- Trang chủ
- Ràng Buộc - Tiểu Kiều
- Chương 2
Tác giả: Tiểu Kiều
"...Cái gì?" Giọng nữ kia bị làm cho giật mình, "Anh đang nói đùa gì vậy?"
"Tài nguyên của cô cũng đã được đáp ứng không ít rồi đi, chúng ta chia tay trong vui vẻ được không? Cô rất hiểu chuyện, sẽ không gây phiền toái cho tôi đâu đúng không."
Hóa ra, hắn ta đối với người khác cũng dịu dàng đến như vậy, cho dù không yêu cũng đều cố gắng dỗ dành, "Thật đột ngột có phải không? Nhưng Nhu Nhu này, tôi đã sớm nói qua với cô rằng, chỉ cần là tôi không muốn nữa thi sẽ tùy thời mà một cước đem người đá văng ra xa."
Tuy rằng hắn ta nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng ngữ khí lại giống như lời tâm tình ngọt ngào.
Giọng nữ bên kia chợt thất thố, sau một lúc lâu nói lời quanh co mới bắt đầu vô trọng điểm: "Kính Sơn… chúng ta đã ở bên nhau hai năm rồi."
"Đúng vậy, đã hai năm rồi." Ngữ khí Hứa Kính Sơn lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy Kính Sơn. Tình cảm hai năm, em không tin anh lại không yêu em…"
"Hai năm đã sớm chán ngấy rồi, là lúc nên đổi một tình yêu mới nhỉ."
Hóa ra, tôi chính là tình yêu mới mà hắn ta muốn đổi.
Tôi vẫn luôn rõ ràng, một khi kim chủ cần đến sự trợ giúp của tôi vậy thì tôi phải vui vẻ làm điều đó.
Vì thế tôi đẩy cửa ra, thức thời lên tiếng: "Hứa tiên sinh, tôi khát."
Hứa Kính Sơn quay đầu nhìn tôi, cười đến là yêu chiều: "Em nằm xuống trước đi, tôi đi lấy cho em. Như Ngộ, đừng để thân trần chạy loạn lung tung, cẩn thận bị cảm lạnh đấy."
Giọng nữ bên kia điện thoại rống lên một câu chửi mắng, sau đó cúp điện thoại.
Tôi mới không có để thân trần đâu!
Về sau Hứa Kính Sơn có dẫn tôi đi gặp mặt bạn bè của mình, đám đàn ông này đã hết lời khen ngợi hắn.
Bọn họ đều nói, dáng vẻ của tôi rất giống Quý Nhu.
Chẳng qua so với Quý Nhu kia thì tôi ngoan ngoãn hơn, đơn thuần trong sạch hơn rất nhiều.
À, hóa ra đàn ông luôn yêu thích một hình mẫu nhưng không nhất định phải mãi là một người.
Tôi nghe cái tên này rất quen tai, vì thế lên mạng tra thử.
Quý Nhu - một nữ diễn viên đang trong thời kỳ đỉnh cao, mấy năm trước đã từng hợp tác với diễn viên lưu lượng trong một bộ web drama, từ đó về sau liền trở nên nổi tiếng.
Hiện tại nghĩ lại, sau lưng chắc hẳn không hề thiếu đi bàn tay trợ giúp của Hứa Kính Sơn.
Hóa ra, việc nâng đỡ người khác cũng chỉ là sở thích đắt đỏ của người như Hứa Kính Sơn.
Một người đàn ông trong số đó bảo tôi ngoan ngoãn, lại lớn giọng nói: "Quý Nhu không ngoan ngoãn sao? Lúc mới vừa ở bên lão Hứa, Quý Nhu cũng ngoan ngoãn nghe lời, cũng thanh thuần như tờ giấy trắng đấy thôi."
"Tôi nhớ rõ khi ấy cô ta chỉ mới vừa tốt nghiệp học viện hý kịch, ngay cả vai diễn xác chết cũng đều không tới phiên cô ta diễn." Hắn ta vừa nhả khói thuốc vừa đánh giá Quý Nhu, tự nhiên như thể đang thảo luận về một món hàng.
"Lão Hứa thì các người cũng biết rồi đấy, chỉ thích gương mặt của cô ta mà thôi, tiêu tiền cho người ta sắm vai nữ 3. Kết quả diễn một bộ liền hồng lên, fan hâm mộ không ngừng hò hét, không đến hai tháng người đã nổi tiếng. Điều này giải thích như nào đây, chính là sức mạnh của bộ ngực kia đấy, hai khối thịt kia có thể làm ra tiền đó nha."
Dứt lời hắn ta liền cười ha ha, tiến đến bên tai Hứa Kính Sơn hỏi: "Lão Hứa, cậu đây không phải định tìm một người phụ nữ lớn lên trông giống Đường Xu thật đó chứ? Tôi cảm thấy, người hiện tại càng giống hơn rồi đấy."
Được rồi, tôi thắng chỉ vì tôi trông giống hơn.
"Đáng tiếc, cô ấy gầy quá rồi." Người đàn ông kia tặc lưỡi, "Khuôn mặt của Đường Xu là kiểu tròn tròn cơ mà."
Hứa Kính Sơn dường như không hề có ý cười.
Hắn dập tàn thuốc, ôm lấy vai tôi: "Đi, đi ra ngoài hít thở không khí."
Hóa ra, còn có một người tên Đường Xu nữa.
Quý Nhu lớn lên giống Đường Xu, tôi lại trông giống Quý Nhu. Một vòng lẩn quẩn như vậy, vẫn còn muốn tiếp tục chơi sao?
Loại đàn ông ngu xuẩn này, một ngày nào đó nhất định sẽ cắn trúng đuôi của mình mất thôi.
Đến ngã tư đường, Hứa Kính Sơn dựa người vào cây ngô đồng.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn, có rất nhiều tin nhắn thoại, tất cả đều là giọng của Quý Nhu.
Từ chửi rủa đến tranh luận, sau lại đến nhận sai và cầu xin.
Hứa Kính Sơn nghe đến tin nhắn cuối cùng thì chợt nở nụ cười, lắc lắc đầu nói: "Người phụ nữ này sao lại như thế nhỉ? Trước đây vốn nghĩ đến cô ta chỉ biết yêu tiền, yêu tài nguyên mà tôi đã cung cấp cho cô ta. Như thế nào đến lúc chia tay lại diễn vở kịch giống như người rất yêu tôi vậy chứ?"
"Anh đã cho cô ta bao nhiêu tiền rồi?" Tôi hỏi hắn.
Hứa Kính Sơn nheo mắt lại: "Sao nào, muốn so bì sao?"
"Đúng vậy." Tôi thật sự gật đầu, "Nếu nhiều hơn so với tôi thì tôi sẽ tức giận."
"Nếu thật như vậy thì sao? Cô ta có thể cho tôi, còn em có thể không?"
Tôi bày ra dáng vẻ như thực sự bị chọc giận, trực tiếp xông ra dòng đường ngựa xe như nước kia, muốn chạy qua làn đường đối diện.
Hứa Kính Sơn nhanh tay giữ chặt tôi lại, một chiếc xe máy điện vừa sượt qua sát bên người tôi, khiến cho quần của tôi bị ma sát một mảng.
Hắn tức giận: "Em làm gì đấy? Điên rồi sao? Rất nguy hiểm em có biết hay không?"
"Như vậy thôi đã nguy hiểm rồi?" Tôi khiêu khích nhìn hắn, "Thời điểm tôi ở Paris bị cướp, súng của hắn ta để ngay tại huyệt thái dương của tôi, lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm, anh có biết hay không?"
Tôi chỉ huyệt thái dương của mình, miệng làm động tác "Piu" một tiếng.
Hứa Kính Sơn sửng sốt, sau một lúc lâu hắn ôm chầm lấy tôi: "Sẽ không đâu Như Ngộ, về sau cũng sẽ không."
Hắn lẩm bẩm, "Tôi sẽ đối xử tốt với em, chỉ đối xử tốt với một mình em mà thôi."
Lại nói, Hứa Kính Sơn quả thật đối xử với tôi không quá tệ.
Vài tháng sau đó hắn giải quyết giúp tôi hết tất cả các khoản nợ, tìm một vị bác sĩ hàng đầu kéo ba tôi từ ranh giới sinh tử trở về, sau đó còn cho tôi ở một căn nhà rất lớn.
Thậm chí hắn còn tặng cho tôi phòng tranh này, chỉ vì một câu nói của tôi: "Tôi muốn tranh của mình được treo lên bức tường trắng kia, chứ không phải là nơi tầng hầm âm u này."
Đây là vị trí tốt nhất nằm trên khu nghệ thuật, người đến người đi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy bức tranh cô gái đối diện cửa ra vào.
Bức tranh kia vẽ tôi của năm mười chín tuổi, Hứa Kính Sơn yêu thích không muốn buông tay.
Đồng thời bị bức tranh này hấp dẫn còn có Đường Duy.
Sáng ngày hôm sau khi hắn xem xong bảng giá liền gọi điện thoại cho tôi, hắn nói mình nhất định phải thuê chỗ này của tôi.
Hắn còn cố ý chỉ định, bảo tôi không cần phải gỡ bức tranh kia xuống.
"Chúng ta đợi đến tối nay rồi nói, Đường tiên sinh." Thời điểm nhận được điện thoại của hắn, tôi mới vừa từ phòng CT đi ra, "Tôi vẫn còn đang ở bệnh viện."
Hắn theo lẽ lịch sự hỏi: "Cô làm sao vậy, vẫn ổn chứ?"
"Không ổn, thật sự không được ổn cho lắm. Đường tiên sinh, tay phải của tôi bị gãy xương. Bác sĩ nói, về sau có thể sẽ không vẽ tranh được nữa."
Tôi trêu hắn, "Bằng không ngài tiện đây mua mấy bức tranh còn lại của tôi đi, để cho tôi kiếm chút tiền thuốc men?"
Giọng điệu ngả ngớn của tôi làm cho hắn ta bực mình, hắn nghi ngờ hỏi: "Cô đang trêu chọc tôi sao?"
"Không hề, là gãy xương thật mà." Tôi ủy khuất nói, "Đường tiên sinh tôi vô cùng đau đớn, tại nơi này đến một người bạn cũng không có, anh đến đây giúp tôi một phen đi."
"Tôi không rảnh." Hắn nói.
Cách vài giây sau, Đường Duy bên kia điện thoại thở dài hỏi, "Ở bệnh viện nào? Tôi chỉ có thể ở cùng với cô một giờ, sau mười một giờ tôi còn có việc khác."
Nhìn xem thật vi diệu biết bao, ở trước mặt cánh đàn ông tỏ vẻ đáng thương hề hề luôn có tác dụng mà.
Tối hôm qua lái xe của Hứa Kính Sơn sau khi đưa tôi đến bệnh viện liền rời đi, một mình tôi nằm trên giường bệnh khóc lóc thảm thiết, cùng hòa giọng với dì bị gãy chân giường bên cạnh.
Hứa Kính Sơn không quản sự sống chết của tôi, đến bây giờ vẫn luôn là như vậy.
Thời điểm Đường Duy đến nơi tôi vẫn đang cầm điện thoại tanh tách chụp ảnh.
Một bên tay của tôi không được tiện cho lắm, sau khi nhìn thấy hắn liền mừng rỡ chạy đến đón tiếp: "Đường tiên sinh, mau tới giúp tôi với."
Hắn rút tấm ảnh chụp CT trong tay tôi ra, cau mày hỏi: "Như thế nào lại thành ra như vậy?"
"Còn có thể như thế nào được nữa?" Tôi tiến đến bên tai hắn, "Bị bạo hành gia đình đấy."
"Cô kết hôn rồi?"
"Không phải." Tôi cười cười, đẩy vai cọ hắn.
Hắn né tránh, tôi vẫn tiếp tục mỉm cười, "Chỉ là có một người đàn ông ra tay rất hào phóng với tôi, ra giá đến vài trăm vạn. Nhưng Đường tiên sinh này, nếu như anh thích tôi thì vẫn còn cơ hội đó nha."
Đường Duy lấy điện thoại ra: "Tôi giúp cô báo cảnh sát."
"Không cần." Tôi nhanh chóng đoạt lấy điện thoại, "Đừng báo cảnh sát. Nếu như anh đau lòng cho tôi vậy thì hãy giúp tôi đem ảnh chụp này rửa ra là được. Đó đều là chứng cứ phạm tội, hắn ta khi dễ bằng chứng của tôi."
(Còn tiếp)