- Trang chủ
- Sếp, Dè Dặt Một Chút!
- Quyển 2 – Chương 5-4: Tranh thủ niềm vui (4)
Tác giả: Quả Đào Lạc Đường
Tiễn bước Hàn Dập Hạo xong, Tòng Thiện lại trở về phòng bệnh, ngồi lại với Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền một lúc, bởi vì không chịu nổi Trương Thục Hiền liên tục hỏi thăm tin tức của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện không có nán lại bao lâu rồi rời đi.
Hơn mười giờ tối, Tòng Thiện nhận được điện thoại của Lộ Gia Nghi.
Cách bởi Hàn Dập Hạo ở giữa, Tòng Thiện cho rằng Lộ Gia Nghi sẽ không có tìm cô nữa, không nghĩ tới giọng nói trong điện thoại hết sức nhiệt tình, còn hẹn cô chiều mai đi dạo phố.
Tòng Thiện không biết hai người gặp nhau có khó xử hay không, nhưng nếu Lộ Gia Nghi đã chủ động tìm cô, cô cũng không tiện từ chối, vì vậy liền đồng ý.
Đến bệnh viện đưa cơm cho cậu và mợ, Tòng Thiện lại đi đến điểm hẹn với Lộ Gia Nghi, gặp nhau ở một quán cafe, Lộ Gia Nghi vẫn với khuôn mặt cười ngọt ngào ấy, trang điểm đẹp đẽ, quần áo hợp thời, cả người đẹp đến như một khung cảnh.
"Tòng Thiện!" Cô ấy thấy Tòng Thiện xuất hiện ở cửa, lập tức cười đi tới, nhiệt tình kéo cô qua, mở miệng nói: "Ngồi đi!"
Tòng Thiện cũng cười nói: "Hôm nay rảnh rỗi thế."
"Cũng đã lâu rồi không gặp, nhớ cậu chứ sao?" Lộ Gia Nghi giận trách nói, "Cậu cũng không hề có ý tứ gì cả, về lâu như vậy cũng không liên lạc với mình."
"Nhà mình xảy ra chút chuyện." Tòng Thiện lôi một cái cớ ra, sao cô có thể nói rằng cô cảm thấy khó xử, cho nên mới không có liên lạc. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Xảy ra chuyện gì?" Nghe vậy, Lộ Gia Nghi quan tâm hỏi han.
Tòng Thiện đem chuyện của Thẩm Tòng Như nói qua loa một lần, Lộ Gia Nghi nhiệt tình nói: "Nếu như có cần, mình có thể nhờ bố mình giới thiệu vài bác sĩ giỏi cho cậu của cậu."
Tòng Thiện biết bố của cô ấy là viện trưởng, nhưng cô không muốn lại tiếp tục nợ ân tình của cô ấy, uyển chuyển từ chối nói: "Con bé cũng không có gì đáng ngại, sắp bình phục rồi."
"Vậy là tốt rồi." Lộ Gia Nghi nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này hẳn là cậu cũng không có thư thả đúng không, vậy chúng ta đi dạo phố đi, gạt bỏ những chuyện sầu muộn."
"Sắp sang năm mới, bệnh viện các cậu không bận sao?" Tòng Thiện cười hỏi.
"Mình xin bố mình nghỉ là được." Lộ Gia như chẳng hề để ý nói.
Hai người tán dóc một hồi, Tòng Thiện hỏi tới chuyện bị tập kích ngày đó: "Ngày đó không làm cậu sợ chứ?"
"Không có, trước khi đến Samos, mình cũng đã dự đoán được nguy hiểm." Lộ Gia Nghi cười cười, "May mà ngày đó những phần tử phản loạn kia không có làm tổn hại mình, trái lại là cậu, nghe nói là sếp Hàn tự mình đi cứu cậu, phải không?"
Rốt cuộc đề tài cũng chuyển sang trên người Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện hắng giọng một cái, giải thích nói: "Thật ra thì ngày đó đã sớm bố trí một ván cờ, chính là vì dẫn dụ phần tử phản loạn mắc câu, Hàn Dập... sếp Hàn cũng là một trong những người phụ trách hành động ngày đó, cho nên không tính là anh ta tự mình đến cứu mình, chỉ có thể coi là đúng lúc đã cứu mình."
"Tóm lại, sếp Hàn đối với cậu rất đặc biệt." Lộ Gia Nghi nở nụ cười thuần khiết đẹp đẽ.
"Nào có, cậu đừng nghĩ lung tung." Tòng Thiện vội vàng giải thích nói, "Mình cũng sắp kết hôn rồi, cậu cũng đừng có nói lung tung."
"Thật sao?" Ánh mắt Lộ Gia Nghi sáng lên, kích động hỏi, "Cậu muốn kết hôn với Lương Tư Hàn sao? Vậy thật sự xin chúc mừng cậu."
"Cảm ơn." Tòng Thiện mỉm cười trả lời.
"Hôn lễ của các cậu định vào ngày nào?" Lộ Gia Nghi hỏi tiếp.
"Hiện tại vẫn còn chưa có xác định. Hơn nữa cũng phải chờ sang năm mới." Tòng Thiện nói, vấn đề kết hôn này, cô và Lương Tư Hàn còn chưa có chính thức bàn bạc, bên nhà trai không có người thân, mà nhà họ Thẩm gặp phải vết thương lớn như vậy, dù thế nào thì bọn họ cũng phải chờ Thẩm Tòng Như hoàn toàn bình phục mới có thể thật sự kết hôn.
"Cũng đúng, em gái của cậu vẫn còn ở trong bệnh viện, chắc rằng các cậu không có tâm tư nghĩ đến những chuyện này." Lộ Gia Nghi suy nghĩ một chút, còn nói thêm, "Nhưng mình nghe nói kết hôn có thể xung hỉ, nói không chừng cậu và Lương Tư Hàn kết hôn, vận đen của nhà họ Thẩm sẽ tự động tan biến. Các cậu đã từng suy nghĩ đến việc lãnh giấy chứng nhận trước chưa?"
"Mình cũng muốn, nhưng mà gần đây anh ấy thật sự bận đến không thể phân thân, nghe nói trong cục còn có ý định để cho anh ấy ra nước ngoài học khảo sát một khoảng thời gian, muốn bồi dưỡng anh ấy. Cho nên, chuyện kết hôn chỉ có thể tạm thời từ từ." Tòng Thiện cười cười, nếu chuyện có thể đi đến một kết thúc, cô thật sự không muốn tiếp tục kéo dài.
"Cũng đúng, đàn ông muốn lấy sự nghiệp làm trọng mà." Lộ Gia Nghi cười hì hì, không quên nhắc nhở Tòng Thiện, "Nói trước, lúc cậu kết hôn mình muốn làm phù dâu, mình nói trước nhé, không được thả mình làm chim bồ câu đâu đấy, nghe không?"
"Cậu cũng không ngại mệt mình còn phân vân cái gì chứ." Tòng Thiện hứa, thật ra thì cô cảm giác được, khi cô nói ra chuyện muốn kết hôn thì vẻ mặt của Lộ Gia Nghi vui mừng biết bao, cô biết rõ, bất kể thời trung học hai người có quan hệ tốt thế nào, một khi gặp phải vấn đề tình cảm, ít nhiều cũng sẽ có khoảng cách.
"Vậy chiều nay mình nhất định phải đi mua quà, coi như tặng quà kết hôn cho cậu và Lương Tư Hàn!" Lộ Gia Nghi chủ động nói, cả người chìm đắm ở trong vui sướng.
Nhìn vẻ mặt của cô ấy kích động như vậy, trong lòng Tòng Thiện không biết vì sao bỗng đau nhói, xem ra, quyết định của cô là không sai, kết hôn với Lương Tư Hàn, đối với ai cũng tốt, về phần Hàn Dập Hạo, anh là rồng phượng trong biển người, lưu luyến si mê cô cũng chỉ là nhất thời, anh là vì không chiếm được, cho nên mới không chịu buông tay mà thôi. Chờ một thời gian dài, anh nhất định sẽ gặp được một cô gái có gia thế tướng mạo học thức xứng đôi với anh, đến lúc đó, là anh có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm cô làm bây giờ.
"Uhm." Tòng Thiện không đành lòng cắt ngang vui vẻ của cô ấy, gật đầu đồng ý.
Lúc chiều đi dạo phố, Lộ Gia Nghi rõ ràng rất hăng hái, cô ấy không ngừng kéo Tòng Thiện thử quần áo, còn đi vào một tiệm áo cưới, nhưng Tòng Thiện nhìn giá tiền trong tiệm áo cưới, đều đắt đỏ thái quá, cô vốn không muốn thử, Lộ Gia Nghi kiên quyết đẩy cô vào phòng thay đồ, một lát sau, khi Tòng Thiện mặc chiếc váy cưới trắng tinh cúp ngực lộ vai vô cùng lộng lẫy đi ra, toàn thân duyên dáng xinh đẹp đến mức khiến nhân viên cửa hàng đều trầm trồ khen ngợi mãi.
Tướng mạo Tòng Thiện thiên về đẹp đẽ thanh tú, thuộc loại rất hấp dẫn, hơn nữa, bởi vì tập luyện quanh năm, vóc người rất khỏe, nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, nơi không nên có thịt thừa thì giống như đất bằng, chiếc váy cưới này làm tôn lên tất cả ưu điểm của cô, nếu như lại đeo lên một ít đồ trang sức trang nhã, nhất định đẹp không sao tả xiết!
"Tòng Thiện, cậu mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp!" Lộ Gia Nghi thở dài nói, quen biết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy Tòng Thiện còn đẹp hơn cô, dĩ nhiên, đối với một cô gái sắp sửa gả làm vợ người ta, cô cũng không chút ghen tỵ.
"Mình giúp cậu chụp một tấm hình." Thừa dịp nhân viên cửa hàng tránh đi, Lộ Gia Nghi vội vàng dùng di động giúp Tòng Thiện chụp một tấm hình, vui vẻ nói, "Cậu nhất định phải đưa tấm hình này cho Lương Tư Hàn xem nhé, nói không chừng, anh ta hận không thể lập tức lấy cậu."
"Nào có khoa trương như vậy." Tòng Thiện có chút ngượng ngùng nói, nhìn người trong gương, cũng không thể tin được đó thật sự chính là mình.
Nhưng nghĩ lại, áo cưới mắc như vậy, cô mua không nổi, đoán chừng đời này cũng chỉ mặc có một lần.