- Trang chủ
- Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
- Chương 16: Tàn nhẫn tù điệp 15 : rất sợ?!
Tác giả: Phương Đường QO
Ở trước mặt hắn, cô chỉ là một con sơn dương cùng đường đang đợi chúa sơn lâm làm thịt!
Về phần hắn mở miệng ra điều kiện cho cô cơ hội, chỉ là vì hắn muốn hưởng thụ cái cảm giác rượt đuổi, hưởng thụ quá trình nhìn thấy cô từ việc lóe lên hy vọng rồi sau đó tuyệt vọng...
Người đàn ông này, suy nghĩ của hắn thật sự biến thái đến cùng cực! ! !
Nhìn gương mặt kiệt sức đầy ảm đạm của Lạc Khuynh Thành, đáy mắt chợt lóe sáng, mi mắt cong lên, German bước từng bước một đến gần cô, mà cô, mỗi bước tiến của hắn chính là chân cô tự giác lui về sau, cho đến khi không còn đường thoát; cho đến khi, người đàn ông ma mị mang theo hơi thở lạnh lẽo, hoàn toàn bao phủ lấy cô...
Cánh tay trắng noãn cùng toàn bộ cơ thể cô áp chặt lên tường, thiếu nữ mềm mại phương Đông, kết hợp với người đàn ông sĩ quan nước Đức, trông cô vừa yếu đuối, vừa nhỏ nhắn mà mảnh mai, có thể nói đủ để khiến cho người khác sinh cảm giác thương tiếc.
Đáng tiếc, German không phải là người đàn ông tầm thường, tâm của hắn, rắn hơn cả sắt đá! Không cái gì dễ dàng lay động được hắn!
"Còn chạy sao?"
Cánh tay tráng kiện của hắn nâng lên, xoa nhẹ lên cái gáy mịn màng trắng nõn của Lạc Khuynh Thành, German chậm rãi mở miệng, âm thanh đầy ma mị trầm thấp như lời thì thầm đến từ địa ngục, có ảnh hưởng lớn đến màng nhĩ của người thiếu nữ, thậm chí len lỏi đên trái tim..
Toàn thân cô nổi lên một tầng da gà, trái tim như bị ai đó bóp chặt, điên cuồng nảy lên, năm ngón tay nắm chặt vào nhau,Lạc Khuynh Thành cố gắng dặn lòng mình rằng phải bình tĩnh, nhất định không được hoảng sợ trong mọi tình huống.
Nhưng, mẹ nó, tất cả đều vô nghĩa!
Lòng bàn tay hắn thật lạnh, so với bề mặt sàn nhà mà cô đang dẫm lên còn lạnh hơn, mỗi một động tác di chuyển qua gáy cô kết hợp với hơi thở lạnh như băng của hắn, khảm sâu trong lòng cô khiến cho cô không khỏi sinh ảo giác của sự đau đớn! !
"Rất sợ?"
Vuốt sang mái tóc Lạc Khuynh Thành, nhẹ nhàng đưa mũi đến ngửi, âm thanh hơi khàn đặc của German từ từ vang lên đậm chất đàn ông cùng quyến rũ, hắn hỏi cô hờ hững như không nhưng lại khiến đối phương có cảm giác áp bực vô cùng!
"Không! Ai nói tôi sợ anh?!"
Ngước cổ lên, đưa mắt trừng với German, Lạc Khuynh Thành oán hận nói, liều chết chứ quyết không chịu thua...
Chỉ là, tim cô vẫn không khống chế được phản bội lại chút lý trí cuối cùng của cô, mạch đập dữ dội, làn da trắng nõn giống như một đứa trẻ mới sinh chỉ vì sợ hãi mà không giấu được ửng đỏ, hắn có thể nghe được rõ ràng nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường, cuồng loạn giống như một mưa rào vội vã đến!
Cô gái ngốc, rõ ràng là sợ đến phát run thế kia nhưng lại thích cố tỏ ra mình cậy mạnh, sự đối lập về cảm tính lẫn lý trí của cô, sự kiên cường đằng sau dáng vẻ yếu đuối của cô, đột nhiên khiến cho tâm hắn thoáng sinh ra một thứ cảm giác có tên là đau, mà German hắn, thật sự không hề thích cảm giác này, rất không thích! ! !
"Phải không?"
Hai tròng mắt màu xanh lam nổi lên giống như sóng biển dào dạt, thâm thúy mà lãnh băng, nguy hiểm mà yêu mị, German mở lòng bàn tay ra, dùng sức giữ chặt lấy cổ họng của Lạc Khuynh Thành!
"Thế này thì sao?"
Bóp chặt cổ họng Lạc Khuynh Thành, German chậm rãi cúi đầu, tới gần cô, đôi mắt đẹp đầy sát khí nhìn thẳng vào hai mắt cô, thậm chí hắn có thể nhìn thấy bản thân mình phản chiếu dưới con ngươi đang trừng mở lớn của cô.
"A..."
Rên lên một tiếng, đôi môi như cánh hoa đỏ tươi theo bản năng mở ra, Lạc Khuynh Thành muốn tìm lấy nguồn sống của mình....
Nhưng tất cả đều trở nên phí công, bởi vì xung quanh cô, ngoài hơi thở dày đặc đầy nam tính của German thì tất cả đều không có, không có!
"Không, không sợ!"
Vẫn cố quật cường kiên trì như trước, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành dần dần đỏ bừng lên, trong miệng ngoan cố phun ra từng chữ một, ngay cả hô hấp cũng dần mất đi, nhưng cô không hề có ý định chịu thua.
Với một cơ thể mềm mại yếu đuối đặc trưng của người phụ nữ phương Đông, vị sĩ quan ác ma nước Đức chỉ dùng một phần ba sức lực nhấc cô bổng lên không. Cô không chịu nổi cảm giác bất an, hai chân đạp đá lung tung liều mạng giãy dụa, nhưng một cô gái yêu kiều yếu đuối như cô, sao có thể làm đối thủ của German?
Hắn sẽ giết nàng! Điều đó là thật sự!
Có một tia thống khổ, tựa như ngọn gió bay tới, bao trùm tầm nhìn của Lạc Khuynh Thành, cô khó khăn hô hấp trừng mắt nhìn German, trong sự giãy dụa vô vọng, Lạc Khuynh Thành chậm rãi nhắm chặt đôi mắt.