- Trang chủ
- Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình
- Chương 12: Tàn nhẫn tù điệp 11 : biết tôi là ai không?
Tác giả: Phương Đường QO
Hai cặp mắt sắc bén của người đàn ông xuyên qua màn khói thuốc mờ ảo dừng như không hề tỏ ra khác thường, phảng phất không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, mắt không hề chuyển nhìn Lạc Khuynh Thành.
Ẩn nấp ở một góc tối, đứng một bên cửa sổ hút thuốc, chiếc lưng dài thẳng tắp tựa hoàn toàn vào vách tường, German vẫn mang thái độ lạnh lùng không buồn lên tiếng. Nếu như không có hơi thở cường đại của người đàn ông lan tỏa dày đặc cộng thêm cái không gian yên tĩnh đến đáng sợ đang hiện diện trước mắt cô thì Lạc Khuynh Thành thực sự sẽ cho rằng mọi thứ diễn ra ngay từ đầu chỉ đơn giản là ảo giác!
"Này, anh có nghe tôi nói không, nhanh cởi dây trói cho tôi!"
Đôi môi một lần nữa hé mở, giọng nói mềm mại vang lên. Âm vực tăng lên mấy phần, trong con ngươi xinh đẹp mang theo một tia tức giận, nhưng dường như thái độ của cô không đá động gì đến German, hắn hoàn toàn coi cô như không khí!
Hít một hơi thật sâu, Lạc Khuynh Thành ép buộc bản thân mình phải trấn tĩnh. . .
Người đàn ông đứng đầu một tổ chức lớn như hắn, không phải là rất bận rộn với công việc sao? Hơn nữa hôm nay là ngày Hitler lên nắm chính quyền, với thân phận cao quý như hắn, lẽ ra phải cùng dân chúng vui mừng mới phải, sao lại có thể trốn tránh rút ra khỏi cuộc vui, rảnh rỗi trói một cô gái ngoại quốc trên giường cơ chứ?!
Được, xem như cô không tính toán chuyện này với hắn, cô có thể không rõ mục đích của hắn nhưng nếu hắn lo lắng cô chạy trốn, thì trói cô cái tư thế nào chẳng được, vì sao nhân lúc cô mê man lại trói cô thành cái tư thế nhục nhã này, giờ lại án binh bất động?
Rốt cuộc trong đầu hắn đang suy tính cái gì? ! Rốt cuộc hắn muốn làm gì với cô! ?
Quên đi, nếu hắn không quan tâm đến cô vậy thì đành phải tự lực cánh sinh thôi, cố gắng tự giải thoát bản thân đi! !
Vùng vẫy ở trên giường, vặn trước vặn sau, vặn tới vặn lui dùng đủ mọi cách, Lạc Khuynh Thành cố gắng thoát khỏi vòng trói buộc của dây thừng trên tay mình, nhưng có cố gắng đến mấy thì tất cả mọi công sức đều công cốc, bởi vì loại gút thắt trên dây trói chỉ có những người lính hải quân đã trải qua khóa huấn luyện đặc thù mới làm được. . .
Cô càng giãy dụa, dây thừng sẽ càng siết chặt cho đến khi toàn bộ khe hở của cô đều bị sợi dây đó tàn nhẫn cướp đoạt !
Hai ngón tay mang theo điếu thuốc xì gà hàng hiệu đang phun khói, bên tai nghe được động tĩnh nhỏ, rốt cục trên gương mặt lạnh lùng đã có chút phản ứng . . .
Khóe môi cong lên ý cười quỷ dị, hàm chưa ý sự khinh miệt , đôi mắt chim ưng của người đàn ông bỗng ngưng đọng, lãnh băng mà tàn khốc.
Giống như một tên thợ săn hung ác đang hưởng thụ quá trình chống chự của con mồi, German vẫn đứng yên đó nghe toàn bộ âm thanh rất nhỏ dội đến bên tai, cho đến khi tàn thuốc rơi xuống đầu ngón tay, hắn mới gạt dập tắt mẩu thuốc lá, sau đó đứng thẳng người.
"Tôi nghĩ cô là một cô gái thông minh."
Mỉm cười, cúi đầu...một thứ âm thanh đầy uy lực, nặng nề đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh lắng đọng về đêm, German thong thả nhấc chân đi về phía trước, bóng người của hắn cũng chầm chầm dài ra dưới ánh trăng mờ tỏ. . .
Đây là câu đầu tiên mà hắn mở miệng nói với cô, giọng nói trầm thấp rất đàn ông khiến đối phương say đắm, có thể khẳng định rằng câu nói của hắn như một gáo nước lạnh hắt thằng vào mặt cô, bởi vì, hắn đang trào phúng hành động tự cứu bản thân mình của Lạc Khuynh Thành , cực kỳ ngu xuẩn!
Lạc Khuynh Thành thông minh, đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn...
Ngẩn ra một lúc, đáy lòng đột nhiên vô cùng khó chịu, Lạc Khuynh Thành bỉu môi không chút khách khí phản bác lại: "Có thông minh thì cũng là người, cũng cần mạng sống!"
Hơn nữa, dưới tình huống này, phản xạ đầu tiên của con người chính là giãy dụa và kháng cự? Chẳng lẽ hắn cho rằng ai cũng như hắn, biến thái đến mức không cần cởi trói cũng có thể chạy trốn? !
"Mồm mép thật lanh lợi."
Mà điểm này, nằm ngoài dự đoán của hắn!
Thêm đêm nay nữa là lần gặp gỡ thứ ba, mỗi lần gặp cô gái này là mỗi lần được chứng kiến thêm một tính cách mới của cô, và vì sao mỗi lần gặp mặt, cô đều khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên và tò mò?
Đi đến bên giường, tao nhã ngồi xuống, nắm lấy cằm của Lạc Khuynh Thành vuốt ve, German khẽ cúi người xuống, cao ngạo đối diện với cô. . .
"Biết tôi là ai không?"
"German Von Reggie Nord, đệ nhất sói hoang nổi tiếng nước Đức!"
Cắn răng, từng chữ từng chữ một gằn ra, trên gương mặt tuyệt mĩ của Lạc Khuynh Thành không giấu được sự tức giận.
A, tên tuổi của hắn vang dội như thế, dù có là loại ếch ngồi đáy giếng như cô cũng sẽ biết đến!
Chỉ là không biết, hắn hỏi câu này là có ý gì?
Bộ trói cô còn chưa đủ, hắn muốn dùng danh tiếng lẫy lừng của mình để hù dọa một cô gái yếu đuối như cô? !
Nhưng sự thật thì Lạc Khuynh Thành phán đoán sai rồi, German hỏi như vậy chỉ để muốn xác nhận một điều.
Ngay thời điểm gặp nhau trên đường, ngay giây phút giao mắt với nhau, đáy mắt cô tràn ngập sự kinh hoảng, giống như một con sơn dương lạc bầy, điềm đạm mà có đôi chút đáng yêu; thế nhưng chỉ trong nháy mắt lại có lá gan đối diện với hắn, dùng thái độ tức giận nhìn hắn, một chút sợ hãi khi đó hoàn toàn không có...
Không, hoàn toàn đối lập, thậm chí lá gan của cô đã to hơn trước rất nhiều, bởi vì cô không giống một người phụ nữ tầm thường, đối mặt với loại tình huống này chắc chắn sẽ khóc lóc cầu xin tha mạng. Còn ngược lại, cô gái này, bình tĩnh ra lệnh cho hắn, yêu cầu hắn thả cô ra.
Trong lòng German có chút buồn bực, hắn không biết, vì sao trong một thời gian ngắn ngủi, tính tình của một người lại thay đổi lớn như vậy?
Mà sự thật chứng minh, cô có biết hắn, chỉ là hắn không biết, rốt cuộc cô là loại người như thế nào, đâu mới là con người thật của cô?
"Vậy hẳn cô cũng biết, vì sao tôi bắt cô đến đây?"
Đáy mắt xuất hiện một tia lãnh ý, giọng điệu của German vẫn thản nhiên như trước, lại vô hình tản ra một loại uy hiếp đối phương, không cho họ có đường lui...
Thành thật mà nói, dưới tình huống hiện tại, nói không sợ hãi hoàn toàn không đúng. Nhưng vì Lạc Khuynh Thành biết rằng có sợ hãi đi chăng nữa cũng chẳng ích gì, cũng có thể... cô không tin hắn là loại đàn ông nổi tiếng với danh hiệu tàn bạo, không biết thương hương tiếc ngọc là gì.
"Đơn giản thôi, tôi đoán...."
Dấu đi giây phút kinh sợ ngắn ngủi, không chớp mắt nhìn German, khẩu khí của Lạc Khuynh Thành vô cùng trấn tĩnh, làm ra vẻ anh hùng không sợ phong ba...
"Tôi với anh là hai người thuộc hai loại đẳng cấp khác nhau, có thể khiến cho anh phải phí công sức bắt trói tôi chỉ có một nguyên nhân."
Nhẹ nhàng mỉm cười, Lạc Khuynh Thành híp mi, môi cong lên ra vẻ như một người đàm phán chuyên nghiệp...
"Đàn ông ham muốn chiếm giữ phụ nữ."
Nói đến đây Lạc Khuynh Thành nhớ đến lần gặp mặt ngẫu nhiên nơi đầu đường, nhìn thấy ánh mắt đầy nguy hiểm của hắn trước khi đi, trái tim cô nhịn không được co thắt lại!
"Không, có lẽ nói ham muốn chiếm giữ hơi cao thượng rồi, nói trắng ra thì anh đang muốn chơi đùa một cô gái ngoại quốc như tôi, xem xem có tư vị thế nào!"
Trong lúc nói chuyện, Lạc Khuynh Thành vẫn không nhúc nhích đưa mắt chống lại đôi mắt đáng sợ của người đàn ông bên cạnh, trong ánh mắt, dường như không hề có chút sợ hãi, một sự đối lập khác với sự sợ hãi đang xâm chiếm người cô, ..
Con ngươi của cô màu đen, là màu mắt hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua, một nàu đen thuần túy, thành thực mà nói, con ngươi tinh xảo đặc sắc như viên trân châu đen quý hiếm vừa đẹp lại vừa trong trẻo, khiến cho người khác không nhịn được muốn vấy bẩn, khiến nó không còn mang sự thuần khiết sạch sẽ vốn có!
Và chính sự kiên cường trong đôi mắt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành ngược lại càng khiến cho German ngày càng hứng thú...
Rõ ràng cô nên sợ hãi, thế nhưng lại rất bình tĩnh đối mặt với hắn, thậm chí còn có thể to gan vừa đủ để không màn đến hậu quả của lời nói đó.
Một cô gái ngoại quốc xa lạ, lại khiến cho German phải nghiền ngẫm.
Trầm mặc không lên tiếng nhìn chăm chú Lạc Khuynh Thành một lúc lâu, trong đôi mắt hắn xảy ra biến hóa, ánh mắt mơ hồ chuyển động, đôi đồng tử xanh biếc càng thêm u ám, hững hờ, khóe môi cong bỗng nhiên cong lên, trên gương mặt anh tuấn của German lộ ra ý cười nhợt nhạt, cùng với hơi thở nguy hiểm giống như một loại ma túy dung hợp lại một chỗ, khiến cho người khác không khỏi đắm chìm vào giấc mơ kỳ lạ do chính hắn mang đến, không một lối thoát.
Dưới tình huống bây giờ, ác ma ở trên, cô ở dưới, hắn vươn người lên trước, bóng hình gần như đã che phủ toàn bộ thân hình cô. Trên chiếc giường lớn mềm mại mang đậm phong cách phương Tây, da thịt dần dần dán vào nhau, khoảng cách quá gần, gương mặt điển trai từ từ xích lại gần cô, gần tới mức có thể nhìn rõ bóng mình phản chiếu trong đáy mắt cô, gần như có thể nhập toàn bộ mùi hương dịu nhẹ của cô vào hơi thở của mình, không khí vô cùng ái muội. . .
Mắt to nhẹ nhàng chuyển động, đến lúc này rồi cô còn có tâm trạng nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp chứ? Nếu, nếu không phải đang trong bộ dáng xấu hổ dưới tình huống biến thái thế này, nếu không phải hắn dùng thủ đoạn bạo lực, nếu không phải từng lời nói, cử chỉ của hắn đều ẩn chứa sự nguy hiểm đến dọa người thì có lẽ, cô thực sự sẽ bày ra ánh mắt say đắm hưởng thụ, trong lòng âm thầm bình luận vẻ đẹp tuyệt cấp của người đàn ông này! ! !
"Thật khó có thể tưởng tượng được, em đã thành công đánh thức sự hưng phấn trong tôi."
Buông lỏng đôi tay đang vuốt cằm Lạc Khuynh Thành, ngón tay thon dài hơi thô ráo đặt đến hai bên gò má cô, động tác giống như âu yếm an ủi của một đôi tình nhân,. . .
Nhưng dường như, loại đụng chạm này khiến cho Lạc Khuynh Thành cảm thấy rất khủng bố, mỗi cái trượt trên má cô đều khiến cho Lạc Khuynh Thành không khống chế được nổi da gà, lo lắng càng tăng thêm một ít.
Có thể cô không muốn giương cờ chịu thua, lại càng không muốn nhận thua! ! !
Không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm German, da đầu Lạc Khuynh Thành khẽ run lên. . .
Cô chán ghét sự đụng chạm của hắn, càng chán ghét hơn ánh mắt của hắn khi nhìn cô, vừa bình tĩnh mà đạm mạc, vừa nghiền ngẫm thăm dò vừa sắc bén lãnh khốc, giống như ánh mắt của một tên thợ săn phát hiện được con mồi, sự chăm chú của hắn khiến cô có chút không cảm thấy tự nhiên .
"Anh muốn làm gì?"
Rốt cục, vượt quá sức chịu đựng, né tránh đi ánh mắt sắc lạnh của German, Lạc Khuynh Thành không thể cứ tiếp tiếp đương đầu, giơ cờ trắng mở miệng, âm thanh vừa bình tĩnh nhưng kì thực trong lòng của cô đều đang run rẩy!
"Như em đoán."
Hơi thở lạnh băng lại mang theo hương nước hoa nam tính quyện với hơi thở thuần khiết của cô. Trên gương mặt anh tuấn của hắn phát ra một tia hứng thú nồng đậm, bàn tay hắn dùng sức kéo người cô sát vào. Môi tiến đến bên tai Lạc Khuynh Thành, những lời nói rơi xuống tai cô mơ hồ và trầm thấp, hơi thở cũng dần trở nên nóng bỏng. German khẽ cười, ngữ điệu lạnh lùng. . .
"Chơi, một, chút!"
Âm thanh mờ ám, lạnh lẽo vang lên, nụ cười của hắn càng trở nên mê đắm, giọng điệu trầm thấp lướt qua cổ cô, thành công kích thích cô rùng mình thêm lần nữa.
Còn chưa kịp lên tiếng phản bác, thậm chí cả cơ hội phản ứng cũng không thì đã bị hắn cướp mất.
"Không, nói đúng ra là, chơi...em!"