- Trang chủ
- Sếp, Dè Dặt Một Chút!
- Quyển 2 – Chương 4-1: Hàn thiếu ra tay (1)
Tác giả: Quả Đào Lạc Đường
Cảm nhận được sự ấm áp từ mọi hướng truyền tới, rốt cuộc Tòng Thiện ý thức được đây không phải là ảo giác, cô lập tức muốn giãy giụa thoát ra khỏi lồng ngực của anh, cả người lại đột nhiên nhẹ bẫng, bị anh bế ngang lên.
"Hàn Dập Hạo, thả tôi xuống!" Tòng Thiện kêu lên.
"Không phải em muốn đi cứu Thẩm Tòng Như sao? Chẳng lẽ định đi bộ?" Hàn Dập Hạo không đếm xỉa tới phản kháng của cô, ôm lấy cô sãi bước đi về phía chiếc xe thể thao.
Nghe anh vừa nói như thế, Tòng Thiện kinh ngạc, cô nghi ngờ hỏi: "Sao anh biết Tòng Như đã xảy ra chuyện?"
"Còn nhớ Đường Tuấn không?" Hàn Dập Hạo đạp cần ga, chiếc xe "rền" một tiếng chạy thẳng về phía trước, anh nói, "Cảnh sát đến các chợ đêm lớn để tra hỏi, không khó nghe ngóng được đã xảy ra chuyện gì. Sau khi cậu ấy biết được liền lập tức báo cho anh biết."
"Thảo nào bọn bắt cóc tống tiền kia biết cảnh sát đang điều tra, đều tại tôi, không nên báo cảnh sát." Tòng Thiện ảo não tự trách nói, sớm biết nhiều người như thế khó tránh khỏi không kín tiếng, vừa rồi sao cô lại không nghĩ tới điểm này.
"Cũng không hẳn vậy, bọn họ cuống cuồng, mới lộ ra sơ hở." Hàn Dập Hạo thản nhiên nói, anh đã để cho người của quân bộ tham dự vào, hiện tại cả thành phố đều đang tìm Thẩm Tòng Như, chỉ cần nhóm người kia còn ở trong thành phố A, thì nhất định trốn không thoát.
Tòng Thiện gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới một vấn đề khác: "Sao anh tìm được tôi?"
"Anh có người quen ở cục công an, vừa hỏi thì đã biết được rõ ràng." Hàn Dập Hạo cười nói.
Trên thực tế, quả thực là anh bảo người ở cục công an báo cáo tình hình cho anh, chỉ có điều không phải là về cô, mà là Lương Tư Hàn, cho nên ồn ào lớn như vậy, sao anh có thể không nghe được phong phanh.
Khi anh nghe được cô đi đến nhà họ An, đã dự đoán được cô sẽ bị ức hiếp, nhưng không nghĩ tới, trời lạnh như thế này, bọn họ lại còn giội nước lạnh lên trên người của cô, nếu như cô có một chút cảm mạo gì, nhà họ An đừng mong yên ổn!
"Hàn Dập Hạo, tôi." Tòng Thiện mấp máy môi, nhưng lại không có tiếp tục nói hết.
"Làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo quay đầu nhìn cô, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, lên tiếng hỏi.
"Tôi muốn." Cô cắn môi dưới, dùng sức nắm lấy áo khoác khoác trên người, hơi có chút trắng bệch, đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc cô nói: "Tôi muốn vay tiền của anh."
"Mười triệu phải không?" Bất ngờ, anh lại biết rõ con số.
"Sao anh biết?" Tòng Thiện buột miệng hỏi.
"Không phải anh đã nói có người quen ở cục cảnh sát sao, tình hình cơ bản anh đều biết." Anh cười cười, nhìn vào mắt của cô dịu dàng như nước.
"Vậy anh có thể cho tôi mượn không?" Đến bước này, cô cũng mặc kệ có thích hợp hay không.
"Anh đã chuẩn bị xong rồi, đợi tí nữa anh và em đi lấy tiền." Anh vừa nói ra, lập tức khiến Tòng Thiện kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
"Anh..." Tòng Thiện trợn tròn hai mắt, thế nhưng anh cũng đã chuẩn bị xong?
"Anh đưa em đi thay quần áo trước đã, em như vậy rất dễ bị cảm." Hàn Dập Hạo liếc mắt một cái, không yên tâm nói.
"Tôi không sao." Tòng Thiện lập tức lắc đầu, "Tìm Tòng Như quan trọng hơn."
"Kẻ bắt cóc vẫn chưa gọi điện tới, bây giờ chúng ta cũng chẳng làm được gì." Anh không cho phản bác nói, "Anh đưa em đi thay quần áo trước."
"Đi đâu?" Tòng Thiện mở to hai mắt, âm cuối còn chưa có nói xong, anh đã nhấn ga, chạy vụt đi.
Không lâu sau, đã đi đến một cửa hàng quần áo cao cấp mở hai mươi giờ, Hàn Dập Hạo không để ý tới sự không tình nguyện của Tòng Thiện, kiên quyết kéo cô vào.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng trẻ tuổi xinh đẹp lập tức đi tới, mỉm cười hỏi cần gì.
"Muốn thay quần áo tôi về nhà thay là được rồi." Tòng Thiện quay đầu muốn đi.
"Đừng lãng phí thời gian." Không nói hai lời, Hàn Dập Hạo vừa ngăn cô lại, vừa nói với nhân viên hướng dẫn mua hàng, "Lập tức chọn cho cô ấy một bộ quần áo, không cần váy, gọn gàng."
"Vâng." Nhân viên hướng dẫn mua hàng nhanh chóng bước đi, chỉ chốc lát sau đã đem tới một bộ quần áo màu vàng nhạt, cung kính đưa cho Tòng Thiện.
Tòng Thiện mở to đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Hàn Dâp Hạo, còn chưa kịp từ chối, đã bị anh đẩy vào phòng thay đồ: "Thay nhanh lên, sắp đến thời gian rồi."
Qua sự nhắc nhở của anh, Tòng Thiện không dám chậm trễ, cô nhanh chóng thay quần áo, mới vừa đi ra, Hàn Dập Hạo lại đưa cho cô một lượng lớn quần áo màu tương tự, sau đó kéo cô đi ra ngoài.
"Tiền quần áo tôi sẽ trả lại cho anh." Tòng Thiện vẫn không quên nói những lời này.
"Mười triệu anh còn không để ý, mà để ý mấy bộ quần áo ư?" Hàn Dập Hạo khẽ cười nói, để cô ngồi vào trong xe.
Tòng Thiện không nói, đúng vậy, thật muốn trả lại, chỗ mã não kia cô cũng thường không nổi.
Nhưng cô không muốn thiếu nợ anh quá nhiều, còn muốn nói điều gì đó, điện thoại lại đổ chuông.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Hàn Dập Hạo trầm giọng nói: "Nhận đi."
Tòng Thiện bắt máy, là bọn cướp gọi tới, hỏi cô đã chuẩn bị tiền chuộc xong chưa.
Hàn Dập Hạo gật đầu với cô, cô lập tức trả lời đối phương, đã chuẩn bị xong rồi.
Đầu kia điện thoại nói cho cô biết một cái địa chỉ, bảo cô đưa tiền trong vòng nửa tiếng, đồng thời muốn một mình cô đi, nếu như cô dám giở trò bịp bợm, thì sẽ ném Thẩm Tòng Như xuống biển làm mồi cho cá ăn.
"Anh đưa em đi." Hàn Dập Hạo nói.
"Bọn họ chỉ muốn một mình tôi đi, vì sự an toàn của Tòng Như, tôi chỉ có thể nghe theo lời của bọn họ." Tòng Thiện lắc lắc đầu.
"Anh biết, anh chỉ là ở bên cạnh nhìn, bảo đảm em không có gặp nguy hiểm." Hàn Dập Hạo giải thích.
Năm phút sau, có người đưa cặp da đựng tiền tới, Hàn Dập Hạo chở Tòng Thiện tới nơi bọn cướp đã chỉ định, cách một quãng, sau đó ngừng lại.
Anh đột nhiên dán một vật nhỏ ở sau tai của cô, lại thả tóc của cô xuống, che lại, anh nói: "Đây là máy nghe lén, lúc em và bọn cướp đàm phán, anh cũng biết được tình hình. Có gì bất thường, anh lập tức chạy tới."
"Uhm." Cô gật đầu với anh, sau đó xuống xe.
Đây là một bến tàu hẻo lánh, chất đầy thùng gỗ bỏ hoang, Tòng Thiện xách theo chiếc cặp tiền, cảnh giác mà đi tới, mãi cho đến có người huýt sáo, mấy người đàn ông bịt mặt giơ súng từ trong chỗ tối đi ra.
"Đi xem phía sau cô ta có người đi theo hay không." Tên cầm đầu cất giọng ồm ồm khàn khàn nói, giống như trong cổ họng có cái gì đó chận lại vậy, khiến người ta nghe rất khó chịu.
Những người còn lại lấp tức chạy đến phía sau Tòng Thiện ngó nhìn tình hình, chờ tra rõ cô thật sự đến một mình, người đó lại nói: "Mang đủ tiền?"
Tòng Thiện giơ cao cặp da mang theo, mở miệng nói: "Toàn bộ ở trong này, đổi thành đô-la."
Đối phương lập tức đến gần, Tòng Thiện lùi lại phía sau hai bước, lớn tiếng hỏi: "Em gái tôi đâu? Tôi muốn thấy con bé trước."
Người đàn ông bỗng giơ tay lên, giơ chiếc điện thoại lên, phía trên đang hiển thị hình ảnh Thẩm Tòng Như bị trói ở trên chiếc ghế kêu khóc.
"Các người!" Tòng Thiện nổi giận, nhưng cô vừa mới cử động, trước sau đều bị họng súng đen ngòm chỉ vào, nửa bước cũng khó dời đi, cô nén lửa giận, cất giọng trong trẻo nói, "Tiền, tôi đã mang đến, các người lại không dẫn người ra? Rốt cuộc là có ý gì?"
Người đàn ông lập tức cất tiếng cười khó nghe, hắn áp sát Tòng Thiện nói: "Ai biết cảnh sát các người lại giở trò quỷ gì, chúng tôi làm như vậy cũng chỉ là để phòng ngừa ngộ nhỡ. Cô yên tâm, chúng tôi giấu Thẩm Tòng Như ở một nơi rất an toàn, nhận tiền xong, chờ chúng tôi an toàn rời khỏi thành phố A, tự nhiên sẽ nói cho cô biết."
"Tại sao tôi phải tin các người?" Cho dù tình thế bất lợi, khí thế của Tòng Thiện cũng không thua bọn họ.
"Cô không có sự lựa chọn!" Người đàn ông khẽ quát một tiếng, liền ra tay đoạt lấy chiếc cặp tiền.
Tòng Thiện nắm rất chặt, không chịu buông ra: "Tiền có thể đưa cho các người, nhưng tôi muốn gặp em gái của tôi."
"Buông tay! Đàn bà thúi!" Có người giơ chân đá Tòng Thiện, cô liếc thấy, dùng mũi chân phải làm trục, nhanh chóng nghiêng người qua, đồng thời dùng sức đẩy người đàn ông ở đầu kia chiếc cặp đến vị trí vừa rồi, để cho hắn thay cô chịu một đá này.
"Đồ ngu xuẩn!" Tên cầm đầu bị đá trúng dùng sức tát đồng bọn một tát, người phía sau lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Các người cũng chỉ là cầu tài, cũng không phải là thật sự muốn xảy ra án mạng. Nếu như các người chịu thả em gái của tôi, tôi có thể giúp các người cầu xin quan tòa." Hai mắt Tòng Thiện nhìn chằm chằm tên cầm đầu, áp dụng "Đánh vào mặt tư tưởng."
"Đàn bà thúi! Ông đây biết cô là cảnh sát, ít ở đó dọa tôi!" Người đàn ông dùng súng chỉa ở ót Tòng Thiện, giận dữ hét, "Nếu không buông tay, ông sẽ lập tức bắn chết cô!"
"Tòng Thiện, buông tay." Lúc này, trong lỗ tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Hàn Dập Hạo.
Tòng Thiện cắn chặt răng, do dự.
"Nghe lời của anh, buông tay, bên trong chiếc cặp có thiết bị theo dõi." Trong tai lại lần nữa nghe được giọng của Hàn Dập Hạo truyền đến.
Nghe được Hàn Dập Hạo nói như vậy, Tòng Thiện đang nắm chặt tay từ từ buông lỏng ra.
Đối phương vừa thấy, lập tức đoạt lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tòng Thiện một cái, thốt ra một câu: "Sáng sớm ngày mai cô sẽ biết tung tích của em gái cô."
Mấy người họ lập tức chạy đến bến tàu, lên một chiếc ca-no, rồi lái đi.