nàng từ trên xuống dưới y phục rách nát dơ bẩn, vết thương vô số còn cơ hồ lấp lánh ánh đỏ khiến tim hắn đau đớn như vạn tiễn xuyên qua. Hắn nhất định phải đưa
nàng về, dùng loại thuốc tốt nhất chữa trị cho nàng.
Ánh mắt Long Thần Vũ thâm trầm hướng Mạc Ngọc Hàn, không cần biết nàng có hôn ước
với ai, chỉ cần biết ngay lúc này trong lòng hắn đáp án chính là:
“Nàng là Hàn Vương phi của Bổn vương!”