Tác giả: Bụng Có Chút Đầy
29.
[Góc nhìn của Phó Trầm]
Ta tưởng ta đã ch.ết rồi.
Phụ mẫu ta đã đồng quy vu tận với đám ma tu đó, ta cả người đều đầy thương tích, ngực còn bị ma tu đâm xuyên qua, ta rơi xuống hồ. Ta vốn tưởng rằng mình chắc ch.ết rồi.
Nhưng ta chưa ch.ết, sau khi tỉnh lại, ta được một gia đình ở Âm Sơn nhặt được.
Toàn bộ vết thương của ta đều đã biến mất, ngay cả vết thương chí mạng nơi ngực cũng giống như ảo giác, như thể đã cách mấy đời.
Ta ở lại nhà của gia đình này. Bọn họ rất nghèo, mấy ngày mới có một bữa cơm thịt, nhưng không biết vì sao, mỗi ngày bọn họ đều sống rất vui vẻ.
Quãng thời gian đó đối với ta thực sự rất đau đớn, ta mất đi phụ mẫu, nhà của ta không còn nữa, ta không dám ngây người, vì những ký ức thống khổ sẽ ập đến như thủy triều, ta cũng không dám ngủ, có vài cơn ác mộng ta căn bản không chịu đựng nỗi.
Nhưng có một ngày, ta ngủ được rồi.
Lại là ngày mà phụ mẫu ta mất đi, đối với ta, quả thực là sự tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm.
Ta bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh, ngồi trên giường ngẩn người một hồi lâu, sau đó mới phát hiện bản thân tè dầm rồi.
Xấu hổ biết bao.
Ta đã 6 tuổi rồi.
Hơn nữa bên cạnh còn có một người.
Đó là một cô bé không thích ta.
Nàng ấy nhất định sẽ cười ta, ta không nhịn được mà nghĩ.
Nhưng nàng ấy không những không cười ta, mà còn nằng nặc đòi giặt khăn trải giường giúp ta, nàng ấy nói chúng ta là người 1 nhà.
[Người nhà]
Hai chữ vô cùng khó để chạm tới, ta tưởng bản thân sẽ không bao giờ có người nhà nữa.
Ta bắt đầu quen với gia đình này, đó là một vị đại thúc sa sút tinh thần và kỳ lạ, hai đứa nhóc song sinh rất hiểu biết, một đứa nhỏ ồn ào cả ngày.
Còn có nàng ấy, cô bé không thích ta.
Nàng ấy rất tốt, vừa ấm áp lại tích cực, giống như một mặt trời nhỏ không thể đánh đổ.
Ta là đứa trẻ lớn tuổi nhất trong nhà, sau này ta sẽ gánh vác cho ngôi nhà, để mỗi người đều có thể vui vẻ, đây là nguyện vọng lúc sinh thần mỗi năm của ta.
Nhưng ta lại mất đi gia đình thứ hai.
Sau này ta mới biết gia đình này đang chảy dòng máu Âm Kiếm, còn bí mật mà ta giấu kín sớm đã bị Nhạn thúc nhìn thấu, thì ra ông ấy luôn biết ta là huyết mạch Dương Kiếm, huyết mạch Dương Kiếm duy nhất trên thế gian này.
Cũng giống như Nhạn Bắc Bắc đã trở thành huyết mạch Âm Kiếm duy nhất trên thế gian này vậy.
Mặt trời nhỏ, bị đánh đổ rồi.
Nàng ấy bệnh cả một tháng trời.
Trời chưa sáng ta đã ra bến tàu bốc hàng, cho đến tối muộn. Nàng ấy có tiền chữa bệnh, cuối cùng cũng khỏe rồi, còn lưng ta vĩnh viễn lưu lại ba vết hằn roi, bởi vì sai sót lúc bê hàng. Ta không nói với nàng ấy, cho dù ngày nào đó bị nàng nhìn thấy thì ta chỉ đành nói, do ta sơ suất.
Bọn ta quyết định đi tu tiên, trên người bọn ta vẫn đang vác một mối huyết hải thâm thù.
Bạn cùng phòng của nàng ấy là một cô gái kỳ lạ, ta không nhìn thấu nàng ta. Nhưng khi A Bắc và cô gái tên Việt Linh Yên này ở chung với nhau, nàng ấy rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi.
Chỉ là không biết vì sao, Việt Linh Yên rất thích quấn lấy ta, toàn nói mấy lời kì lạ, còn gọi ta là “Phó Trầm ca ca” nữa, mỗi khi nàng ta gọi ta là ca ca thì ta rất muốn nhíu mày, bởi vì nàng ta là bạn của A Bắc, nếu nàng ta gọi ta là ca ca, vậy chẳng phải A Bắc chính là muội muội của ta sao.
Không, ta chưa từng xem A Bắc là muội muội.
Nhưng không phải muội muội, vậy là gì đây.
Ta cũng không nghĩ ra, trong đầu chỉ có hai chữ – [Người nhà]
Nhưng là người nhà như thế nào?
Ta không nói được.
Nhưng Việt Linh Yên là bạn của A Bắc, ta không nên mất bình tĩnh với nàng ta, nàng ta đối tốt với A Bắc, vậy ta cũng đối tốt với nàng ta.
Ta và A Bắc lần lượt luyện ra Dương Kiếm và Âm Kiếm lúc 10 tuổi và 12 tuổi, ta đặt tên cho kiếm của ta là Ngân Hoa, nàng ấy đặt là Hắc Nhạn, hai thanh kiếm này giúp bọn ta cải thiện rất nhiều, ta đã nhìn thấy tương lai phía xa của bọn ta, tiền đồ rộng mở.
Nhưng A Bắc rời đi rồi.
Nàng ấy nói làm linh tu thật mệt, thăng cấp cũng chậm, nàng ấy muốn đi tu ma.
Đã rất lâu rồi ta không có cảm giác mất khống chế, giọng nói của ta đang run rẩy, ta nói: “Nhạn Bắc Bắc, muội điên rồi? Muội có biết tu ma phải trải qua những gì không?”
Thế mà nàng ấy còn cười: “Ta biết chứ.”
Nỗi đau như bị băm thành trăm ngàn mảnh, nỗi đau như bị róc xương rút gân, ranh giới giữa sự sống và cái ch.ết rất mong manh, nàng ấy vẫn nói qua loa – Ta biết chứ.
Ta không thể hiểu nàng ấy.
Nàng ấy không đi không được, chỉ vì một lý do không muốn nói cho ta.
Theo như ta hiểu nàng ấy, cho dù nàng ấy có tu thành ma, nàng ấy vẫn không thể quên được ta và Việt Linh Yên, nàng ấy luôn trọng tình trọng nghĩa mà.
Nếu có một ngày, nàng ấy tu thành ma đạo, có kẻ lấy ta ra uy hiếp, nàng ấy không thể ngồi im không quản, nghe nói ma tu phải tàn nhẫn, nếu không khả năng thất bại là rất cao, nếu nàng ấy không muốn cắt đứt quan hệ của bọn ta, vậy thì ta sẽ cắt đứt.
Ta giả vờ căm ghét việc nàng ấy tu ma.
Ta nói: “Nếu hôm nay muội quyết định chà đạp bản thân đi con đường bất chính, vậy từ nay về sau, chúng ta hãy xem như không quen biết, nếu sau này gặp nhau trên chiến trường, ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình với muội.”
Ta muốn nói với nàng ấy rằng.
Sau này gặp nhau trên chiến trường, nàng không cần phải lưu tình với ta.
Nàng ấy lại cười: “Được.”
Khoảnh khắc bọn ta quay người, trái tim ta như có hàng ngàn lỗ thủng, có thứ gì đó tuôn ra từ những lỗ thủng đó.
Lòng ta trống rỗng.
Người thân cuối cùng của ta, cũng rời bỏ ta mà đi rồi.
Nhưng may mà nàng ấy vẫn còn sống, dù sao đi nữa ta cũng muốn nàng ấy sống tiếp. Ta phải leo lên vị trí cao hơn, phải trở nên mạnh hơn, có một địa vị trong giới tu tiên này, như vậy sau này mới có thể bảo vệ nàng ấy chu toàn.
Mưa gió lạnh lẽo ập vào người ta.
Ta nghĩ, có như thế nào ta cũng phải khiến nàng ấy sống tiếp.
30.
[Góc nhìn của Phó Trầm]
Khi biết được A Bắc luyện thành cơ thể bất tử là hai năm sau, nàng ấy vì sát hại toàn bộ Triều Thượng môn mà đã nổi danh, ta luôn nghe thấy người khác nói đến tên của nàng ấy.
Ta đột nhiên nhớ tới, hình như lúc bé đã nghe phụ mẫu nhắc qua, huyết mạch Âm Kiếm từng có người tu luyện đến cực hạn, bị đâm vào tim mà vẫn có thể sống sót. Sau đó bọn họ còn nói một câu gì đó, nhưng thời gian quá lâu rồi, ta không nhớ rõ nữa.
Ngày đó ta lén đào rượu mà A Bắc ủ dưới Lưu Thanh Sơn, hai vò rượu cuối cùng, uống xong ta mất ngủ cả đêm.
Trăng rất tròn, ta ngắm nhìn trăng, bỗng cười mơ hồ.
Đã rất lâu rồi ta không cười.
Nhưng đêm đó ta thật sự rất vui, tim bị đâm nhưng vẫn có thể sống sót, vậy A Bắc nhất định sẽ sống được rất lâu rất lâu.
Một cơn gió thổi qua, ta bỗng nhiên không cười được nữa, cơn gió đó thổi thật lạnh, đặc biệt là trên mặt, giống như ngâm vào băng vậy.
Tiểu cô nương mà ta tâm tâm niệm niệm, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực, mới biến thành như bây giờ.
Dưới ánh trăng, ta thầm uống rượu.
Cũng thầm khóc.
Nàng ấy là ma đầu khét tiếng nổi danh, ta không ngừng quan tâm đ ến tin tức của nàng ấy, có người cũng sẽ nhắc đến ta, nói Phó Trầm, không phải ngươi từng là bạn tốt của Nhạn Bắc Bắc sao? Có cách nào gi3t chết ả không?
Ta luôn tỏ ra thái độ chán ghét: “Có thì tốt biết mấy, ta muốn giết nàng ta hơn bất kì người nào.”
Đúng vậy, ai ai cũng biết ta hận ma đạo, những năm gần đây có vô số ma tu đã ch.ết dưới kiếm của ta.
Nhưng đó là Nhạn Bắc Bắc.
Sao ta có thể hận nàng được.
Ta nghe nói sau trận ở Triều Thượng môn nàng ấy không có động tĩnh gì, lúc đó ta mới chậm chạp nhận ra, có lẽ đầu sỏ giết một nhà Nhạn thúc chính là Triều Thượng môn.
Ta cũng có thể đoán được vì sao A Bắc không chịu nói cho ta.
Bây giờ nàng ấy đã báo thù được rồi, chắc cũng không muốn làm ma đầu gì nữa đâu, vì vậy đối với các môn phái chính đạo luôn luôn cảnh giác nàng ấy, nàng ấy mới không có chút động tĩnh gì.
Ta biết A Bắc muốn làm gì.
Từ nhỏ nàng ấy đã có một nguyện vọng, nàng ấy muốn mở một quán rượu có người lui người tới ở một con phố nhỏ, ở không xa có nhà của nàng ấy, trong sân nhà trồng đầy hoa để nấu rượu, tốt nhất là có mấy cây đại thụ, dưới đó sẽ có rượu nàng ấy ủ, sau đó đưa cho cha nàng ấy uống.
Chỉ là sau biến cố của gia đình, nàng ấy đã không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Bởi vì mở quán rượu không thể giết sạch những kẻ đã sát hại người thân của nàng ấy.
Nhưng ta vẫn luôn nhớ, lúc nhỏ mỗi lần nàng ấy nói về chuyện này, trong mắt nàng ấy luôn có những ngôi sao lấp lánh.
Nàng ấy muốn vứt bỏ tất cả của hiện tại để đến nhân gian, vậy ta cũng đi.
Trong lòng ta luôn gào thét một suy nghĩ.
Ta cũng muốn vứt bỏ tất cả, đi tìm nàng ấy.
Nàng ấy không còn là ma đầu Nhạn Bắc Bắc, ta không còn là tiên quân Phó Trầm, bọn ta cứ như vậy sống như một… gia đình bình thường ở nhân gian.
Ta đã sắp xếp xong hành lý định mang đi, có một ngày ta gặp Giang Dật, hắn là sư huynh của ta, giỏi nhất trong việc chế tạo ảo ảnh, vô số ma tu chết trong ảo ảnh của hắn, ngay cả đi cũng đi không được.
Hắn trước nay luôn chiếu cố ta, vì vậy hắn nhờ ta giúp hắn, ta liền đáp ứng.
Ta giúp hắn đi đưa một thứ, là một viên đá, hắn nói phải đưa nó cho chưởng môn Vân Diên Tông.
Ta ngự kiếm bay được nửa đường, bị Việt Linh Yên vội vã chặn lại.
Nàng ta nói mấy đại môn phái đang hợp lực để đánh dẹp A Bắc.
Ta hỏi, ngay cả sào huyệt của nàng ấy bọn họ đều không biết ở đâu, sao có thể đánh dẹp.
Việt Linh Yên cứ luôn khóc.
Nàng ta nói, vì A Bắc tưởng huynh bị trừng phạt, nên đến cứu huynh rồi.
Miệng ta đang run, cuối cùng rất khó khăn nhả ra bốn chữ, sao có thể được?
Nhưng trong lòng ta quả thực rất rõ, sao không thể được? Không phải trước giờ A Bắc đều là người trọng tình trọng nghĩa sao?
Ta lao nhanh theo Việt Linh Yên.
Ta chỉ cần cho A Bắc từ xa nhìn một cái, để nàng ấy biết ta không sao, tất nhiên sẽ rõ đây đều là âm mưu.
Ta vừa tới liền thấy có người đang tập kích A Bắc, kiếm của người đó sắp đâm vào lưng A Bắc, ta biết nhát kiếm này đối cơ thể bất tử của A Bắc sẽ không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng đó là kiếm, lúc đâm vào người sẽ rất đau.
Ta thậm chí còn chưa kịp nghĩ nhiều, tay đã có phản ứng.
Ngân Hoa của ta đâm về phía người đó.
Nhưng người này rất lợi hại, hắn đã kéo rộng khoảng cách trước khi kiếm của ta đâm tới, thuận tay hất kiếm của ta ra.
Hắn nhìn ta, rõ ràng là sửng sốt khá lâu.
Chắc là không ngờ được đệ tử của Lưu Thanh Sơn, sao lại đứng về phía của đại ma đầu Nhạn Bắc Bắc.
Hắn rất mạnh, sau khi ta và hắn giao đấu mười lần kiếm, đây là thành quả ta có được, vậy thì ta càng không thể để hắn sống, nếu không đây là sự tồn tại khá đáng gờm đối với A Bắc.
Ta dùng cơ thể mình gài bẫy, dụ hắn phạm sai lầm, nhưng không biết vì sao rõ ràng kiếm của hắn đã đến bên tai trái của ta, nhưng hắn không vung xuống mà chỉ lướt nhẹ qua mặt ta, để lại một vết cắt nhỏ.
Hắn không trúng bẫy của ta, nhưng vẫn có sai sót.
Ta nắm chặt cơ hội này, đâm Ngân Hoa vào ngực hắn.
Trong nháy mắt, ta cảm nhận được viên đá mà Giang Dập bảo ta đi đưa bị vỡ, sau đó ta nhìn thấy trước mắt, là khuôn mặt của A Bắc.
Khóe miệng nàng ấy không ngừng tràn máu ra, nhưng thế mà nàng ấy vẫn đang cười.
Ngay sau đó, nàng ấy ngã vào không trung, rơi thẳng xuống dưới.
Một câu nói chợt hiện lên trong tâm trí ta, một câu mà ta đã từng nghe cha nói khi còn nhỏ, một câu mà ta đã quên mất.
“Âm Kiếm có thể tu bất tử, nhưng Dương Kiếm, có thể giết Âm Kiếm.”
Vẫn may, vẫn may, từ năm 18 tuổi, ta đã lưu lại một đường lui cho nàng ấy.
Ta vô tri vô giác đuổi theo xuống dưới.
31.
[Góc nhìn của Phó Trầm]
Hai thanh kiếm Âm Dương sở dĩ được cho là hai thanh kiếm tuyệt nhất trong giới tu tiên không chỉ vì ưu thế bẩm sinh do huyết thống mang lại, mà còn bởi vì mỗi thanh kiếm này đều ẩn chứa một năng lực mạnh mẽ.
Lúc ta 18 tuổi thông qua tu luyện Dương Kiếm mới biết.
Ta thật sự đã từng ch.ết, ngay cái ngày bọn ma tu huỷ diệt gia đình ta.
Nhưng ta đã sống trở lại.
Bởi vì phụ thân của ta, người thừa kế thanh kiếm Dương Kiếm, trước khi chết đã phân tán thanh Dương Kiếm của ông ấy thành linh lực, đưa vào cơ thể ta, máu thịt của ta lần nữa sống lại.
Giờ này phút này, ta cũng phân tán vũ khí theo ta nhiều năm, thực ra đừng nói Dương Kiếm, ngay cả lấy mạng của ta, ta cũng muốn cứu A Bắc.
Nhưng nàng ấy vẫn ch.ết rồi.
Ta cứu sống nàng ấy, còn chưa kịp vui mừng, nàng ấy tự đoạn tuyệt tĩnh mạch, bất chấp tất cả mà đi rồi.
Đại ma đầu Nhạn Bắc Bắc khiến người khác sợ hãi cuối cùng bị gi.ết rồi, các đại môn phái đều tràn ngập tiếng nói cười tưng bừng, Giang Dập và Việt Linh Yên nhất thời được nở mày nở mặt, đi đến đâu cũng được người người khen ngợi, còn có ta, công thần đứng đầu trong cuộc đánh dẹp này, ta còn nhận được nhiều sự quan tâm hơn hai kẻ đó.
“Tài hoa xuất chúng, khí phách phi phàm, điềm đạm bình thản, gánh vác tương lai tu tiên giới.”
Một loạt từ này đi theo ta khắp nơi.
Mỗi lần nghe đến ta liền muốn cười, thế mà chẳng có ai nhìn ra, mỗi tấc máu thịt dưới da đều đen rồi, dòng máu đen như mực không ngừng nghỉ chảy vào tim, nuôi dưỡng những ý nghĩ xấu xa trong lòng ta.
Để ta nhớ xem trong lần thảo phạt này có bao nhiêu người tham gia đây?
Giang Dập, Việt Linh Yên, Lưu Thanh Môn, Vân Diên Tông… quá nhiều quá nhiều, không một kẻ nào có thể thoát khỏi liên quan.
Đúng rồi.
Còn có đám ma tu đó.
Bọn chúng cũng tham gia vào đó, bởi vì A Bắc chuẩn bị rời khỏi ma đạo, bọn chúng lại lo rằng một khi A Bắc đi đến thế lực nào đó sẽ uy hiếp đến lợi ích của chúng, vì vậy đã hợp kế, liên thủ với môn phái chính đạo gi.ết ch.ết A Bắc.
Thật nực cười, vì để gi.ết một người, thế mà lại cho phép hai đạo chính tà đứng trên cùng một chiến tuyến.
Thì ra từ đầu đến cuối, chỉ có ta và A Bắc bị lừa dối.
Bọn ta bị tất cả mọi người vứt bỏ.
Không sao.
Ta nghĩ không sao cả.
A Bắc, nếu đã như thế, vậy thì để ta vứt bỏ tất cả.
Đầu tiên ta muốn giết Việt Linh Yên, chắc A Bắc cũng rất muốn gặp nàng ta, ta tiễn nàng ta xuống dưới, A Bắc không thể ch.ết không minh bạch, Việt Linh Yên sẽ nói cho A Bắc tại sao.
Nhưng trước khi ta hành động, Việt Linh Yên đã chết rồi.
Nghe đồn rằng A Bắc sống lại rồi, thế là mỗi ngày ta đều không nhịn được mà hy vọng, ta nghĩ, nếu năng lực Dương Kiếm là hồi sinh mạng sống của một người sắp ch.ết, vậy năng lực của Âm Kiếm cũng sẽ giống vậy?
Nhưng ta biết rằng không phải.
Nếu A Bắc sống lại, kẻ đầu tiên nàng ấy muốn giết, chắc phải là ta.
Ta quyết định mục tiêu tiếp theo là Giang Dập, sư huynh mà ta từng cung kính, bây giờ hắn là tiên quân Lưu Thanh Sơn con đường rộng mở, nhưng ta biết hắn đã thối rữa từ gốc rồi, ảo cảnh bình thường căn bản không thể nào ảnh hưởng đến ta, viên đá đó là được luyện chế từ tính mạng nữ tu có linh lực thuần khiết, dựa vào việc cảm động chỗ mềm yếu nhất của lòng người mà dụ hoặc người đang mang nó, từ đó chế tạo ra ảo ảnh.
Giết hắn, là điều dĩ nhiên.
Ta đột nhập vào nơi ở của Giang Dập, không nhìn thấy người, lúc đi đến trước cổng Lưu Thanh, lại nhìn thấy thi thể của hắn bị chia thành từng khúc từng khúc treo trên cây cổ thụ. Có người lại giết hắn rồi.
Lẽ ra ta nên nhanh chóng rời khỏi hiện trường, nếu bị người khác nhìn thấy, chắc chắn ta sẽ bị liên lụy.
Nhưng chân ta giống như bị cố định ở đây.
Nghe nói chưởng môn của Triều Thượng môn cũng đã ch.ết như vậy, cách ch.ết giống y hệt.
Ta hỏi nhẹ: “Là nàng sao?”
Không ai trả lời.
Chỉ có gió thổi mạnh qua các mảnh thi thể, máu tươi đầm đìa nhỏ xuống.
Ta cố chấp muốn đợi, không dám đi, ta sợ nếu A Bắc thật sự ở đây, ta đi rồi, nàng ấy không đến tìm ta.
Cho đến khi có kẻ ngự kiếm bay tới, thế mà lại là tên chưởng môn râu dài của Vân Diên Tông, Vương Thác Phong.
Ông ta sau này cũng sẽ là mục tiêu của ta, nhưng bây giờ ta rất khó chịu, tim như bị thứ gì đó chặn lại, ta muốn gi.ết cái gì đó, ví dụ như người.
Bây giờ ta giết luôn ông ta? Ông ta không biết sự độc ác ẩn dấu dưới da ta, ta có thể bất ngờ ra tay.
Ta vô cớ cảm thấy hưng phấn, sự hưng phấn từ trong xương tủy.
Thật muốn…
Gi.ết gì đó.
Nhưng Vương Thác Phong đáp xuống, chỉ thở dài một hơi: “Ngươi…”
Ông ta giống như không biết phải nói cái gì, một hồi lâu vẫn không thể nói nên lời, chỉ cứ thở dài.
Cuối cùng, ông ta ném một thanh kiếm cho ta, một thanh kiếm màu đen tuyền, sau khi nhận nó tay ta không ngừng run, ta biết đây là Hắc Nhạn, Hắc Nhạn của A Bắc.
Ngày đó sau khi giết A Bắc, bởi vì mất sức mà ta đã ngất đi, khi tỉnh lại đã là 3 ngày sau, trong tim ta có thâm thù, vì để ẩn giấu hận ý của ta, ta giả vờ không hề quan tâm chuyện này.
Nếu Vương Thác Phong đã đưa thanh kiếm này cho ta, chắc cũng biết sự quan tâm của ta với A Bắc.
Ta hỏi: “Điều kiện?”
Ông ta vẫn cứ thở dài, vừa vuốt râu vừa thở dài: “Lão hủ biết trong lần đánh dẹp trước ngươi là bị tính kế mà tới, lão hủ cũng vậy.”
“Lão hủ không chấp nhận được cách làm này của bọn chúng, vì vậy không tính ở lại giới tu tiên này nữa. Nhưng Lưu Thanh Sơn đàn áp Vân Diên Tông quá lâu rồi, sợ lần này lão hủ đi, sẽ khó mà kiểm soát được.”
“Vì vậy lão hủ muốn mời ngươi, đến làm chưởng môn Vân Diên Tông.”
Ta nhăn mày.
Vương Thác Phong cũng nhìn thấy những khúc thi thể treo trên cây trước mặt ta, khó đảm bảo được ông ta sẽ không cho rằng là do ta giết, nhưng dù như vậy, ông ta vẫn muốn ta đến Vân Diên Tông, ông ta muốn cái gì?
Nhưng ta bây giờ vẫn chưa đủ lông đủ cánh, quả thực cũng cần một môn phái đứng ra làm dù bảo hộ cho ta.
Đợi ta dựa vào thân phận chính đạo để giết sạch ma đạo, ta liền lật ngược ván cờ, lại dùng dùng thân phận của ma đạo để gi.ết tất cả những kẻ đạo mạo nghiêm trang đó.
Trước đó, ta chỉ có một câu hỏi: “Tại sao lại chọn ta?”
Ông ta nói: “Lão hủ từng tin chính nghĩa nhất định sẽ thắng tà, nhưng gần đây lão hủ mới phát hiện ra rằng chính nghĩa mà ta tin tưởng còn đáng khinh hơn tà ác, vậy ta có nên tiếp tục tin vào chính nghĩa không? Thiên quân, lão hủ chờ đợi câu trả lời của ngươi trong tương lai.”
Tin vào chính nghĩa?
Ta cười lớn trong lòng.
Ta sớm đã không còn thuộc về chính nghĩa nữa, từ ngày ta tỉnh lại từ cơn ác mộng giết A Bắc, ta mất đi Dương Kiếm và cũng tổn thất rất nhiều tu vi, vì để báo thù, ta đã tu luyện cấm pháp.
Đương nhiên, những chuyện này ta sẽ không nói cho Vương Thác Phong biết.
Ta cần cái dù bảo hộ Vân Diên Tông này.
50 năm cứ như trong nháy mắt, các thế lực ma đạo sắp bị ta giết sạch sẽ rồi, ta có thể cảm nhận được, bản thân cách lúc nhập ma càng ngày càng gần, ngày mà ta nhập ma, chắc chắn sẽ là thời khắc đại loại của tu tiên giới giả tạo này.
50 năm này, ta luôn nghĩ đến A Bắc. Nghĩ mãi nghĩ mãi, đã hiểu rõ được một số chuyện.
A Bắc là người nhà của ta.
Nhưng ta chưa bao giờ xem nàng ấy là muội muội.
Vậy là gì?
Ngày nọ dưới chân núi Vân Diên Tông có người thành thân, cả một đường trang trí đỏ rực, ta ở trên trời ngơ ngẩn nhìn xuống rất lâu, ma xui quỷ khiến đi theo đến ngồi vào mâm rượu.
Tân nương đó một thân giá y, đầu đội một bông hoa to thêu màu đỏ, không biết vì sao, trong đầu ta có thứ gì đó “bùm bùm” nổ ra.
Ta đột nhiên phản ứng lại, nếu như có một ngày bắt ta dùng thân phận người nhà ở một bên xem A Bắc xuất giá, ta sẽ điên mất. Nghĩ đến đây, trong tâm trí ta tràn đầy sát ý.
A Bắc… Nàng ấy là của ta.
Ta muốn cùng nàng ấy trở thành một đôi phu thê bình thường.
Nhưng ta lại lập tức nghĩ, nếu A Bắc biết suy nghĩ này của ta, nhất định sẽ cảm thấy chán ghét nhỉ. Người cùng lớn lên với nàng ấy, thế mà lại luôn khao khát có được nàng ấy. Nhưng A Bắc ch.ết rồi, nàng ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết — Ta yêu nàng ấy nhường nào.
Cũng may nàng ấy vĩnh viễn không bao giờ biết.
Trong 50 năm này, có lúc ta vẫn không nhịn được mà nghĩ, Việt Linh Yên và Giang Dập có phải ch.ết trong tay A Bắc không.
Dường như chỉ có như vậy, ta mới có thể thêm chút vị ngọt trong những tháng ngày đầy đau khổ của ta.
Sở thích lớn nhất thường ngày của ta chính là đi hỏi một câu hỏi với những người giống A Bắc.
“Là nàng sao?”
Những người đó vẻ mặt đều ngơ ngác nhìn ta.
Ngày đó ở cổng Vân Diên Tông cũng vậy, lúc ta xuất quan vừa hay đi ngang qua, tiểu cô nương thắt bím tóc lại có thể cùng một tu sĩ kinh nghiệm phong phú đánh qua đánh về, nàng ấy xuất chiêu vừa nhanh vừa ác.
Thật giống A Bắc biết bao.
Ta đi tới trước mặt nàng ấy, hỏi nhẹ: “Là nàng sao?”
Nàng ấy nhìn ta, như đang nhìn kẻ địch.
32.
[Góc nhìn của Phó Trầm]
Là Nhạn Bắc Bắc. Khi Hắc Nhạn trên eo ta rung lên kịch liệt do nàng ấy đã sử dụng “Huyết Tế”, ta mới nhận ra, người được gọi là cháu gái của Vương Thác Phong chính là A Bắc, nàng ấy trở lại rồi.
Ta như muốn nín thở.
Có quá nhiều cảm xúc đan xen trong đại não, không ngừng thắt chặt. Khi ta định thần lại, ta đã đuổi đến chỗ nàng ấy rồi.
Cả người nàng ấy bê bết máu, ngay cả mắt cũng đang chảy máu, nhưng người vẫn luôn đứng thẳng. Nàng ấy đang trực tiếp đối mặt với cái chết.
Nhạn Bắc Bắc là một người có ch.ết cũng không tỏ ra yếu kém.
Tất cả những cảm xúc mà ta đang đè nén ngay lập tức bùng phát.
Ta ôm A Bắc, thầm khóc.
May mà… may mà lần này, ta cứu được nàng ấy rồi.
Ta trông coi A Bắc 5 ngày 5 đêm, cuối cùng nàng ấy đã tỉnh lại.
Rõ ràng 5 ngày này ta đã ra quyết định rồi, nhưng khi thấy nàng ấy sống động xuất hiện bên cạnh ta, ta vẫn không kìm được mà kêu lên một tiếng A Bắc, ta còn tưởng bản thân đang nằm mơ, cảnh tượng này trước giờ, chỉ có xuất hiện trong mơ thôi.
“Thiên tôn đại nhân… À ngại quá, bây giờ phải là Ma tôn đại nhân rồi.”
“Ngươi giữ ta lại đây, chắc không phải để ôn lại chuyện cũ đó chứ.”
Những lời nói có chút mỉa mai của nàng ấy rơi vào tai ta.
Giấc mộng của ta đã thành hiện thực rồi. Nàng ấy là A Bắc vô cùng căm ghét ta đó.
Ta cảm thấy bản thân đang cười tê dại.
“Bây giờ ngươi yếu thành bộ dạng này, giết ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả.” Ta mở miệng nói, từng chữ như đâm vào tim ta.
[Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương nàng]
“Nếu ta là ngươi, đã mặt dày sống lại, thì nên cút khỏi giới tu tiên này thật xa mới phải.”
[Đi đi, A Bắc, đi sống cuộc sống mà nàng mong muốn đi]
“Ngươi tưởng ngươi còn là Nhạn Bắc Bắc khi đó sao?”
[A Bắc, A Bắc của ta]
“Bại tướng dưới tay.”
[Ta rất nhớ nàng]
A Bắc đi rồi. Trước khi rời đi thế mà nàng ấy đã khóc trước mặt ta.
Đây là lần đầu tiên, ta thấy A Bắc khóc kể từ khi Nhạn gia xảy ra chuyện năm đó.
Thế là trong một năm này, ta luôn không ngừng nghĩ đến những giọt lệ đó của nàng ấy, nó giống như chảy vào tim ta, ở đó vĩnh viễn lưu lại vết hằn như ngọn lửa cháy rực. Ta bị những giọt nước mắt của nàng ấy giày vò đau đớn, nhưng cũng may nàng ấy đã rời xa tu tiên giới, ta có thể để mặc bản thân điên cuồng.
Có lúc ta không nhịn được muốn đi tìm nàng ấy.
Ta muốn nói tất cả cho nàng ấy.
Nhưng mỗi lần ta nghĩ như vậy, những giọt nước mắt đó lại ngấm vào đầu ta không ngừng giày vò ta.
Không, ta tuyệt đối không thể để A Bắc biết.
Cảm giác mà ta đã trải qua, tất cả mọi người đều chống lại ta, bọn chúng lừa dối ta, phản bội ta, lợi dụng ta. Giống như, cả thế gian chỉ còn lại mình ta vậy, nỗi cô đơn lấp đầy mọi nơi trên cơ thể ta không có điểm dừng, quá nặng nề rồi. Ta phải hận bọn chúng, thật sự rất mệt.
Nếu như bắt A Bắc chịu phải cảm giác như vậy.
Chi bằng để nàng ấy hận ta đi.
Sớm muộn gì, ta đều sẽ giết sạch những kẻ đã hại nàng ấy. Nàng ấy không cần biết.
Ta sẽ tặng cho A Bắc một thế giới không còn kẻ nào có thể làm hại nàng ấy.
33.
Kí ức của Phó Trầm đột ngột dừng lại, ta hồi tỉnh lại từ trong đó.
Bởi vì Phó Trầm đã ngất rồi.
Ta vuốt mi tâm đang cau chặt của huynh ấy, để không làm ồn huynh ấy, ta phải ra sức mới kiềm chế được sự run rẩy của đầu ngón tay.
Rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu đau đớn, mới khiến một người cho dù đang mất ý thức mà vẫn cau mày.
Ta cõng huynh ấy lên.
Thật ra từ nhỏ đều là huynh ấy cõng ta, bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên ta cõng huynh ấy.
Huynh ấy trong vô thức lẩm bẩm bên tai ta: “A Bắc…”
Nước mắt của ta không ngừng rơi xuống.
Ta cõng huynh ấy xuyên qua đám xương cốt, mỗi tà linh đều vì khí tức của huynh ấy mà lần lượt lần lượt quỳ một gối, xương cốt phát ra tiếng “ầm ầm”. Ta vừa rơi lệ vừa trừng mắt với bọn chúng, giơ tay làm động tác “suỵt”.
Hiển nhiên bọn chúng không hiểu lễ độ, vẫn cứ làm theo ý mình mà “rầm rầm”.
Ta nâng Phó Trầm lên, đi nhanh hơn.
Bên ngoài cung điện vẫn mây đen bao phủ, không nhìn thấy gì.
Dưới chân là cát trắng, ta giẫm lên cát để lại dấu chân sâu hơn bình thường.
Dấu chân trĩu nặng.
Phó Trầm không nên thuộc về nơi đây, ta nghĩ.
Huynh ấy cũng không nên thành ma, không nên chịu đựng những thống khổ, không nên tuyệt vọng, không nên sụp đổ, càng không nên đẩy ta ra xa, một mình chịu đựng tất cả.
Sớm muộn gì ta cũng phải đưa Phó Trầm rời khỏi, huynh ấy xứng đáng với tất cả những gì tốt nhất trên thế gian.
Ta cõng huynh ấy vào phòng ta, ngoài ở đây ra, ta cũng không biết trong cung điện này còn chỗ nào có giường.
Ta ngồi trên ghế bên cạnh trông chừng huynh ấy, nửa đêm linh lực trong cơ thể huynh ấy đột nhiên hỗn loạn, ta nắm tay huynh ấy, dùng chút tu vi của ta để áp chế, vốn tưởng chắc là đá chìm đáy biển, nhưng không ngờ linh lực của ta vừa tiến vào cơ thể huynh ấy, huynh ấy liền yên tĩnh trở lại.
Thần thức của ta bỗng va vào thần thức của huynh ấy.
Giống như chạm vào dòng điện, cảm giác tê dại, thần thức của huynh ấy như dòng nước dịu dàng lưu luyến bao bọc lấy ta.
Cũng không biết qua bao lâu, thần thức của mỗi người trở lại chỗ cũ.
Chẳng trách bất luận là tiên nhân hay là ma tu đều mê đắm.
Coi như ta biết lợi hại rồi.
Cảm nhận được linh lực nuôi dưỡng khắp nơi trong cơ thể ta, mặc dù rất mệt nhưng lại rất thoải mái, ta không nhấc nổi mi mắt nữa, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say.
Một đêm không mộng, ngủ rất ngon.
Khi ta tỉnh dậy phát hiện mình đang gối trên chiếc gối linh thạch thoải mái của ta, trên người cũng đang đắp một chiếc chăn mỏng, quả nhiên, Phó Trầm đã tỉnh rồi.
Huynh ấy ngồi bên cạnh giường, nhìn dáng vẻ chắc là ý thức đã tỉnh táo rồi.
Hai người nhất thời không nói gì.
Ta nhìn thấy trong mắt huynh ấy có một thoáng hoang mang và tự trách, nhưng vì không để ta phát hiện ra, huynh ấy nhanh chóng ổn định lại. Huynh ấy không biết ta đã nhìn thấy ký ức của mình, mở miệng vẫn là kiểu mỉa mai quen thuộc: “Quả nhiên là kinh nghiệm phong phú.”
Ta lật chăn ra, bổ nhào về phía huynh ấy.
Sau đó giơ tay cởi áo của huynh ấy.
Phó Trầm đột nhiên đứng thẳng dậy, nhưng động tác của ta nhanh hơn, ta đã vòng tay ôm lấy cổ huynh ấy, hai chân vòng lấy eo huynh ấy.
“Buông tay.” Vành tai của huynh ấy bắt đầu đỏ ửng.
Còn lâu nhé, ta cong chân khều nhẹ, thắt lưng của huynh ấy bị ta cởi ra rồi. Lúc trước ta đã từng nói khí lực của ta lớn, đầu ngón tay mềm mại uyển chuyển cứ như vậy mà kéo nhẹ, y phục nửa thân trên của huynh ấy trực tiếp bị ta xé rách.
Ta buông tay, ngã xuống giường. Huynh ấy đứng trước mặt ta, trong mắt đã có s@c tình, nhưng hai tay cứ nắm chặt, nhịn rất vất vả.
Phó Trầm khàn giọng, phun toàn bộ tên ta từ trong kẽ răng: “Nhạn Bắc Bắc!!”
Aizz.
Trong ký ức ta toàn nghe thấy huynh gọi ta là “A Bắc A Bắc” không đó.
Ta nhảy xuống giường, đi tới phía sau huynh ấy, quả nhiên nhìn thấy dấu tích của ba vết roi nhàn nhạt lưu lại trên sống lưng sáng bóng của Phó Trầm.
“Phó Trầm, đây là gì?” Ta mở miệng, chỉ cảm thấy như có vô số viên đá vụn rơi trong tim, những viên đá nặng trĩu.
Huynh ấy nói: “Giao chiến với ma tu khó tránh khỏi có lúc bị thương.”
“Huynh đã tu thành tiên thể, với loại vết thương này sao có thể không lành, mà cứ lưu lại vết lằn,” Ta tra hỏi huynh ấy, “Phó Trầm, đây là vết thương trước khi huynh tu tiên, là vết thương lúc nhỏ để lại, phải không?”
Huynh ấy không phủ định: “Phải, trước khi đến nhà nàng, ta từng bị thương.”
“Huynh còn muốn lừa ta? Lúc cha ta nhặt được huynh đã từng kiểm tra, cả người huynh căn bản không có chỗ nào bị thương.”
Huynh ấy lại nhăn mày, giả vờ dáng vẻ mất kiên nhẫn: “Nhạn Bắc Bắc, rốt cuộc nàng muốn nói gì?”
Ta miễn cưỡng nở ra nụ cười khó coi: “Năm đó vì để trị bệnh cho ta, huynh đến bến cảng chuyển hàng, huynh vì cả ngày chưa ăn gì nên mất sức làm cho hàng rơi xuống đất, huynh bị đánh ba roi, ba roi tét cả da thịt. Huynh chưa từng nói cho ta, thậm chí còn nghĩ có một ngày không cẩn thận bị ta phát hiện, chỉ nói là ngoài ý muốn.”
“Giống như bây giờ.”
Giọng nói của ta bỗng nghẹn ngào: “Phó Trầm, ta đều biết cả rồi.”
Phó Trầm quay người, nhìn ta không nói.
Một lúc lâu, huynh ấy lại nói: “Vậy thì làm sao? Đều là chuyện xảy ra không biết bao nhiêu năm rồi, Nhạn Bắc Bắc, đừng nói nàng dựa vào chuyện này liền…”
Ta giơ tay, ôm chặt lấy eo huynh ấy.
Toàn thân huynh ấy căng lại, không chỗ nào không căng cứng.
Ta nhẹ giọng nói: “Ta nói, tất cả chuyện của lúc trước, ta đều biết rồi.”
Huynh ấy giống như lẩm bẩm mà lặp lại: “Tất cả mọi chuyện?”
“Đúng, vì vậy á, Phó Trầm, đừng một mình gánh vác những chuyện này nữa, ta đến bầu bạn cùng huynh đây.”
34.
Một khoảng lặng.
Phó Trầm buồn bã mở miệng: “Nàng đã xem kí ức của ta?”
? Sao nghe có vẻ huynh ấy giống như là người bị hại chịu ấm ức vậy.
“Ta là bị ép đó,” Ta thề, “Huynh cứ bắt ta xem.”
Huynh ấy cúi đầu nhìn ta, biểu cảm nghiêm túc: “Sao có thể?”
Cái người này sao cứ chối vậy.
Ta nóng nảy.
“Chính là huynh! Ta đói xong đến tìm huynh, kết quả huynh nhốt bản thân trong kết giới không biết phát điên cái gì, còn ôm ta rất chặt, ngực của gia sắp bị ép chặt luôn rồi, huynh không chịu buông tay thì thôi, còn bắt ta xem kí ức của huynh! Ta đây xem sắp ngốc luôn rồi,” Ta chỉ viền mắt đỏ đỏ của mình, “Huynh xem, đều do kí ức của huynh hại đó!”
Phó Trầm chầm chậm nói hai chữ: “Xin lỗi.”
Ta càng nóng nảy hơn: “Không được xin lỗi! Phó Trầm, huynh không làm gì có lỗi với ta hết.”
Huynh ấy nhìn đi chỗ khác, lại nói: “Thế là nàng cũng biết rồi…”
“Hửm?”
Huynh ấy ngập ngừng khá lâu mới tiếp tục nói: “Biết rằng thật ta ta luôn thích nàng.”
“Hả? Có sao?” Ta nghịch ngợm một cách quen thuộc, quả nhiên Phó Trầm trợn tròn mắt, miệng mở ra rồi lại mím vào, tự mình tức mình không nói nên lời.
Ta bật cười haha.
Lúc này huynh ấy mới phát hiện bản thân đã bị ta trêu đùa, lại là dáng vẻ bất lực gọi ta, giống như lúc nhỏ: “A Bắc.”
Ta vùi đầu vào ngực huynh ấy cười, miệng không thể khép lại.
“Ta tưởng nàng sẽ để ý.” Phó Trầm lại nói.
“Để ý điều gì?”
“Ta thích nàng.”
Ta giả vờ không nghe rõ: “Cái gì?”
“Ta thích nàng.” Huynh ấy nhắc lại.
“Cái gì?”
Huynh ấy không mắc bẫy nữa: “... A Bắc.”
Vẫn muốn nghe huynh ấy nói thêm vài lần nữa cơ, ta ngẩng đầu, bàn tay đang ôm eo huynh ấy hướng lên trên, vỗ nhẹ vào mặt huynh ấy, sau đó kéo về phía ta.
Trong mắt huynh ấy chỉ còn một mình ta.
“Ta vui lắm, Phó Trầm, khi biết huynh cũng thích ta, ta thật sự rất vui.”
Ta nhìn thấy trong mắt huynh ấy bỗng rạng rỡ bừng sáng, yết hầu trước cổ trong phút chốc nổi lên, sau đó trở về chỗ cũ.
Trong tim ta cất giấu tình cảm nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể nói cho huynh ấy rồi.
Chính tà khác nhau, hơn nữa ta cứ tưởng rằng huynh ấy căm hận ta, ta vốn muốn giấu chuyện này suốt đời.
Năm đó A Yên nói với ta, nàng ta thích Phó Trầm, suy nghĩ đầu tiên của ta không phải là hiếu kỳ, mà lại là khó chịu, ta liền biết, không ổn rồi.
Từ khi nào bắt đầu vậy nhỉ?
Ta của lúc nhỏ năm đó mất đi gia đình, bệnh đến nỗi không thể đi được, ta tưởng ta sắp chết rồi, nhưng mỗi lần ta mở mắt ra, luôn nhìn thấy Phó Trầm cõng ta từng bước từng bước đi về phía trước, ta liền nghĩ, cho dù thế nào, ta cũng phải sống tiếp.
Thiếu niên trông nom ta từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng sẽ che chắn cho ta, rất khó mà không động lòng với huynh ấy.
Lần động tâm này, chính là sự cố chấp của nhiều năm.
50 năm trước tùy ý nói câu “Ta yêu huynh” thật sự để lừa Phó Trầm sao?
Không biết tự khi nào, rễ tình đã đâm sâu.
Ngay cả khi ta tưởng Phó Trầm đã giết ta, ta cũng không thể hận nỗi huynh ấy.
Vẫn may, vẫn may, đây không phải là mối tình đơn phương của mình ta.
“Phó Trầm, nói nhỏ với huynh nè, ta đã nhớ nhung huynh rất lâu rồi.”
Ta hỏi huynh ấy: “Vì vậy, ta có thể hôn huynh không?”
35.
Ta mê man rất lâu, sáng hôm sau tỉnh dậy, ta đang nằm trong vòng tay của Phó Trầm.
Không biết huynh ấy tỉnh dậy bao lâu rồi, đang không chút động đậy nhìn chằm chằm ta, ánh mắt hai bọn ta va nhẹ vào nhau, ta nghiến răng: “Huynh quả thật không hề khách khí luôn á, Phó Trầm.”
Phó Trầm siết chặt tay vòng quanh eo ta: “A Bắc, là nàng nói…”
Ta bịt tai: “Ta không biết ta không biết, đều tại huynh đều tại huynh.”
Môi huynh ấy không thể kiểm soát mà cong lên: “Được, đều tại ta.”
Ta nói: “Thật thà vậy sao?”
Phó Trầm cười một tiếng: “Bởi vì A Bắc, ta muốn có lần nữa.”
Không, huynh không muốn.
Ta duỗi tay bịt miệng huynh ấy, không nghe không nghe Vương Bát niệm kinh(*). Nhưng Phó Trầm đang dùng đôi mắt cười đó nhìn ta, thậm chí còn giơ tay vuốt v e tai ta, không biết là tai của ta hay là ngón tay của huynh ấy, có chút nóng rực.
(*)Vương Bát niệm kinh: Diễn tả thái độ từ chối lắng nghe khi không đồng tình với quan điểm của ai đó.
Ta lại đắm chìm vào đó.
Những ngày bọn ta bên nhau sau đó dường như là bù đắp cho khoảng thời gian lúc trước xa nhau.
Bọn ta không nhắc về quá khứ, không nhắc đến những việc kìm nén nặng nề đó, chỉ vui vẻ thôi.
Huynh ấy đưa ta đi rất nhiều nơi, bọn ta chơi ném tuyết trên núi tuyết, không dùng phép thuật, chỉ dùng tay chơi; Bọn ta còn đi đến bờ biển, ngày bọn ta đi mây đen phủ kín, có cảm giác trời sắp đổ mưa, Phó Trầm vác kiếm bay lên trời tản đi những đám mây đen cho ta, ta đã nhìn thấy mặt trời. Nghe nói trên sườn núi có thể nhìn thấy nhiều sao nhất trên thế giới, bọn ta đi đến đó, giống như lúc nhỏ nằm trên bãi cỏ ngắm trăng.
Phó Trầm nói: “Trong 50 năm này ta thường nghĩ, nếu nàng vẫn còn sống, ta sẽ cùng với nàng đi những đâu.”
Ta đang đếm những ngôi sao trước mắt, động tác dừng lại, tự nhiên thấy nghẹn ngào.
Năm mươi năm này, Phó Trầm chỉ có mình huynh ấy.
Huynh ấy muốn báo thù cả hai chính đạo và ma đạo, năm đó hai đạo chính tà tính kế để huynh ấy đến giết ta, không một người nào đáng để tin nữa.
Loại cảm giác này vừa đè nén vừa điên cuồng, dùng sức lực của một người để đối đầu với toàn bộ giới tu tiên, ta nghĩ nhất định huynh ấy sẽ không nói cho ta biết, giống như ba vết roi lưu lại trên người huynh ấy năm đó, cho dù ta có hỏi, huynh ấy cũng sẽ không nói.
Huynh ấy muốn ta đi sống cuộc sống mà ta muốn.
Chứ không phải sống lại để chìm trong vũng bùn này.
Nhưng Phó Trầm không biết, cuộc sống mà ta muốn không thể thiếu huynh ấy.
“Này, Phó Trầm,” Ta nằm trên bãi cỏ, vừa đếm sao vừa nói với huynh ấy, “Chúng ta trở về mở quán rượu đi, ta đã ủ rất nhiều rượu Thiệu Hưng(*), nhưng vẫn chưa kịp bán.”
(*)Rượu Thiệu Hưng, còn được gọi là "rượu vàng", là một loại rượu truyền thống của Trung Quốc được làm bằng cách lên men gạo nếp, nước và men làm từ lúa mì. Nó phải được sản xuất tại Thiệu Hưng, thuộc tỉnh Chiết Giang, miền đông Trung Quốc.
“Được thôi.” Phó Trầm tuỳ ý đáp.
“Ta nói bây giờ chúng ta trở về luôn, đêm mai quán rượu của ta lại có thể kinh doanh rồi.”
Huynh ấy do dự một lúc: “Ta đưa nàng về trước, đợi qua tháng này, ta sẽ đến tìm nàng.”
Thật là nước đổ lá khoai mà.
Ta cũng hiểu, huynh ấy muốn một tháng này tiêu diệt tận gốc các đại môn phái đó.
“Phó Trầm, đừng báo thù nữa được không,” Ta nói thẳng, “Huynh xem, không phải ta đã sống lại rồi sao?”
Phó Trầm lặng lẽ nhìn ta, trong mắt thoáng qua vài tia thù địch ẩn sâu, huynh ấy ngồi dậy, ngữ khí không thể nghi ngờ: “Nhưng mà A Bắc, 50 năm này, ta chưa từng quên nàng đã chết như thế nào.”
Ta định thuyết phục huynh ấy.
Ta biết có vài con đường đã đi rồi muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Phó Trầm, con đường huynh nên đi không nên là con đường này.
Nhưng Phó Trầm chỉ nói: “A Bắc, có thể nàng không để tâm, nhưng ta không thể nào, 50 năm trước sau khi nàng ch.ết tất cả chúng đều vỗ tay ăn mừng, lúc đó ta liền nghĩ, những kẻ ăn mừng này đều phải chết đi.”
Ta đang muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng đột nhiên một cơn buồn ngủ tấn công ta.
Vẻ mặt Phó Trầm trước mặt vô cùng ngạc nhiên.
Không phải Phó Trầm.
Vậy là ai… đã dùng thuật hôn mê với ta?
(Còn tiếp)