Tác giả: Gia Nhi Tịnh Yên
“Sư phụ! Xin nương tay!”
Giọng nói từ xa truyền tới, thân hình Tiểu Thiên bị lắc mạnh một cái rồi chao đảo tiếp đất, ngã vào lồng ngực rắn chắc.
Nàng dùng ánh mắt mờ mịt nhận ra cứu tinh của nàng, không khỏi muốn khóc kêu lên: “Vũ ca ca!”
Hai tay bám chặt vào người Thần Vũ, Tiểu Thiên xoay mình ngược ra sau lưng hắn, nấp ở đó. Nàng khom người ho khan hít vội từng ngụm không khí, mắt mũi đỏ hoe, cổ vẫn in hằn dấu vết năm ngón tay đỏ bầm trên nền da trắng.
Thần Vũ khẽ nhíu mày nhìn về sau hỏi: “Không sao chứ?”
“Vũ nhi! Con mau đưa nó ra đây! Sư phụ còn chưa hỏi chuyện xong!”
Lão quạ đen rống lên, nhưng vẫn rất nể mặt đồ đệ, sau khi Thần Vũ ra tay cướp người, lão cũng không sấn tới nữa.
Tiểu Thiên nấp phía sau ném ánh nhìn oán hận về trước.
Hỏi chuyện? Ông hỏi kiểu đó, chuyện thì không ra mà người thì không còn!
“Sư phụ, mời ngồi!” - Thần Vũ vẫn điềm tĩnh như thường, cung kính mời lão quạ đen ngồi xuống bàn đá.
Tiểu Thiên thấy Thần Vũ hoàn toàn không bị yếu thế trước sư phụ hắn thì lấy làm yên tâm, len lén đưa mắt quan sát.
Lão quạ đen cứ cầm khư khư miếng ngọc bội của gia gia nàng. Lẽ nào bọn họ quen biết nhau? Giả sử có quen biết thì chắc hẳn cũng nhiều năm không gặp, phản ứng mới mạnh như thế. Là bạn hay là thù?
“Chủ nhân miếng ngọc bội này với ngươi có quan hệ gì?” – Lão quạ đen phớt lờ lời mời của Thần Vũ, giơ miếng ngọc lên trước mặt Tiểu Thiên hỏi.
Tiểu Thiên nghĩ ngợi nhanh chóng rồi ngiêng người từ phía sau lưng Thần Vũ đáp: “Là sư phụ của ta”, phòng trường hợp lão quạ đen thật sự quen biết gia gia nàng sẽ biết cả cháu gái ông ấy, vậy không phải trò chơi nữ cải nam trang của nàng kết thúc sao.
Tiểu Thiên vừa dứt lời, một luồng khí như gió xoáy rít mạnh phóng tới. Thần Vũ lập tức đưa tay ra sau giữ lấy nàng, mũi chân như đi trên nước lướt nhẹ nghiêng người né được một chiêu của lão quạ đen, cây xoan đào phía ngoài đình viện hứng trọn chưởng lực, trong chớp mắt gãy gập. Tiểu Thiên trợn mắt, co rúm người, nàng từ phía sau hoảng hốt hỏi Thần Vũ:
“Ông ta có thật là sư phụ của huynh không? Vừa rồi suýt thì giết chúng ta đấy!”
Lão quạ đen thu hồi chưởng lực, trừng mắt đe dọa Tiểu Thiên: “Nếu ngươi còn không nói thật ta sẽ giết ngươi! Một chút công phu cũng không có mà dám tự nhận là đồ đệ của y?”
Thần Vũ một biểu tình lạnh lùng quay lại nhìn Tiểu Thiên, hắn cũng đang muốn biết rốt cuộc Tiểu Thiên có những thân phận nào. Thân hình cao lớn dịch chuyển sang ngang, nghiễm nhiên trở thành người không liên quan đứng xem kịch hay.
Tiểu Thiên phút chốc bị trơ trọi, tấm lá chắn của nàng nhẫn tâm bỏ mặc nàng. Đành vậy, sư đồ vốn dĩ cùng một phe, nàng là người ngoài phải tự cứu lấy mình. Nhưng vẫn quay sang Thần Vũ vớt vát một câu:
“Huynh đảm bảo với vị trí đó, nếu ông ta ra tay lần nữa huynh vẫn kịp cứu ta chứ?”
Thần Vũ không trả lời. Hắn chuyển ánh mắt từ nàng nhìn về phía lão quạ đen, ý bảo nàng mau chóng giải quyết.
Tiểu Thiên sốc lại tinh thần, nàng không thể bị yếu thế trước lão già kia, khả năng tốt nhất của nàng không phải chính là kể chuyện nửa thật nửa giả sao?
“Ta không lừa gạt ông. Sư phụ của ta quả thật là Bạch lão Bạch Nguyên Đình, chính ông ấy đã đưa cho ta miếng ngọc bội, bằng không ta làm thế nào có nó trên tay?”
Tiểu Thiên nói hai câu liền dừng lại một chút, thấy thái độ của lão quạ đen vẫn chịu khó lắng nghe, nàng tiếp tục:
“Sư phụ nói giữa ta và sư phụ có duyên nên mới thu nhận ta. Ông ấy còn chưa kịp dạy ta cái gì đã phải bế quan tu luyện thêm, sợ ta cảm thấy thiệt thòi nên trao cho ta miếng ngọc bội tùy thân, hứa rằng năm năm nữa nhất định sẽ đem hết võ học cả đời truyền lại cho ta”.
Tiểu Thiên dứt lời đưa mắt dò xét lão quạ đen, cũng khẽ liếc về phía Thần Vũ. Chỉ thấy hắn đang nhìn nàng với ánh mắt đăm đăm khó hiểu.
Lão quạ đen thì đột nhiên chịu ngồi xuống ghế. Ngón tay vân vê chòm râu dài ngẫm nghĩ giây lát, nét mặt lúc co lúc giãn nhưng có vẻ đã tin lời nàng.
Đình nhi là ai, ngọc bội tùy thân của y nếu không phải y tình nguyện đưa ra há có thể để người khác dễ dàng cướp lấy? - Lão quạ đen gật gù.
Đột nhiên hứng chí bừng bừng, bàn tay vỗ bàn đánh bốp, lão quạ đen ánh mắt thay đổi, miệng cũng nở nụ cười ha ha. Cả thân hình như hộ pháp đứng phắt dậy, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt Tiểu Thiên:
“Mau, gọi sư bá! Nói cho ngươi biết, ta chính là sư huynh của Bạch Nguyên Đình, Hắc lão Hắc Vĩ Ninh.
Gọi, gọi mau!”
“Hả?” – Tiểu Thiên đang trong tư thế đề phòng, nghe vậy liền há hốc miệng nhìn Hắc lão.
Lão già này đem thông tin đến cũng thật bất ngờ, biểu cảm thay đổi cũng thật chóng vánh.
Thần Vũ cũng nhìn qua Tiểu Thiên:
“Bạch lão là sư phụ của đệ?”
Hắn đã từng nghe sư phụ hắn nhắc tới Bạch lão nhưng tiếc rằng trước nay chưa có cơ hội diện kiến. Chỉ biết năm xưa sư phụ hắn cùng Bạch lão hợp thành Hắc Bạch nhị lão vang danh giang hồ. Một người nóng nảy, một người nhu hòa kết hợp với nhau từ lúc thiếu thời, vô cùng ăn ý. Bọn họ cùng nhau bôn tẩu, đem danh tiếng Hắc Bạch nhị lão truyền rộng khắp nơi, giang hồ không có đối thủ.
Cũng không hiểu nguyên do vì sao hai người họ đột nhiên lại tách nhau ra, bặt vô âm tính. Hắc Bạch nhị lão bốn chữ này dần chỉ còn là lời truyền miệng trên giang hồ.
Không nghĩ tới, Tiểu Thiên lại là truyền nhân của Bạch lão. Thần Vũ nửa tin nửa ngờ. Nhưng theo lời sư phụ hắn nói, ngọc bội tùy thân của Bạch lão lại đang được Tiểu Thiên nắm trong tay. Tiểu Thiên này, rõ ràng không phải là người đơn giản.
“Sư bá” – Tiểu Thiên cũng không khác Hắc lão là mấy, khuôn mặt chuyển biến còn nhanh hơn lật tay, nở nụ cười ngọt hơn mật, lễ phép cúi đầu chào.
Rồi nàng quay sang Thần Vũ nháy mắt với hắn, miệng cười như gió xuân:
“Ta nên gọi huynh một tiếng sư huynh mới phải.”
Khỏi phải nói trong lòng Tiểu Thiên vui mừng thế nào. Từ trên trời rớt xuống một mối quan hệ hợp tình hợp lý làm chỗ dựa, sau này mọi chuyện cũng sẽ trở nên thuận lợi trôi chảy hơn nhiều. Nàng có điên mới không nhận vị sư bá và sư huynh này, khặc khặc.
“Đã là đồ đệ của sư đệ ta, cũng gọi ta một tiếng sư bá, vậy sư bá này sẽ truyền thụ cho con một vài món võ công phòng thân, tránh ra ngoài làm ô uế tiếng tăm của Hắc Bạch nhị lão.” – Hắc lão trở nên hồ hởi nhiệt tình khác thường, miệng vừa nói tay vừa kéo Tiểu Thiên đến sân lớn.
“Được được, đa tạ sư bá!” – Tiểu Thiên hớn hở ra mặt, ưng thuận nhanh tay nhanh chân theo sau Hắc lão. Rèn luyện chút công phu đương nhiên là chuyện tốt, sau này nàng sẽ không sợ bị người khác uy hiếp.
Một già một trẻ nắm tay nhau rời khỏi đình viện, nam tử tuấn tú đứng một bên dường như trở thành không khí từ lúc nào. Thần Vũ chắp tay sau lưng nheo mắt nhìn theo, đáy mắt sóng cuộn rối rắm, ẩn tình phức tạp. Mọi chuyện có vẻ tiến triển quá nhanh. Tiểu Thiên thoắt cái đã trở thành sư đệ của hắn. Điều này hắn cũng nên tra xét cẩn thận.
Một canh giờ trôi qua…
Thần Vũ cùng Đỗ Kỳ đang bàn chuyện ở thư phòng thì một chuỗi tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng lúc đó từng tràng từng tràng âm thanh tức giận gầm gừ cũng truyền tới.
Thần Vũ chau mày, đưa mắt ra hiệu cho Đỗ Kỳ ra ngoài xem thử.
Đỗ Kỳ rất nhanh liền quay trở vào bẩm báo.
Hóa ra là Tiểu Thiên cùng Hắc lão quấy nhiễu bọn họ bàn chính sự.
Hắc lão dốc lòng dạy dỗ nhưng Tiểu Thiên trong một canh giờ vẫn chưa tập xong nổi một động tác. Hắc lão nộ khí xung thiên, mặt vừa đen vừa đỏ, đổi lại Tiểu Thiên không phải đồ đệ của Bạch lão mà là đồ đệ của ông thì ông đã một chưởng đánh chết.
Không có tố chất, không có tiền đồ.!
Tiểu Thiên cũng vô vàn khổ sở, nói sẽ dạy nàng tuyệt chiêu lại bắt nàng học mãi một động tác nhàm chán. Đáng hận hơn là nàng làm thế nào Hắc lão cũng không vừa ý, chỉnh qua chỉnh lại đã chỉnh một canh giờ. Hại nàng vừa mệt vừa khát nước, vết thương ở cổ tay cũng đau nhức. Nàng không muốn học nữa nhưng Hắc lão vẫn một mực muốn rèn nàng. Nàng làm sao thoát khỏi móng vuốt của ông ấy? Cái miệng của nàng vạn lần không nên nhận lão già này là sư bá.
Vũ ca ca, mau tới cứu ta…
“Ngươi thật làm mất mặt Đình nhi, mất mặt cả ta nữa, trời ơi, ta tức điên lên rồi…” – Hắc lão ngửa cổ lên trời rống giận.
Tiểu Thiên đứng bên vừa thở hổn hển vừa bĩu môi, một tiếng Đình nhi, hai tiếng Đình nhi. Nếu không phải người ấy là gia gia nàng, khéo nàng đã nghĩ Đình nhi là cô nương nào đó.
Tiểu Thiên nhận thấy tình hình không ổn, liền dùng kế hoãn binh.
“Sư bá, người và sư phụ ta đã rất lâu không gặp mặt sao?”
Hắc lão vừa nghe nhắc đến Bạch lão dường như quên sạch cơn tức vừa rồi, ông lắc lắc cái đầu tóc bù xù, thở dài não ruột nói:
“Đúng vậy, cũng gần ba mươi năm rồi. Không biết Đình nhi hiện tại thế nào, hắn sống có tốt không?”
“Ba mươi năm không gặp?” – Tiểu Thiên ngạc nhiên hỏi. Nếu vậy Hắc lão hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của nàng. Thử nghĩ xem, dựa vào thâm tình sư huynh đệ của hai người họ, nàng dùng chức danh đệ tử ruột hay điệt nhi bảo bối sẽ có phân lượng hơn? Ầy, đều là không chịu khai thác thông tin kỹ đã mở miệng.
Gương mặt Hắc lão chợt tối sầm lại. Ông chắp tay sau lưng lầm lũi tiến đến bàn đá ngồi xuống.
Tiểu Thiên không ngờ kế hoãn binh của nàng dùng lại hiệu quả như vậy. Hắc lão có vẻ quên hẳn việc đang ép nàng luyện công. Bóng dáng ông ấy chợt toát lên sự cô độc đến đáng thương. Hẳn là ông ấy rất nhớ gia gia, nhưng hà cớ gì không gặp mặt?