- Trang chủ
- Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
- Chương 431: Xin người cứu tiểu chủ đi!
Tác giả: Đại Quả Lạp
Thường công công truyền lời của Thái tử cho các phi tần, bảo các nàng trở về.
Các phi tần hết cách, đành đặt đồ trong tay xuống, miễn cưỡng rời đi.
Thường công công sai người khiêng đống đồ đó vào cung Minh Quang.
Thái tử xử lý xong chính sự thì trời đã tối.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh có rất nhiều đồ chất đống, cau mày hỏi.
“Mấy thứ này là gì?”
Thường công công giải thích “Đây là đồ của các phi tần Đông cung gửi tới, có kinh thư mà Lý trắc phi chép, có ‘Vạn Lý Sơn Hải Đồ’ mà Cảnh trắc phi mô phỏng, Điện hạ có muốn xem không?”
Vốn Lạc Thanh Hàn lười xem, nhưng nhớ đến chuyện Lý trắc phi từng nhờ người chép giùm, cảm thấy không thể qua loa.
Hắn nói “Ngươi sai người mang kinh thư và Vạn Lý Sơn Hải Đồ đưa cho Bạch trắc phi, nhờ nàng ấy kiểm tra giúp.”
Thường công công “Vâng.”
Không lâu sau, hai tiểu thái giám bước vào, cầm hộp gỗ đựng kinh thư và ‘Vạn Ly Sơn Hải Đồ’ đi.
Còn những thứ lộn xộn khác thì ban thưởng cho các cung nữ thái giám.
Thường công công cung kính hỏi “Tối nay Điện hạ muốn dùng bữa ở đâu?”
Lạc Thanh Hàn không do dự thốt ra ba chữ.
“Điện Thanh Ca.”
Thường công công lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa hộ tống Thái tử đến điện Thanh Ca.
Vị trí của điện Thanh Ca rất xa, từ cung Minh Quang đến điện Thanh Ca phải đi một đoạn đường rất dài.
Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm, vẫn phải đưa Tiêu Hề Hề đến điện Lân Đức, hắn đỡ phải lãng phí thời gian đi đường mỗi ngày, khoảng thời gian tiết kiệm này có thể làm nhiều chính sự khác.
Lúc này, ở phía trước có hai người bước ra, là Trần lương viên và cung nữ Nhu Cúc bên người.
Trần lương viên khẽ gọi.
“Thái tử Điện hạ.”
Xe ngựa của Thái tử tức thì dừng lại.
Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe, từ trên cao nhìn xuống.
Trần lương viên đoán tối nay Thái tử có thể sẽ đến điện Thanh Ca, nên nàng cố ý chờ ở đây, quả nhiên nàng đã đợi được Thái tử.
Trước khi ra ngoài, nàng đã trang điểm một chút, lúc này nàng mặc chiếc váy màu tím, đeo khăn lụa xanh nhạt, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên tai đeo hai viên ngọc trai trắng, trông xinh đẹp thoát tục.
Y phục đẹp không chỗ chê, nhược điểm duy nhất là không chống được sương giá.
Hiện đang là tiết xuân se lạnh, về đêm nhiệt độ xuống cực thấp, cả thanh niên luyện võ như Thái tử cũng mặc thêm hai lớp y phục khi ra ngoài để tránh cảm lạnh.
Không phải Trần lương viên không sợ lạnh, nhưng vì đẹp, nàng có thể chịu được!
Nàng yểu điệu đi đến cạnh xe ngựa, uyển chuyển hành lễ.
“Lần này Điện hạ đến quận Trần Lưu hết nửa năm, thần thiếp ngày đêm nhớ nhung Điện hạ, khi biết Điện hạ bị hại, thần thiếp đau thương tuyệt vọng, suýt nữa muốn cùng đi theo Điện hạ.”
Nói đến đây, hai mắt nàng chợt đỏ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng càng thêm đáng thương.
“May là Điện hạ phúc lớn mạng lớn, bình an trở về, tảng đá lớn trong lòng thần thiếp cũng đã rơi xuống. Điện hạ gặp đại nạn không chết sau này tất có phúc, thần thiếp cố tình nhờ người xin một tấm bùa bình an cho Điện hạ, có thể bảo vệ Điện hạ bình an vô sự.”
Nàng lấy một túi thơm tinh xảo từ trong tay áo, trên túi thơm có thêu một đôi cá chép.
Trần lương viên đưa túi thơm qua, ngại ngùng nói.
“Túi thơm này là thần thiếp tự may, cá chép cũng là thần thiếp tự thêu, trong túi thơm ngoài bùa bình an, còn có một số hương liệu giúp tinh thần thư giãn. Đây là chút tấm lòng của thần thiếp, không đáng giá gì, mong Điện hạ đừng chê.”
Lúc nàng giơ tay lên, ống tay áo trượt xuống, để lộ cánh tay thon thả trắng nõn.
Lạc Thanh Hàn không giơ tay nhận, mà liếc nhìn Thường công công bên cạnh.
Thường công công hiểu ra, lập tức bước tới nhận lấy, không quên khen ngợi tài thêu thùa tinh xảo của Trần lương viên.
Trần lương viên thấy túi thơm nàng tỉ mỉ làm ra bị một tên thái giám thấp hèn cầm lấy, trong lòng rất giận nhưng không dám thể hiện ra ngoài, đành tủi hờn nhìn Thái tử.
“Lẽ nào Điện hạ không thích túi thơm do thần thiếp làm sao?”
Lạc Thanh Hàn “Không có.”
Trần lương viên “Vậy tại sao người không tự tay nhận túi thơm này?”
“Ta phải cho người kiểm tra trong túi có gì trước.”
Trần lương viên nghe vậy, mắt càng đỏ hơn “Điện hạ không tin thần thiếp sao?”
Lạc Thanh Hàn “Đây là quy tắc.”
Bốn từ đơn giản này trực tiếp chặn miệng Trần lương viên, khiến nàng không tìm phản bác được gì.
Lạc Thanh Hàn “Còn chuyện gì nữa không? Không còn thì ta đi đây.”
Trần lương viện vội nói “Thần thiếp đã lâu không gặp Điện hạ, có thể mời Điện hạ đến lầu Vũ Lộ ngồi một chút được không? Gần đây thần thiếp học được một điệu múa mới, muốn múa cho Điện hạ xem.”
Lạc Thanh Hàn “Không cần, ta không có hứng thú xem người khác nhảy múa.”
Hắn giơ tay lên, xe ngựa tức thì khởi hành.
Trần lương viên thấy hắn đi dứt khoát như vậy, trong lòng càng lo lắng hơn.
Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua váy nàng, làm cả người nàng run lên, thân thể cũng chao đảo vài lần.
Nhu Cúc tưởng nàng sắp ngất nên vội đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi.
“Tiểu chủ làm sao vậy?”
Trong lòng Trần lương viên chợt dao động, dứt khoát nhắm mắt, thuận thế ngất xỉu vào lòng Nhu Cúc.
Nhu Cúc sờ sờ tay nàng, phát hiện tay nàng lạnh ngắt, chợt giật mình vội gọi Thái tử chưa đi xa.
“Thái tử Điện hạ, tiểu chủ ngất xỉu rồi, xin người cứu tiểu chủ đi!”
Xe ngựa của Thái tử lại dừng.
Lạc Thanh Hàn không xuống xe, bảo Thường công công đi xem có chuyện gì.
Thường công công bước nhanh đến cạnh Trần lương viên, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, môi cũng tái nhợt, quả thật là bệnh rồi.
Nhu Cúc lo đến suýt khóc “Thường công công, cả người tiểu chủ lạnh quá, không lẽ tiểu chủ bị bệnh gì nghiêm trọng sao?!”
Thường công công thầm nghĩ, trời lạnh thế này mà mặc ít như vậy lang thang bên ngoài, không bị cóng chết mới lạ đó!
Lúc này, Trần lương viên nhàn nhã tỉnh dậy.
Nàng yếu ớt hỏi “Ta bị sao vậy?”
Nhu Cúc khóc nói “Người mới ngất xỉu!”
Trần lương viên “Ta không sao, ngươi dìu ta dậy.”
Thường công công nhẹ giọng nói “Sức khỏe tiểu chủ không tốt, đừng nên đi lung tung, nô tài sẽ bẩm báo với Thái tử.”
Trần lương viên “Ta không bị bệnh, chỉ thấy hơi lạnh thôi.”
Nói rồi nàng cúi đầu ho khan hai tiếng.
Thường công công nhanh chân trở về bên cạnh xe ngựa, bẩm báo với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn nghe xong, bình tĩnh nói “Sai người đưa nàng về, mời thái y cho nàng.”
“Vâng.”
Thường công công sai người đưa Trần lương viên về.
Trần lương viên không chịu đi, Nhu Cúc dìu nàng đến cạnh xe ngựa, nhẹ giọng cầu xin Tháig tử.
“Thần thiếp không muốn gặp thái y, thần thiếp chỉ muốn ở cạnh Thái tử Điện hạ.”
Đối mặt với sự dịu dàng và chân thành của Trần lương viên, Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi hỏi.
“Nàng bệnh thành thế này, còn muốn ở cùng ta, lẽ nào nàng muốn ta hầu hạ nàng sao?”