- Trang chủ
- Sếp, Dè Dặt Một Chút!
- Quyển 2 – Chương 5-3: Tranh thủ niềm vui (3)
Tác giả: Quả Đào Lạc Đường
Editor: smizluy1901
"Anh cho cậu mợ tôi uống canh mê hồn hay là hạ trùng độc vậy, nhìn bộ dáng đó, hận không thể nhận anh làm con nuôi." Đến trên hành lang, Tòng Thiện vẫn rất không hiểu nổi phản ứng của hai người bọn họ.
"Đã nói trước với em rồi, bổn thiếu người gặp người thích, em cứ không tin." Hàn Dập Hạo liếc xéo cô một cái, vẻ mặt đắc ý.
Tòng Thiện khịt mũi coi thường, "Mới là lạ! Không phải thấy anh là sĩ quan, bằng không thì có quỷ mới xu nịnh anh."
"Vậy còn em? Tại sao không chịu xu nịnh anh?" Nửa nghiêm túc nửa cười giỡn nói, ánh mắt sâu thẳm của Hàn Dập Hạo vẫn không có rời khỏi cô.
"Bởi vì tôi là cảnh sát nhân dân công chính vô tư, tại sao phải xu nịnh anh?" Tòng Thiện cố tình giả vờ nghe không hiểu ngụ ý của anh.
"Vậy anh có thể xu nịnh em hay không?" Hàn Dập Hạo thấy cô muốn xuyên tạc ý tứ, cũng xuôi theo đầu đề câu chuyện của cô nói tiếp.
"Được đó, chờ anh làm điều phi pháp, lúc bị cảnh sát nhân dân bắt, tôi có thể cân nhắc để anh xu nịnh." Tòng Thiện cố tình nghiêm mặt nói.
"Người phụ nữ như em quá độc, chỉ mong sao anh bị bắt!" Hàn Dập Hạo "đau lòng" chỉ trích nói.
"Chưa từng nghe qua câu độc nhất chính là lòng dạ đàn bà sao?" Tòng Thiện bác bỏ lại nói.
"Bây giờ em đã là đàn bà (người đã có chồng) rồi à? Sao nhìn không ra?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại.
Hai người vừa đấu võ mồm, vừa đi đến bãi đỗ xe ngầm, nhìn xung quanh không có ai, Tòng Thiện đột nhiên dừng bước.
"Làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo cũng dừng lại, hỏi.
Tòng Thiện đột nhiên lấy một cái hộp từ trong túi áo ra, đưa cho Hàn Dập Hạo, nói: "Sợi dây chuyền này tôi nên sớm trả lại cho anh."
"Anh đã tặng cho em, chính là của em rồi." Hàn Dập Hạo không chịu nhận.
"Anh hãy nghe tôi nói, hôm nay tôi ra ngoài với anh, là muốn nói chuyện rõ ràng. Anh tốt với tôi, tôi thật sự biết, chỉ là khoảng cách giữa chúng ta có quá nhiều người, quá nhiều chuyện, không phải nói có thể vượt qua là có thể vượt qua. Tôi nghĩ cách làm đều tốt cho tất cả mọi người, chính là sau này..." Tòng Thiện hạ quyết tâm, nhanh chóng nói ra. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Anh biết em đang băn khoăn cái gì." Hàn Dập Hạo cũng không cho cô cơ hội nói hết, nâng cao giọng, lấn át giọng của cô, "Hôm nay, anh tới thăm em gái của em, đơn thuần là xuất phát từ quan tâm. Phản ứng của cậu và mợ em, em cũng thấy đấy, anh là người duy nhất có thể làm cho bọn họ vui. Em cứ phải cắt đứt qua lại với anh, để tất cả mọi người đều không vui sao?"
"Tôi làm như vậy là không muốn khiến mọi người đều khó xử." Tòng Thiện cố chấp nói hết lời trong lòng, "Chuyện đã xảy ra ở Samos thật sự là không phải muốn nói quên là có thể quên, gặp lại anh, tôi sẽ nhớ đến rất nhiều chuyện không muốn nhớ. Tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi với Tư Hàn, rất có lỗi với Gia Nghi, có lỗi với những người ở tộc Raim. Hàn Dập Hạo, điều kiện của anh ưu tú như vậy, cần gì đối với một người phụ nữ sắp kết hôn nhớ mãi không quên?"
"Cho nên em thà có lỗi với anh? Làm anh khổ sở sao?" Hàn Dập Hạo bình tĩnh nhìn cô, bình tĩnh hỏi.
Tòng Thiện dừng một chút, vẫn chắc lòng chắc dạ nói: "Đúng vậy! Tình cảm vốn là phân thứ tự đến trước đến sau, tôi đối với anh quả thật đã từng có
phút chốc ý loạn tình mê, nhưng đây đều là phản ứng nảy sinh tự nhiên của mỗi con người phụ nữ khi đối mặt với người đàn ông giống như anh. ở nước ngoài, tôi cảm thấy không chỗ nương tựa, cho nên, có chỗ đáp lại anh. Nhưng trở về nước, nhìn thấy Tư Hàn, tôi mới biết được trong lòng tôi yêu nhất vẫn là anh ấy. Cho nên, tôi càm thấy chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.””
Hàn Dập Hạo im lặng nghe cô nói xong, ánh mắt của cô sang ngời như ánh sao, miệng lạ nói không ngừng giống như lời thoại thuộc lòng vậy, anh chú ý tới tay cầm hộp dây chuyền của cô không tự chủ mà nắm chặt lại, anh biết đó là mỗi lần cô nói dối sẽ xuất hiện động tác này, anh cũng biết, khó có thể nói tiếp với cô gái này, đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận long mình, vì vậy, anh quyết định nhượng bộ một bước, chờ anh điều tra rõ chuyện của Lương Tư Hàn và Lô Gia Nghi lại đến rõ ràng với cô.
“Vừa rồi cậu của em cũng đã lên tiếng, bảo anh đến trò chuyện cùng ông, nếu như em không cho anh đến nhà em, em giải thích thế nào với cậu em?” Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày rậm, hăm dọa hỏi. anh sớm điều tra rõ, Thẩm Tòng Nghĩa là người mà Thẩm Tòng Thiện tôn kính nhất cũng là nghe lời nhất, cho nên, đêm nay anh cố ý tới đây để “kiếm thể hiện”, gỡ bỏ chỗ hỏng từ trên người của ông Thẩm, anh mới quang minh chính đại tiến dần từng bước.
“Tôi sẽ nói với cậu là anh đã xuất ngoại.” Tòng Thiện đã sớm nghĩ ra lý do.
“Nhưng mà vừa rồi anh đã nói với bọn họ, trong dịp Tết anh sẽ không rởi khỏi thành phố A.” Cất giọng cười giảo hoạt, Hàn Dập Hạo không chút lưu tình phá vỡ lời nói dối của cô.
“Anh.” Lần này Tòng Thiện dám khẳng định, “Anh chính là cố ý! Đêm nay anh tới thăm Thẩm Tòng Như là giả. Nhưng thật ra là anh đến để tiếp cận cậu tôi!”
“Tòng Thiện , coi như em không tiếp nhận anh, vậy chúng ta làm bạn bè bình thường không được sao? Đây cũng sắp sang năm mới, anh chỉ muốn cảm nhận một chút sự ấm áp của gia đình.” Người nào đó “đáng thương” nói, “Cho nên mấy năm nay anh đều ăn Tết ở đơn vị, đó là bởi vì về đến nhà, không có một ai ở nhà, cái loại cô đơn lẻ loi đ1o thật sự là rất khó chiu. Vừa rồi anh gặp được cậu của em, cảm thấy rất có duyên với ông, anh không có y gì khác,chỉ đơn thuần là muốn làm bạn với người nhà em. Thứ nhất, anh có thể cảm nhậ được sự ấm áp của gia đình, thứ hai, anh cũng có thể làm cho cậu em vui. Nhất cử lưỡng tiện, có gì không đúng?”
“Dù sao mỗi lần như thế anh đều có rất nhiều lý do, tôi không tin anh!” không thể trách Tòng Thiện lòng dạ sắt đá, thật sự là hồ sơ của Hàn Dập Hạo quá tệ, mỗi lần đối với cô, đều có thể nói rất nhiều ngụy biện để che giấu mục đích thật sự.
“Được rồi, dây chuyền này anh nhận, lần này em tin chưa? ” Hàn Dập Hạo nhận lấy cái hộp trong tay cô, vẻ mặt chân thành.
“Vẫn còn chưa tin anh.” Tòng Thiện nhíu mày nhìn bộ dáng giả đáng thương của anh càng lúc càng cảnh giác.
“Được rồi, em không tin anh, anh cũng hết cách. Chỉ có thừa dịp lúc em không có ở nhà, anh lại đếm thăm hỏi.” Thở dài, Hàn Dập Hạo xoay người muốn đi.
Tòng Thiện vội vàng gọi anh lại, chắc như đinh đóng cột nói: “Không cho anh đến nhà tôi!”
“Dường như cậu em không phải nói như vậy, nếu không anh gọi điện hỏi ông ấy, xác nhậ một chút?” Hàn Dập Hạo bày ra vẻ mặt khổ sở, nói xong liền lấy điện thoại ra.
“Sao anh biết số điện thoại của cậu tôi?” Tòng Thiện buột miệng hỏi, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến, đoán chừng người nãy đã sớm điều tra mỗi một người ở nhà họ Thẩm, tai sao mỗi lần vừa gặp phải anh, chỉ số thông minh của cô liền sụt giảm nhanh chóng như vậy.
“Vừa rồi, cậu em tự nói cho anh biết cơ mà.” Hàn Dập Hạo “vô tội” nói, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Đúng rồi, cậu em cũng biết số điện thoại của anh, nói là lúc rảnh rỗi thì tìm anh ra ngoài uống trà.”
Có quỷ mới tin lời anh! Tòng Thiện tức giận nhì anh chằm chằm, lại không thể làm gì được anh. Dung vậy, đánh lại đánh không lại, nói lại nói không thắng, tên khốn này sinh ra là để khắc cô!
“Anh chính là có ý bất lương!” Tòng Thiện chỉ trích nói.
“Anh rấ thuần lương.” Anh mở to mở mắt, phản bác lại lời của cô.
“Tôi mặc kệ anh, đi thong thả, không tiễn!” Tòng Thiện tức giận xoay người bỏ đi.
Hàn Dập Hạo cũng không có đuổi theo, anh nhìn bóng lung của cô, khóe miệng cong lên nụ cười vui vẻ, nghĩ thầm con đường sau này còn dài, anh sẽ từ từ thu phục cô.
Điện thoại đổ chuông, là Tề Danh Dương gọi tới.
“Alo.” Anh bắt máy, nghe thấy Tề Danh Dương nói, “Dập Hạo, mẹ cậu trở về rồi!”
“Ừ, biết rồi.” Hàn Dập Hạo nhàn nhạt nói, cúp điện thoại, lái xe trở về nhà.
Đến cửa nhà, nhìn thấy mấy người đàn ông mặc âu phục vẻ mặt vô tình đứng ngoài cửa này, sắc mặt Hàn Dập Hạo bất giác trở nên âm trầm.
Đi vào phòng khách, người ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng cửa mở, người đó chỉ nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo mọi người trong nhà đều đi ra ngoài.
“Mẹ!” Hàn Dập Hạo đi tới trước mặt của Nhạc Thanh Lăng, cung kính gọi
Quý phu nhân ăn mặc duyên dáng sang trong, tóc thả ở sau ót, vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn không nhìn ra được số tuổi, dường như không nghe thấy lời của Hàn Dập Hạo, bà cúi đầu nhấm nháp tách trà sâm, mắt cũng không có nhìn lên, cất giọng lạnh lùng nói: “Anh thật đúng là bản lãnh, ngay cả người làm mẹ này muốn gặp anh, cũng còn phải nhờ người ngoài chuyển lời.”
“Con vừa mới đổi số, còn chưa kịp báo cho mẹ biết.” Hàn Dập Hạo trầm giong đáp, thời gian anh nghỉ phép thông thường đều sẽ dùng một số khác, lần này anh cố ý không nói cho Nhạc Thanh Lăng biết, chính là để tránh bà làm phiền anh.
“Thế nào, nghe chú bảy nói gần đây anh rất bận? Bận gặp ai sao?” Đuôi mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại, lạnh lùng hỏi.
Hàn Dập Hạo khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường, anh cố dùng giọng bình tĩnh nói: “Ở thành phố A này con chẳng có mấy người bạn, không phải là gặp bọn Đường Tuấn hay sao”
“Vậy thì tốt rồi.” Nhạc Thanh Lăng đặt tách trà lên khay, chiếc cổ thon dài cao ngạo nâng lên, tuy đang ngời, nhưng khí thế lại giống như bao quát Hàn Dập Hạo, mang theo giọng ra lệnh nói, “Đừng có mà quen những người chẳng thứ gì ra thứ gì kia, Hàn gia chúng ta không phải người bình thường là có thể trèo cao.”
“Mẹ trở về là để thẩm vấn con sao?” Hàn Dập Hạo nhếch lên một nụ cười, ý cười lại không có lan tới đáy mắt.
“Anh nói chuyện với mẹ anh như thế sao!” Nhạc Thanh Lăng đứng phắt dậy, trong giọng nói có một tia tức giận.
Hàn Dập Hạo không muốn ầm ĩ với bà, vì vậy xoay người đi lên lầu: “Không có chuyện gì khác, con trở về phòng đây.”
“Anh nghe đây, ngày mai tôi muốn anh cùng tôi đi gặp một người.” Nhạc Thanh Lăng nói với bóng lưng của anh.
Không cần hỏi, lại là bảo anh đi gặp con gái của một tập đoàn lớn nào đó, chỉ có điều Hàn Dập Hạo không hề có hứng thú với đối tượng mà Nhạc Thanh Lăng giới thiệu, có thể lọt vào pháp nhã của bà, cũng tuyệt đối không phải là một người bình thường gì, đáp qua loa một câu: “Ngày mai hãy nói.” Sau đó đi thẳng lên lầu.
Bỏ lại Nhạc Thanh Lăng đứng ở phòng khách, trừng mắt nhình thang lầu với vẻ buồn bực.