- Trang chủ
- Sếp, Dè Dặt Một Chút!
- Quyển 1 – Chương 56: Không được tiếp tục trốn tránh!
Tác giả: Quả Đào Lạc Đường
"Tôi có bạn trai rồi." Trong đầu vẫn còn giữ lại một tia lý trí, Tòng Thiện nhanh chóng lắc đầu, nhắc nhở anh sự thật này.
"Anh không quan tâm." Hàn Dập Hạo nhìn cô, ánh mắt gợn sóng cuồn cuộn so với biển rộng còn muốn sâu hơn, giọng nói kiên định như sắt, "Nếu như anh gặp em sớm hơn anh ta, anh nhất định sẽ không thả em đi. Tòng Thiện, tình cảm không phải là nói thứ tự đến trước hay đến sau, mà là trong lòng của em rốt cuộc chứa ai!"
"Hàn Dập Hạo, như vậy là không đúng." Tòng Thiện buộc mình trấn tĩnh, nghĩ muốn thuyết phục anh, "Tình cảm là chú trọng trung trinh, không phải là nhất thời tình mê."
"Nhất thời tình mê?" Anh bỗng nắm lấy bàn tay cô, đặt lên ngực mình, "Em cảm nhận được không, nó là đang vì em mà đập! Anh không phải là một thằng nhóc 17, 18 tuổi, không phải là dựa vào xúc động nhất thời mà nói cho em biết những lời này!"
Nhịp tim của anh mạnh mẽ mà có lực, cho dù cách bởi quân phục, cô cũng có thể cảm nhận được lực độ và nóng bỏng đập ở lòng bàn tay, lòng của cô càng lúc càng hốt hoảng, muốn rút tay về, thế nhưng anh lại không cho.
"Hàn Dập Hạo, anh đừng ép tôi." Giọng cô nhẹ nhàng mang theo chút cầu khẩn, không dám nhìn vào ánh mắt thâm tình của anh.
"Nếu như ép em là có thể để cho em hoàn toàn đón nhận lời của anh, anh sẽ không chút do dự mà làm như vậy." Anh khẽ thở dài, bỗng cất giọng mềm mỏng, dịu dàng nói, "Tòng Thiện, nhìn anh."
Dường như bị mê hoặc, cô từ từ ngước mắt, hàm răng cắn chặt môi anh đào.
"Ở động rắn, người anh trúng kịch độc, em biết rõ cõng anh có thể sẽ cùng chết, nhưng em lại lựa chọn không rời không bỏ. Vì để đổi lấy thuốc giải, em vứt bỏ tôn nghiêm quỳ xuống xin Arsfat. Thậm chí mười mấy khẩu súng chỉa vào em, em cũng muốn ép ngài ấy giao ra thuốc giải. Tòng Thiện, em thật sự có thể vì mỗi người mà có thể làm đến bước này sao? Ở trong tiềm thức của em, có phải đã xem tính mạng của anh còn quan trọng hơn của em hay không? Tình cảm như vậy, em thật sự có thể từ bỏ sao? Thật sự có thể lừa mình, dối mình sao?" Anh từng bước dẫn dụ nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Cho dù là người khác, tôi cũng giống vậy, sẽ không nhìn người đó chết ở trước mặt của tôi." Tòng Thiện mạnh miệng phản bác.
"Chắc là em không biết, em sẽ không thể làm được triệt để như vậy." Anh dừng một chút, đời này chưa từng có tỏ tình với một cô gái nào, anh không có nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ có thể nói ra tiếng lòng của mình, "Anh biết, trước đây giữa chúng ta có chút không vui, anh không nên lấy quyền ép em khiến em bị giáng chức, cũng không nên lấy việc công làm việc tư buộc em tới gìn giữ hòa bình. Nhưng những chuyện anh đã từng làm này, một chút anh cũng không hối hận, em biết tại sao không?"
"Không biết." Cô lắc đầu.
"Bởi vì không phải như vậy, chúng ta cũng sẽ không cùng nhau trải qua sinh tử, cùng nhau họa phúc và hoạn nạn, càng không biết vì thế mà thấy rõ lòng của mình. Đêm đó, lúc em ở trong ngực anh khóc thút thít, em có biết trong lòng của anh khó chịu thế nào không? Nhìn em đau khổ so với giết anh còn khiến anh không cách nào chịu được. Khi đó, anh đã ý thức được, anh là hoàn toàn đắm chìm, anh thích một cô gái vừa cố chấp lại vừa chính trực, anh biết muốn em đón nhận anh sẽ rất khó, nhưng anh không ép em, anh chỉ muốn một cơ hội để có thể theo đuổi em. Anh và Lương Tư Hàn không giống nhau, tình cảm anh đối với em là thiếu chút nữa mất mạng mới nhìn rõ, anh rất quý trọng, không thể buông tay, em hiểu chưa?" Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến, có một ngày anh có thể cầu tình với một người phụ nữ như vậy, càng chưa từng nghĩ tới, còn có thể khó khăn như thế, nhưng trước sau anh đều cho rằng, cô đáng được đối đãi như vậy.
"Có lẽ đó là cảm kích, không phải là tình yêu nam nữ như anh nghĩ." Cô vẫn còn làm một cái vùng vẫy giãy chết cuối cùng.
Lại nắm lấy tay cô áp chặt lên ngực, giọng anh trầm thấp kiềm nén mà mất tiếng, "Tòng Thiện, nếu như có thể, anh nguyện mổ trái tim này ra cho em xem. Em hãy hỏi trái tim xem, nó có giống như anh không?"
Nhịp tim của anh xuyên thấu qua lòng bàn tay của cô, cánh tay, xuôi theo mạch máu, dường như đi tới trái tim cô, dần dần, trái tim hai người hòa chung nhịp đập, hài hòa đến mức dường như không biết bị sợi tơ dẫn dắt, nối liền thành một, đồng tâm đồng mạch.
Nhưng, càng ý thức được mình có cảm giác với anh, Tòng Thiện càng chỉ muốn thoát ra khỏi thứ tình cảm này, cô dùng sức rút tay về, vẻ mặt hoảng hốt biến mất, lạnh lùng nói: "Chúng ta là không thể nào."
"Được rồi, chỉ cần em đồng ý đừng cố tình trốn tránh anh nữa, hôm nay anh cũng sẽ không tiếp tục ép em." Im lặng hồi lâu, anh nhượng bộ.
"Tôi trốn tránh anh là không muốn để cho người khác hiểu lầm." Tòng Thiện cố giả bộ lạnh lùng nói.
"Vì Lộ Gia Nghi sao?" Bực mình nhíu chặt lông mi dài, Hàn Dập Hạo đoán ngay được tâm tư của cô.
"Đúng vậy." Cô cũng thẳng thắn thừa nhận, "Gia Nghi, cô ấy thích anh, cho nên tôi không thể để cho cô ấy hiểu lầm."
"Cô ấy thích anh cho nên em muốn tránh anh, vậy anh thích em tại sao em không chịu đến gần anh?" Hàn Dập Hạo hỏi ngược lại, "Em vì người khác không tiếc lần lượt đẩy anh ra, đây chính là suy nghĩ của em sao?"
"Đúng vậy." Cô cố tình nói mát.
"Được, được, được." Ánh mắt Hàn Dập Hạo bỗng thay đổi, không còn dịu dàng nữa, lấp loáng một ít khói mù, "Ở trong lòng của em, bất cứ ai cũng quan trọng hơn anh. Đã như vậy, anh muốn xin em thực hiện lời hứa em đã từng hứa."
"Lời hứa gì cơ?" Cô ngây ngẩn cả người.
"Lần đầu tiên bị giam ở thôn Raim, em đã từng hứa sau này đền ơn anh, chẳng lẽ không có nghĩ tới sẽ có một ngày thực hiện lời hứa sao?" Môi mỏng của Hàn Dập Hạo khẽ nhếch lên một độ cong giễu cợt, nhắc nhở nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Tôi đã từng nói thì sao." Tòng Thiện nghĩ tới, nhưng cô cũng biết, Hàn Dập Hạo bị cô chọc giận, vì vậy có chút cảnh giác nhìn anh, không tự chủ nắm chặt lòng bàn tay, hỏi, "Anh muốn gì?". Ngôn Tình Sủng
"Còn nhớ là tốt rồi." Anh vén sợi tóc bên tai của cô, động tác có chút ngả ngớn, chậm rãi nói, "Anh muốn em..."
Tim Tòng Thiện đập mạnh, cũng có tức giận dâng trào, nếu anh thật sự dám đưa ra yêu cầu xấu xa, cô nhất định sẽ hung hăng đến lấy mạng của anh!
Anh chợt thu tay về, đứng thẳng người ở trước mặt của cô, anh cao hơn cô một cái đầu cộng thêm vóc người vạm vỡ càng lộ vẻ cao lớn, anh khôi phục lại thái độ bình thường, nghiêm túc nói: "Anh muốn em không được tiếp tục trốn tránh anh nữa! Không được lại lấy cớ vì người khác để qua loa tắc trách với anh! Đây chính là báo đáp anh muốn, em không được phép không đồng ý!"
Tòng Thiện có chút ngơ ngẩn, ai lại giống như anh, đưa ra yêu cầu này, chẳng lẽ anh không cảm thấy "thua thiệt" sao?"
"Trả lời anh." Anh muốn cô đưa ra một cái cam kết.
"Được." Tính toán, chút yêu cầu này cô thật sự không thể từ chối.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh lại tới." Thốt ra những lời này, anh nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Cửa đóng lại, cô gái vẫn kiên cường chống đỡ đột nhiên hai đầu gối mềm nhũn, cả người dựa theo vách tường từ từ trượt xuống.
Đêm nay, Hàn Dập Hạo thực sự là lấy việc này để chỉnh cô ức hiếp cô làm thú vui?
Thế nhưng anh lại thích cô! Anh lại thật sự thích cô!
Cô nên làm cái gì bây giờ.
Ngoài cửa
Hàn Dập Hạo gặp phải Tề Danh Dương đang đi tới.
"Thế nào, cầu tình bị từ chối sao?" Khắp nơi đều không tìm được Hàn Dập Hạo, Tề Danh Dương đoán anh đi tìm Thẩm Tòng Thiện, quả nhiên gặp được anh ở đây.
"Cậu nghe lén?" Hàn Dập Hạo nhướn mày, vẻ mặt lạnh lùng.
"Cần sao? Hơn nửa đêm từ trong phòng người ta đi ra, còn mang bộ mặt đen, không phải rất dễ dàng đoán được sao?" Tề Danh Dương trêu chọc nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Cậu trở nên nhàm chán như vậy từ lúc nào thế." Hàn Dập Hạo trừng mắt liếc anh ta một cái.
"Người khác thì tôi không cần biết, nhưng Hàn đại thiếu cậu lại khác, có thể nhìn thấy cậu rung động đây chính là tam sinh hữu hạnh[1]." Tề Danh Dương cười nói.
[1] Tam sinh hữu hạnh: May mắn ba đời, phúc ba đời.
"Cô ấy đáng để tôi rung động." Thoải mái thừa nhận, Hàn Dập Hạo không quên dặn dò, "Sau này thông minh một chút."
"Biết rồi, chỉ cần gặp phải nhiệm vụ nguy hiểm đều sẽ không sắp xếp cho cô ấy đi, được chưa." Với tư cách là cấp trên trực thuộc của Tòng Thiện, Tề Danh Dương sảng khoái đồng ý nói, "Tốt nhất mỗi lần còn phải để cho cậu đi hộ tống, tạo cơ hội cho các cậu chung đụng, như vậy được rồi chứ."
"Coi như tiểu tử cậu thức thời." Hàn Dập Hạo vỗ vỗ vai bạn tốt, sau đó nghĩ tới một chuyện, dặn dò nói, "Ngày mai gọi điện cho ông ngoại, nói cho ông biết cấm không cho một người đàn ông tên là Lương Tư Hàn lên bất cứ chuyến bay nào bay đi Samos."
"Tình địch?" Tề Danh Dương biết rõ còn cố hỏi, thật ra thì hôm nay anh đã dò hỏi được rất nhiều chuyện về Tòng Thiện từ miệng của Lộ Gia Nghi.
"Danh Dương, xem ra cậu thật sự quá nhàn rỗi, mới có thể 'quan tâm' chuyện của tôi như vậy." Anh uy hiếp cười nói, "Sau khi về nước, tôi sẽ 'tử tế' mà đề cử với bác gái vài cô gái danh môn khuê tú, để bồi dưỡng tình cảm với cậu."
"OK! Tôi không hỏi." Tề Danh Dương đầu hàng, so độ nham hiểm anh tuyệt đối kém xa tên "hồ ly" trước mắt này, anh cũng không muốn sau khi về nước ngày ngày đều không được bình yên.
Hàn Dập Hạo hài lòng cười một tiếng, hai người rời đi.