- Trang chủ
- Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh
- Chương 19: Nhào tới, hôn môi và bị bàn tán!
Tác giả: Trang Hiểu Hôn
Tôi mở to mắt, ông trời ơi, ngài đừng chơi đùa tôi như vậy chứ!
Bởi vì dưới chân tôi không rõ đá phải là vật gì, hơn nữa bản thân tôi vốn đã không đứng vững, cho nên làm cho cả người tôi hoàn toàn mất
thăng bằng, cơ thể của tôi nghiêng mạnh về phía trước, chết hay không
chết đây, tôi gục ở trên người Vưu Hòa đang ngồi trên ghế, sau đó...
Sau đó tôi hoàn toàn mang một bộ dạng bá vương mà ghé vào trên người
anh ta, còn anh ta thì trong tình trạng kinh ngạc quá độ vẫn còn chưa
tỉnh táo lại, hai chúng tôi mắt trừng mắt, mũi đối mũi, chủ yếu nhất
chính là...miệng còn dán miệng!
Nhất thời, toàn bộ mọi người bùng nổ!
Công tử phong lưu Trình Tư thét chói tai: "Má ơi! Trò vui đầu tiên! Trò vui đầu tiên! Hóa ra bọn họ có hai miệng."
Hầu Tử nghi hoặc: "Hai miệng, rõ ràng đang dính liền làm một a, hàm ở nơi nào sao vẫn không nhúc nhích."
Ngỗng ngốc đầu hoàn hồn: "Không phải đang thảo luận về vấn đề Trư Trư và Châu Châu sao?"
Lục Hạo Thiên dời mắt khỏi màn hình máy tính nói: "Di, Tiểu Tam đây là làm gì vậy?"
Cát Thần cười ha ha: "May là tôi đã đủ mười tám tuổi..."
Lúc này, Vưu Vụ ở bên ngoài mua mấy thứ gì đó cũng đã trở lại, thấy
hình ảnh ái muội của cặp đôi này, nhất thời khó hiểu: "Các người đây
là...?"
Đại khái qua n giây sau, vào lúc mọi người đang thảo luận, tiếng thét chói tai vạn phần khi tỉnh lại trước tình hình thực tế, khuôn mặt nhỏ
nhắn của tôi chuyển hồng, từ người Vưu Hòa bật mạnh đứng lên.
Sau vào giây tôi bật đứng lên thì Vưu Hòa cũng tỉnh lại, vẻ mặt có
chút buồn bực, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi hơi phiếm hồng, anh ta vẫn
không mất đi nội công tổn hại người, lập tức công kích tôi: "A, tôi cũng biết bộ dạng của mình là tú sắc khả cơm*, khuôn mặt cực kì tao nhã,
nhưng cô cũng không nhất thiết phải đói bụng ăn quàng như thế, thủ đoạn
tàn nhẫn đến nỗi trước mặt nhiều người như vậy mà chuẩn bị một bộ dạng
bá vương mà ép người sao!"
*tú sắc khả cơm: vẻ đẹp có thể thay cơm.
Ngay lập tức, Hầu Tử a a nói: "Tiểu Tam, cậu dựa vào cái gì mà lại
nói vậy, hôn người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với người ta chứ."
"Nhưng là, nhưng là." Trình Tư nói: "Cái kia, Châu Châu. Nga, không
đúng, cục cưng, a cũng không được, bà xã của Tiểu Tam, tôi hỏi hai người bắt đầu từ khi nào vậy, làm gì mà thần bí như thế, quả nhiên vào thời
điểm thần không biết quỷ không hay liền tiến hành việc quan trọng nhất
chỉ có một lần trong cuộc đời ?"
Tôi buồn bực, nhóm người này, đến tột cùng là bạn tốt hay là bạn xấu vậy?
Tôi nghi hoặc nhìn về phía Vưu Vụ, hy vọng cô ấy có thể giúp đỡ tôi.
Kết quả Vưu Vụ khoanh hai tay lại, hỏi: "Tôi cũng nghi hoặc, cô cùng anh hai tôi bắt đầu từ khi nào?"
Tôi thẹn quá hóa giận, bắt đầu như sư tử Hà Đông rống: "Tôi đây có ba cái không, đó là không cẩn thận té ngã, không cẩn thận ngã sấp xuống
trên người đại soái ca anh ta, càng không cẩn thận hôn anh ta một cái mà thôi, các người gào thét bậy bạ cái gì a!"
Nhất thời, mọi người ở đây đầu tiên là im lặng nửa phút, sau đó thì càng làm ầm ĩ hơn.
"Oa, cô ấy vậy mà lại mắng thô tục." Ngỗng ngốc đầu không dám tin nhìn tôi.
"Nha, bộ dạng cô ấy mắng chửi người thật giống cọp mẹ." Lục Hạo Thiên nói.
Hầu Tử nói: "Thật là nhìn không ra, thảo nào người xưa thường nói, nhìn người không thể nhìn tướng mạo nha."
Tôi nhất thời tức giận, muốn bùng nổ lại sợ bị một đám người công
kích, vì vậy mang ánh mắt nhìn về phía Vưu Hòa, kết quả sau khi Vưu Hòa
tiếp nhận ánh mắt của tôi, đầu tiên là bất đắt dĩ nhún nhún vai, sau đó
ngửa hai tay ra, tỏ rõ thái độ mặc kệ tôi sống hay chết.
Tôi thấy tình trạng như vậy, hai mắt khẽ đảo, đáy lòng thì đang chửi
mắng anh ta, miệng hừ một tiếng, nói: "Tôi không thèm để ý tới các
người." Vừa nói xong, tôi liền xoay người đi.
Từ trong phòng đi ra, tôi liền thở phào một cái, cảm thấy mặt đỏ tới
mang tai, tim đập khác thường, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, không khỏi cảm thấy vừa thẹn lại vừa giận.
Lúc tôi đang nghĩ, tôi nên làm như thế nào để quay trở lại thì ở
trước mặt tôi có một đám người trẻ tuổi vô cùng sốt ruột chạy tới, miệng còn luôn nhắc: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, đến chậm sẽ
không thấy được soái ca." Những lời này gấp gáp, sau khi tôi nghe xong
bỗng không rét mà run, soái ca tôi đã thấy, ba tơi cũng đủ đẹp trai, Vưu Hòa cũng không kém, có thể người nào đẹp trai đến nỗi có một đám đại
biểu thật đông vội vã đi gặp người đó sao?
Trong lòng tôi ngoại trừ nghi hoặc ra thì càng thêm hiếu kì, nên cũng đi theo đám người trẻ tuổi kia để xem náo nhiệt.