- Trang chủ
- Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
- Chương 859: Ưu buồn lâu ngày thành bệnh
Tác giả: Đại Quả Lạp
Cấu kết với giặc không phải chuyện nhỏ, không chỉ Lao phi bị bắt mà cả phụ mẫu và người nhà của nàng cũng bị giam trong Đại Lý Tự.
Án này do Thành Phòng Doanh phát hiện, giao cho phủ Kinh Triệu tra xét, cuối cùng chuyển sang Đại Lý Tự.
Sau trình tự này, chuyện Lao phi có khả năng cấu kết với giặc đã lan truyền khắp thành.
Bạch gia vốn là thư hương thế gia, danh tiếng rất tốt, địa vị của Bạch Hạo Thành trong mắt người đọc sách rất cao, nếu không ông sẽ không có tư cách dạy dỗ Thái tử.
Nhưng bây giờ khi dân chúng nhắc tới Bạch gia, đầu tiên sẽ nghĩ đến người nhà này cấu kết với giặc, ăn cây táo, rào cây sung, đúng là chẳng ra gì!
Chẳng mấy chốc, tất cả cung nhân bên cạnh Lao phi cũng bị giải đến Thận Hình Ti.
Kết quả cuối cùng của cuộc điều tra là tên thám tử nước Liêu này là giả, gã chỉ là một kẻ lừa đảo.
Còn chiếc vòng vàng kia thì đúng là vật trong cung Yên Vũ.
Theo lời khai của gã, Lao phi muốn vu khống Vĩnh An Bá nên cho gã một khoản tiền và chiếc vòng vàng. Nhưng vì gã sợ Vĩnh An Bá trả thù nên không dám vu khống, bèn cầm tiền chạy trốn, không ngờ lúc rời cổng thành thì bị bắt.
Như vậy, tội danh cấu kết với giặc không được xác lập.
Lúc Thái hoàng thái hậu ở thái miếu xa xôi nghe được chuyện này, bà đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng kết luận đây hẳn là cái bẫy do Quý phi âm thầm giăng ra.
Vì Lao phi biết Quý phi hạ cổ Hoàng đế, Quý phị sợ chuyện bại lộ nên ra tay trước, hắt nước bẩn lên người Lao phi.
Giờ thì hay rồi, Lao phi bị đánh bại hoàn toàn, không còn tạo được đe dọa gì với Quý phi nữa.
Chiêu này của Quý phi có thể nói là làm một mẻ, khỏe cả đời, lợi hại thật!
Mười ngày sau.
Cả nhà của Bạch Hạo Thành được thả ra, Lao phi cũng được đưa về cung Yên Vũ.
Tuy nhiên, thanh danh của Bạch gia đã hoen ố, muốn rửa sạch cũng không được.
Bạch Hạo Thành xấu hổ không dám thượng triều, chủ động xin từ quan.
Hoàng đế không đồng ý mà cử ông đến Quốc Tử Giám nhậm chức Phụng chỉ.
Quốc Tử Giám Phụng chỉ tiền nhiệm chính là Cảnh lão tiên sinh.
Cảnh lão tiên sinh đã ngã bệnh qua đời, hiện giờ Cảnh gia lụi tàn.
Lần điều động này của Hoàng đế dường như đã báo trước tương lai của Bạch gia.
Lúc Bạch Hạo Thành rời cung, ông dường như già đi vài tuổi, bước đi hơi loạng choạng, khi lên xe ngựa, tay chân không còn chút sức lực, toàn là tùy tùng đi theo đẩy ông lên.
Ông vừa về đến nhà thì ngã bệnh.
Hoàng đế phái thái y đến khám, thái y bẩm báo ông bị bệnh tim.
Nói trắng ra là do tim không chịu nổi đả kích nên lâm bệnh.
Thật ra ai nấy đều thông cảm cho Bạch Hạo Thành, ông bị đứa con gái ngu ngốc của mình liên lụy.
Nếu Lao phi không tự tìm đường chết, sao Bạch Hạo Thành có thể rơi vào tình cảnh này?!
Cả Bạch gia bao trùm trong không khí đau buồn.
Người của Bạch gia cảm thấy mọi chuyện là do Lao phi gây ra, trong lòng bọn họ không khỏi nảy sinh ác cảm với nàng.
Vì Lao phi là con gái của Bạch phu nhân nên bà cũng nhận nhiều chỉ trích từ người trong nhà.
Bạch phu nhân kiệt quệ, khóc thầm rất nhiều lần.
Cùng lúc đó, Lao phi trong cung Yên Vũ cũng ngã bệnh.
Phương Vô Tửu phụng lệnh đến chữa trị cho Lao phi.
Y bắt mạch cho Lao phi xong, chậm rãi nói.
“Nương nương ưu buồn lâu ngày thành bệnh, cần phải điều dưỡng cho tốt.”
Lao phi tựa vào thành giường, mặc tề hung nhu quần màu mơ, đầu tóc rối bù, mặt không trang điểm, trông vô cùng tiều tụy.
Nàng nghe thái y nói, chậm rãi lặp lại.
“Ưu buồn lâu ngày thành bệnh?”
Nói xong, khóe miệng nàng nhếch lên, nụ cười đầy mỉa mai.
Phương Vô Tửu giả như không thấy gì, bình tĩnh kê đơn đưa cho ma ma bên cạnh, sau đó vác rương thuốc trên lưng rời cung Yên Vũ.
Tất cả cung nhân trong cung Yên Vũ đã bị điều đi, cả đại cung nữ cũng không ngoại lệ.
Phương Vô Tửu quay đầu nhìn cung Yên Vũ.
Cổng lớn cung Yên Vũ đóng kín, có Cấm vệ quân canh gác, chưa có lệnh của Hoàng đế, không ai được phép ra vào.
Nó giống như một hòn đảo hoàn toàn biệt lập với bên ngoài trong hậu cung
Bên cạnh Lao phi bây giờ chỉ còn hai ma ma.
Hai ma ma này đã sống trong cung rất lâu, biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Ngày thường, hai người phụ trách chăm sóc Lao phi, không quan tâm chuyện gì khác, ngay cả khi vô tình thấy thứ không nên thấy, hai người cũng xem như mình mù rồi.
Chẳng mấy chốc, ma ma bưng tới một bát thuốc đen xì.
“Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi.”
Lao phi nhìn bát thuốc, cau mày nói “Bổn cung không uống thuốc.”
Ma ma cũng không ép, đặt bát thuốc lên bàn rồi im lặng rời đi.
Lao phi không tin Phương thái y, không muốn dùng thuốc y kê.
Nàng cảm thấy cơ thể mình không có vấn đề gì, dù không uống thuốc cũng không sao.
……
Lúc Mẫn tiệp dư đến thỉnh an Quý phi, vô tình nhắc đến chuyện của Lao phi.
“Nghe nói lần này Lao phi cố ý nhắm vào Vĩnh An Bá, nhưng Vĩnh An Bá không có thù gì với nàng ta, tại sao nàng ta lại làm vậy?”
Tiêu Hề Hề lười biếng nói “Bổn cung cũng không biết, cô tò mò thì có thể trực tiếp hỏi nàng ta.”
Mẫn tiệp dư bất lực nói “Hoàng thượng đã hạ lệnh, không ai được tự ý ra vào cung Yên Vũ, càng không được gặp Lao phi, thần thiếp dù muốn hỏi cũng không hỏi được.”
Nàng dừng một chút rồi tiếp tục.
“Thần thiếp vốn tưởng Hoàng thượng sẽ phạt nặng Lao phi, không ngờ chỉ bảo nàng ta đóng cửa hối lỗi trong cung Yên Vũ, xem ra Hoàng thượng vẫn niệm tình cũ với Lao phi.”
Tiêu Hề Hề “Đúng vậy, dù sao cũng là người theo Hoàng thượng nhiều năm.”
Mẫn tiệp dư tưởng nàng sẽ đố kỵ, không ngờ nàng bình tĩnh như vậy, trong lòng khá kinh ngạc.
Mẫn tiệp dư nhịn không được hỏi “Người không giận sao?”
Tiêu Hề Hề kiên quyết nói như một người hâm mộ mất não.
“Có gì phải giận? Hoàng thượng sáng suốt quả đoán, có thể nói là thịnh thế minh quân có một không hai, dù Hoàng thượng quyết định ra sao, nhất định là có lý của ngài ấy, bổn cung chỉ cần ủng hộ vô điều kiện là được!”
Nụ cười trên mặt Mẫn tiệp dư hơi sượng lại.
Nàng phải cố lắm mới duy trì được nụ cười, nhẹ nhàng nói “Quý phi nương nương nói đúng, là thần thiếp ngu ngốc.”
Tiêu Hề Hề tận tình dạy dỗ nàng.
“Hoàng thượng là Hoàng thượng tốt nhất thế gian, cô phải xem ngài ấy như trời, như đất, là toàn bộ của cô, cô phải nhớ Hoàng thượng mọi lúc, buồn với nỗi buồn của ngài ấy, vui với niềm vui của ngài ấy, ngay cả khi ngài ấy bảo cô chết, cô cũng phải không do dự mà chết, nhớ chưa?”
Nụ cười của Mẫn tiệp dư càng sượng hơn “Thần thiếp nhớ rồi, đa tạ lời khuyên của Quý phi nương nương.”
Tiêu Hề Hề “Nhớ thôi thì chưa đủ, hay là thế này, cô về viết một bản cảm nghĩ ba ngàn chữ cho bổn cung xem thử.”
Mẫn tiệp dư đờ người “Hả???”
Tiêu Hề Hề “Sao? Ba ngàn chữ không đủ phát huy? Thế thì năm ngàn chữ, không đủ nữa thì mười ngàn chữ cũng được, bổn cung không ngại đọc dài.”
Mẫn tiệp dư vội nói “Ba ngàn chữ là đủ rồi!”
Tiêu Hề Hề “Vậy cô về viết đi, chừng nào viết xong thì chừng đó đến gặp bổn cung.”
Mẫn tiệp dư nghiến răng “Vâng.”