- Trang chủ
- Sếp, Dè Dặt Một Chút!
- Quyển 2 – Chương 11-3: Tiêu tan hiềm khích trước kia (3)
Tác giả: Quả Đào Lạc Đường
Editor: smizluy1901
Đến cửa nhà anh, Tòng Thiện ấn ấn chuông cửa, cánh cửa lập tức được mở ra, đập vào trong mắt chính là một khuôn mặt điển trai cười rạng rỡ hơn cả hoa.
"Vào đi." Hàn Dập Hạo dùng tay không bị thương giúp Tòng Thiện xách đồ, bảo cô vào nhà.
Tòng Thiện đi vào, nhìn thấy đây là một căn hộ nhỏ bình thường có sân vườn, tuy diện tích không quá lớn, nhưng bài trí lại rất ấm áp, có thể thấy được khắp nơi đều là tấm lòng của người chủ.
"Tay anh nghiêm trọng lắm sao?" Tòng Thiện đi theo anh đi tới phòng bếp, nhìn tay anh vẫn còn đeo băng, nhẹ giọng lên tiếng hỏi.
"Bác sĩ nói, trong khoảng thời gian này tốt nhất không được dùng sức, chỉ cần vết thương không nứt ra, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn." Hàn Dập Hạo thấy vẻ mặt cô lo lắng, vui vẻ trả lời.
"Chưa từng thấy ai bị thương mà lại vui vẻ giống như anh vậy." Tòng Thiện bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, đẩy anh ra bắt đầu rửa rau, vừa rửa vừa hỏi, "Anh ăn cơm tối chưa?"
"Không muốn ra ngoài, người đàn ông đẹp trai giống như anh, treo cánh tay đi ra ngoài mất mặt biết bao." Hàn Dập Hạo trêu chọc nói.
Tòng Thiện đã có thể tự động lọc bỏ mọi da mặt dày của anh, vì vậy, mí mắt cũng không có nâng lên, bắt đầu đuổi người: "Anh đi ra ngoài trước đi, đừng có đứng ở trong này vướng chân vướng tay."
Thấy cô lưu loát lấy súp gà, súp cá trích mua được bên ngoài làm nóng lại, lại vội vàng vo gạo thái rau, Hàn Dập cảm thấy một màn trước mắt này quả thực làm anh không dời mắt được, nếu như cô có thể mỗi ngày đều nấu cơm cho anh, sẽ tốt biết bao.
"Anh muốn nhìn em làm cơm." Hàn Dập Hạo thâm tình chân thành thổ lộ nói.
Tòng Thiện nhìn thấy ánh mắt của anh, bên tai lập tức đỏ lên, người đàn ông này, tại sao mỗi lần đều dùng loại ánh mắt này nhìn cô.
Cô đưa lưng về phía của anh, buồn bực nói: "Anh nhìn tôi sẽ không làm cơm được, đợi lát nữa khê anh chịu trách nhiệm đấy."
"Chỉ cần là em làm, tất cả đều khê anh cũng ăn được." Hàn Dập Hạo cười nói.
"Anh đi ra ngoài ngồi đi!" Tòng Thiện nhịn không được, đôi mắt sau lưng quá nóng bỏng, cô muốn làm bộ như không có cảm giác cũng không được, cô đẩy anh ra ngoài, bảo anh không được đi vào, sau đó đóng cửa phòng bếp lại.
Dựa lưng vào trên cửa, Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy bộ dáng tinh thần hoạt bát của anh, trái tim treo lơ lửng của cô mới được bỏ xuống, không sao rồi, anh không có xảy ra chuyện gì. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Bởi vì vấn đề thời gian, Tòng Thiện mở gói súp gà và súp cá ra, chờ sau khi đun sôi súp, cô vo sạch gạo và rửa mấy loại rau bỏ vào trong súp, điều chỉnh cỡ lửa, mới ra khỏi phòng bếp.
"Đợi một tiếng nữa là được rồi, tôi có mua một ít trái cây, anh đói bụng thì ăn chút trái cây trước đi." Tòng Thiện nói xong liền lấy một quả táo từ trong túi ra, gọt vỏ xong, sau đó đưa cho Hàn Dập Hạo.
"Cảm ơn." Đôi mắt thâm thúy của Hàn Dập Hạo vẫn không có rời khỏi cô, lúc đón lấy quả táo, bàn tay lại bao lấy bàn tay cô.
"Này." Tòng Thiện muốn rút tay về, thế nhưng anh lại không cho, chỉ nghe anh trầm giọng nói: "Tòng Thiện, em biết không, trong khoảnh khắc ngư lôi phát nổ, anh thật sự sợ sẽ không còn được gặp lại em nữa."
Nghe anh nói, Tòng Thiện bỗng lại mềm lòng, cô nhịn không được oán giận nói: "Sao anh không cẩn thận một chút, hơn nữa bị thương vẫn không trở về nhà, chạy loạn khắp nơi."
"Thật ra thì anh vẫn không có nói cho em biết, anh còn có một anh trai ruột, căn hộ này chính là anh ấy để lại cho anh, mỗi lần tâm trạng anh không tốt hoặc muốn ở một mình, đều là tới đây." Hàn Dập Hạo nhẹ nhàng nói.
"Anh còn có một anh trai ruột sao?" Tòng Thiện hơi có chút kinh ngạc, tại sao từ trước tới nay không có nghe anh nhắc tới.
"Anh ấy đã qua đời vào bảy năm trước." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt nói, trong giọng nói không nghe ra vui hay buồn.
"Xin lỗi." Tòng Thiện lập tức nói.
"Không sao." Anh không để ý mà cười cười, đột nhiên kéo lấy Tòng Thiện, bỏ quả táo cầm trong tay xuống, cố ý để cho cô ngồi ở bên cạnh anh.
"Anh đừng được voi đòi tiên." Tòng Thiện cảnh cáo nói.
"Tòng Thiện, anh rất nhớ em." Nói xong, Hàn Dập Hạo không nói gì nữa, kéo cánh tay Tòng Thiện vào trong ngực.
"Này!" Tòng Thiện mới vừa phản kháng, lại không cẩn thận đánh vào trên cánh tay của anh, anh liền khoa trương thốt lên một tiếng kêu đau đớn, Tòng Thiện lập tức không dám động đậy.
"Tôi không có cố ý." Cô có chút lo lắng, sợ lại làm nứt vết thương của anh.
"Em đừng động, anh chỉ muốn ôm em một chút" Hàn Dập Hạo tựa đầu vào trên vai cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô.
"Vậy chỉ cho ôm một lát thôi đấy." Tòng Thiện do dự, xem anh là một bệnh nhân, trước hết không có so đo với anh.
"Thật ra thì tình hình bên Nam Hải gay go hơn nhiều so với tin tức miêu tả, mỗi ngày đều có xung đột tranh chấp, bọn anh lúc nào cũng phải đề phòng hành động của đối phương, tinh thần đều ở trạng thái căng thẳng 24/24, có mấy lần đạn pháo đều nổ ở vùng ven biển lân cận, mỗi lần gặp phải nguy hiểm, trong đầu của anh, người đầu tiên nhớ tới chính là em." Anh hít một hơi thật sâu, nói tiếp, "Tòng Thiện, từ trước tới nay anh chưa từng sợ cái gì, nhưng anh đến bên đó, lại vô số lần sợ không thể trở về gặp em." Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Tòng Thiện thất thần, anh không lo cho an nguy của mình, nhưng lại lo lắng có thể trở về gặp cô hay không?
"Thật ra thì tôi cũng sợ." Chậm rãi, cô nói ra lời nói tận đáy lòng, mỗi khi xem tin tức nhắc tới bên kia, bất kể bận rộn hơn nữa, cô đều sẽ đứng ở bên cạnh TV nghiêm túc lắng nghe, chỉ sợ nghe được tin tức không tốt, nghe được tên của anh.
Hàn Dập Hạo vừa nghe, liền có chút kích động, anh nhìn vào trong mắt Tòng Thiện, muốn xác nhận nói: "Em vẫn luôn lo lắng cho anh sao?"
"Uhm." Cô thẳng thẳng thừa nhận mà gật đầu, nhưng lập tức lại giải thích nói, "Mỗi một người bạn tôi đều quan tâm như thế."
"Nhưng không phải mỗi người bạn đều có thể ôm em." Anh lại ôm cô vào trong ngực, nằm ở trên ghế sofa, hài lòng nói.
"Tôi thấy anh là một người đang bị thương, nếu không anh chớ hòng mơ tưởng." Tòng Thiện giải thích nói.
Hàn Dập Hạo chỉ cười cười, nhắc đến chủ nhân của căn nhà này, "Tòng Thiện, anh còn chưa có nhắc qua với em về anh trai anh phải không."
"Uhm." Tòng Thiện gật đầu, không hiểu ý tứ của anh.
Hàn Dập Hạo dừng lại một chút, bắt đầu kể lại chuyện cũ: "Bắt đầu từ đời ông nội của anh, đàn ông nhà họ Hàn đều là trải qua hơn nửa đời người ở trong quân đội, bố của anh cũng không ngoại lệ. Hàng năm ông ấy đều ở lại trong đơn vị, rất hiếm khi về thăm hai anh em của anh một lần, ông ngoại anh là người sáng lập ra hãng hàng không Đông Phương, ông chỉ có một cô con gái là mẹ anh, cho nên từ nhỏ mẹ anh là được bồi dưỡng làm người nối nghiệp, bà bận rộn không thua gì bố anh. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có hai anh em bọn anh sống nương tựa lẫn nhau, anh ấy lớn hơn anh bảy tuổi, anh ấy vẫn luôn là người chăm sóc anh, cho nên tình cảm giữa bọn anh rất sâu đậm. Sau khi gia nhập vào bộ đội đặc chủng thiếu niên, thi vào trường quân đội, không ngừng nỗ lực leo cao, mặc dù bọn anh càng ngày càng bận rộn, nhưng tình cảm vẫn không có phai nhạt. Cho đến bảy năm trước, anh ấy yêu một cô gái, một y tá đến từ gia đình bình thường."
Đôi mắt Hàn Dập Hạo càng lúc càng u ám, giống như đêm đen như mực không ánh sao, giọng anh không nhanh không chậm, nhưng Tòng Thiện nghe được trái tim càng lúc càng co rút, anh nói tiếp: "Trước giờ, anh chưa từng thấy bộ dáng anh ấy vui như vậy, ánh mắt anh ấy nhìn cô gái đó, cả đời này anh cũng sẽ không quên được, giống như cả thế giới đều không tồn tại, cả vũ trụ đều chỉ còn lại hai người bọn họ. Anh ấy nói cho anh biết, anh ấy tìm được người con gái yêu nhất đời này, anh ấy muốn ở bên cô ấy đến già, đến đầu bạc. Anh cũng mừng thay cho anh ấy, anh cho rằng bọn họ có thể tiếp tục cuộc sống vui vẻ như vậy. Nhưng mãi cho đến một ngày mẹ anh biết đến sự tồn tại của cô gái ấy, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Nhà họ Hàn và nhà họ Nhạc đều là gia đình thế gia vọng tộc có mặt mũi, bọn họ tuyệt sẽ không cho phép một cô gái không hề có bối cảnh gia thế gả vào, ngay sau đó bố anh đặc biệt từ đơn vị trở về, muốn ép anh ấy cắt đứt phần tình cảm này. Trước nay, anh chưa từng thấy bố anh tức giận như vậy, thậm chí ở dưới lầu cũng nghe được tiếng cãi vã kịch liệt từ trong phòng sách vọng ra. Anh thấy anh trai anh mắt đỏ xông ra khỏi nhà, bố anh giận đến mức đập nát cửa phòng sách."
Nghe giọng anh bình tĩnh lại mang theo nỗi đau ngấm ngầm, Tòng Thiện đột nhiên cảm giác được lòng đau nhói, cô đưa tay, ôm chặt lấy hông của anh, lẳng lặng vùi ở trong ngực anh, nghe anh nói tiếp.
"Anh tìm được anh trai anh ở trong căn hộ này, đây là bọn họ mua lại để chuẩn bị dùng làm phòng cưới. Bố mẹ của anh phản đối bọn họ ở bên nhau, cho nên anh trai anh dứt khoát chuyển ra ngoài, định sống cùng cô gái đó ở đây. Anh còn nhớ rõ, ngày đó là tết Trung thu, bố anh bảo anh chuyển lời tới anh ấy, nói muốn gặp anh ấy, cả nhà ăn tết. Anh trai anh muốn nhân dịp này làm dịu quan hệ, vì vậy anh ấy để một mình cô gái đó ở lại đây, tự mình về nhà qua Trung thu. Không nghĩ tới, chờ sau khi anh ấy trở về, lại tận mắt nhìn thấy người con gái anh ấy yêu nhất nhảy từ lầu tám xuống, ngã chết ở ngay trước mặt của anh ấy."
Tay Tòng Thiện cứng đờ, hốc mắt đau rát, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, cánh tay càng lúc càng dùng sức mà ôm chặt lấy anh.
"Lúc ấy, anh trai anh giống như bị điên vậy, anh ấy ôm lấy thi thể của cô gái đó khóc nức nở, bi thương, âm thanh ấy, giống như của con sói hoang vậy, thê lương đến mức khiến mọi người rơi nước mắt lã chã. Anh kéo anh ấy đi, thế nhưng anh ấy lại ôm chặt lấy cô gái đó, không chịu buông tay, mãi cho đến cô ấy dần dần lạnh buốt. Sau khi chuyện này xảy ra, anh trai anh điều tra ra được có liên quan đến mẹ anh, anh ấy xông về nhà chất vấn mẹ anh, lại bị mẹ anh tàn nhẫn quăng một bạt tai, lớn tiếng trách anh ấy, vì một người con gái không biết điều, biến mình thành bộ dáng đức hạnh này, vốn không xứng với con trai của bà. Anh vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt của anh trai anh ngày đó, mất hết hy vọng, một chút cũng không có tức giận, anh ấy không có nói thêm một câu nào rồi rời khỏi nhà. Sau đó, biểu hiện của anh ấy rất bình tĩnh, ngay cả anh cũng cho rằng anh ấy đã thông suốt, lại không nghĩ tới, ở cái ngày an táng người con gái đó, anh ấy nổ súng tự sát."
Nói xong câu cuối cùng, Hàn Dập Hạo giống như được giải thoát vậy, thở dài một hơi, Tòng Thiện lại nhạy cảm mà cảm nhận được trên đầu có một thứ lạnh buốt rơi xuống, đó là nước mắt của anh! Cô kinh hãi ngẩng đầu, nhìn vào hốc mắt hơi ửng đỏ của anh, dè dặt cẩn trọng giống như con nai con mà mở miệng gọi: "Hàn Dập Hạo."